Phiên ngoại cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo không thể đón năm mới cùng Mile vì cậu bận lịch trình ở nước ngoài. Sau World Tour, lịch trình của cả hai ngày càng trở nên dày đặc. Mặc dù Mile không hoàn toàn hoạt động trong giới giải trí nhưng anh rất hào hứng khi tham gia chung sự kiện với Apo.

Dù sao thì anh cũng vừa mới được xét duyệt lên chính thức, cả hai vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước. 

Tuy nhiên, việc trở thành người yêu chính thức cũng không thể thỏa mãn được Mile. Lúc này anh chỉ muốn ở bên cạnh Apo hoặc có thể mang theo cậu bên mình đi khắp nơi.

Sau khi thu dọn xong hành lý, Apo nhìn Mile cứ lẽo đẽo theo cậu. Apo tự hỏi tại sao người này càng lúc càng dính người như thế?

Người đàn ông mạnh mẽ và ngang ngược lúc trước đã biến đi đâu rồi?

- "Anh có thể ngồi trên sofa và im lặng một lúc được không?"

Hai người vẫn sống chung trong căn nhà lúc trước của Mile. Nhưng anh luôn muốn chuyển sang một ngôi nhà khác, dù sao thì nơi này cũng đã có một số kỷ niệm không được vui vẻ.

- "Anh đau chỗ này quá."

Mile cố tình dùng giọng điệu đáng thương nói chuyện với Apo, đồng thời anh cầm một tay của cậu để lên bụng của mình.

Khi Apo chạm vào làn da trên bụng, cậu có thể cảm nhận được vết sẹo do vết thương lúc trước để lại. Đó là vết thương mà Mile phải chịu khi lao đến bảo vệ Apo khỏi thanh thép đó.

Trong đầu Apo đang suy nghĩ về sự kiện sắp tới nên bàn tay vô thức vuốt ve vết sẹo của Mile. Vùng bụng của Mile vô cùng nhạy cảm, chỉ sau vài lần đụng chạm, bên dưới của anh đã có phản ứng.

- "Này! Anh làm gì thế?"

Apo hốt hoảng khi cả người bị Mile xốc lên vác trên lưng đi thẳng vào phòng ngủ. Ngay khi lưng vừa chạm xuống giường, cả người cậu đã bị Mile khóa chặt dưới cơ thể của anh.

- "Không được! Ngày mai em phải ngồi hơn mười tiếng trên máy bay đấy."

Nếu như đêm nay làm một lần nữa thì vùng eo của cậu chắc chắn không trụ nổi.

- "Em không cần động."

- "Ngoan nào!"

- "Anh đợi đã...um~."

Apo chưa kịp nói xong đã bị đối phương chặn miệng. Người đàn ông đáng thương lúc nãy đâu rồi? Đúng là không nên để dáng vẻ yếu đuối kia lừa!

Sau tất cả, khi Apo được Mile bế ra khỏi phòng tắm, eo của cậu đã sắp rụng khỏi cơ thể. Thời gian bay của Apo là vào buổi chiều, vì thế bây giờ cậu phải tranh thủ chợp mắt để lấy lại năng lượng.

Ngày hôm sau, chuông đồng hồ báo thức vừa vang lên là Apo đã tỉnh giấc. Cậu đang nằm trong vòng tay ấm áp của Mile. Khi nghe thấy tiếng chuông, người kia không những không mở mắt mà vòng tay anh còn siết chặt hơn và kéo Apo vào sát lồng ngực của anh.

Tay anh trượt xuống bên dưới và chào hỏi cậu em nhỏ của Apo.

Apo vội gạt bàn tay đang làm loạn của Mile sang một bên và chống eo đứng dậy đi vào phòng tắm. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, lúc Apo trở lại phòng ngủ, Mile vẫn nằm trên giường ôm chặt tấm chăn và nhìn đối phương bận rộn đi qua đi lại.

- "Em đi đây!"

- "Đến đây ôm một cái đi."

Mile giơ hai tay về phía Apo với một mái tóc rối tung như chuồng gà.

Apo thích nhìn Mile như thế này, vừa dịu dàng vừa ngốc nghếch, giống hệt một chú chó con đang làm nũng.

Cậu đi tới chạm vào mái tóc mềm mại của đối phương nhưng không ngờ lại bị kéo ngã xuống giường. Mile nghiêng người đè Apo dưới thân và cúi đầu gặm nhấm chiếc cổ nhỏ của cậu.

- "Em thật sự muốn bỏ anh ở lại một mình vào đêm giao thừa sao?" Mile lại tiếp tục bày ra dáng vẻ tủi thân với Apo.

- "Đừng giả vờ đáng thương trước mặt em."

Kỹ năng diễn xuất của Mile tốt như thế nào, không phải Apo chưa từng thấy qua. Nếu không, ngay từ đầu cậu đã không mềm lòng như thế.

Apo vẫn nhớ như in khoảnh khắc Mile đến tìm cậu, chính xác là kiểu "khom lưng khụy gối" mà nịnh nọt cậu.

- "Dậy đi, em sắp trễ giờ rồi."

Apo nằm bên dưới giãy dụa một lúc, đột nhiên cậu cảm nhận được một vật cứng chạm vào đùi trong của mình. Apo hốt hoảng đánh vào ngực Mile.

- "Mau đứng lên."

Bị Apo đánh liên tục vào người khiến Mile đành phải miễn cưỡng bò khỏi người cậu. "Đến nơi nhớ gọi cho anh."

Apo chỉnh lại trang phục sau đó vẫy tay tạm biệt Mile và kéo vali ra khỏi cửa.

Lần này, Apo nhận được lời mời tham dự liên hoan phim ở nước ngoài. Trong lúc ngồi đợi, Apo hơi chán nản nên lấy điện thoại ra xem nhưng trên màn hình không hiển thị bất kì tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Mile không tiếp tục "quấy rối" như mọi khi sao?

Apo mở khóa điện thoại và ấn vào ứng dụng tin nhắn. Cậu gõ gõ vài dòng, sau đó lại xóa đi.

Đợi kết thúc sự kiện rồi gọi cho anh ấy vậy!

Mặc khác, sau khi Apo đi, Mile cũng lẻn lên máy bay cùng với cậu. Dù sao đây cũng là năm mới đầu tiên của cả hai, mặc dù Apo bận công việc nhưng anh vẫn muốn đón năm mới cùng cậu.

Mile đã mua chuộc nhân viên của Apo để biết được khách sạn cậu ở. Anh đến khách sạn đợi trước nhưng vì tính toán sai thời gian nên còn tận 5 tiếng nữa Apo mới kết thúc sự kiện để trở về khách sạn.

Bởi vì khách sạn ở gần nơi diễn ra sự kiện nên không còn phòng trống. Ban đầu Mile muốn tìm một khách sạn khác để nghỉ ngơi nhưng khi nghĩ lại, anh sợ bỏ lỡ khoảnh khắc gặp Apo đầu tiên nên đã ngồi yên trên ghế sofa của sảnh khách sạn và ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Trong lúc chờ đợi, Mile lấy điện thoại ra để tìm kiếm thông tin của Apo trong sự kiện lần này và anh ấn like từng bài viết khen ngợi phong cách của cậu bằng tài khoản phụ của mình.

Mile đang xem điện thoại thì Charlie gọi đến. Vừa mới ấn nút nghe, giọng nói ồn ào của đầu dây bên kia lập tức chạy thẳng vào tai anh.

- "Mile !!! Mày đang ở đâu? Đưa Apo ra ngoài chơi đi!!! Tim đã đặt một quán bar! Đêm nay không say không về!" Âm thanh quán bar rất lớn và dường như Charlie đã ngà ngà say.

- "Tao với Apo không ở trong nước."

- "Mày có thể tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện được không?"

Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau Mile không còn nghe thấy âm thanh ồn ào như lúc trước. Có lẽ cậu ta đã tìm được một nơi không có tiếng ồn.

- "Hai đứa mày ra nước ngoài chơi sao?"

- "Apo đi công việc. Tao đi theo em ấy."

- "Mày tự lẽo đẽo theo người ta à!" Charlie lướt Twitter và nhìn thấy hình ảnh của Apo vào đêm nay.

- "Apo đẹp trai quá! Tại sao một người đàn ông đẹp như thế lại đi yêu mày? Chẳng trách mày..."

Mile vội ngắt ngang lời của Charlie. Đừng nhắc đến mấy chuyện xấu hổ đó nữa được không!

- "Mày gọi điện đến đây làm gì?"

- "Không có gì! Mày đang ở đâu?"

- "Sảnh khách sạn." Mile thành thật trả lời.

- "Phụt! Mày có còn là Mile không đấy? Còn không vào được phòng của Apo!"

- "Tao lén lút đến đây! Sao mày nói nhiều thế! Đi uống rượu tiếp đi!" Mile cảm thấy có chút bực bội khi lén lút đến nhưng không vào được phòng. Lúc này lại phải ngồi chờ đợi ngay tại sảnh khách sạn như thế này.

Đây là lần đầu tiên anh trải qua những chuyện đau khổ như thế này.

Có điều, chỉ cần là những việc liên quan đến Apo, mọi nguyên tắc của anh từ trước đến giờ đều trở nên vô nghĩa.

- "Khách sạn ở đó thế nào? Mày chụp gửi tao một tấm đi."

- "Không chụp! Tao cúp đây."

- "Đợi đã! Nếu mày không gửi tao sẽ tố cáo cho Apo biết chuyện này."

Charlie hiểu rõ Mile. Cuối cùng Mile cũng chỉ có thể giơ điện thoại chụp đại một tấm gửi sang cho người kia. Ngay khi vừa nhận được hình, Charlie liền chuyển tiếp sang Apo kèm theo một dòng tin nhắn.

- "Chó nhỏ nhà em đang bị nhốt ngoài cửa. Bộ dạng đáng thương ôm vali đợi em về."

Lúc Apo đang chuẩn bị lên thảm đỏ thì nhận được tin nhắn của Charlie. Tim cậu như lỡ một nhịp khi nhìn thấy tấm ảnh xuất hiện trên màn hình.

Anh ấy thật sự lén lút chạy qua đây sao?

Vốn dĩ sau khi đi thảm đỏ, Apo còn phải vào bên trong hội trường và tham dự tiệc tối nhưng cậu đã xin phép rời đi sớm hơn thời gian dự kiến.

Mặc dù đã cắt bỏ bớt thời gian ở sự kiện nhưng phải tận hai tiếng sau Apo mới có thể về được khách sạn.

Ngay khi bước vào cửa khách sạn, Apo đã bắt gặp được hình ảnh Mile dựa người lên ghế, hai tay khoanh trước ngực và cau mày chợp mắt.

Apo nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh và đưa tay chạm vào má của người đối diện. Có lẽ giấc ngủ không sâu nên ngay khi tay Apo vừa chạm vào thì Mile đã lập tức mở mắt với dáng vẻ cảnh giác. Sau khi nhìn thấy Apo, anh liền thả lỏng người.

- "Đợi bao lâu rồi?"

Khi nhìn thấy sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt của Mile, giọng nói của Apo cũng trở nên dịu dàng hơn.

- "Không lâu."

Mile đưa tay chỉnh lại đầu tóc của mình sau đó đứng dậy kéo vali đi theo Apo vào trong thang máy. Sau khi dùng thẻ mở cửa thang máy, cả hai bước vào trong và đứng im nhìn số tầng hiển thị trên bảng điện tử.

Lúc Mile đang muốn mở miệng nói điều gì đó thì anh cảm nhận được bàn tay của mình được Apo nắm chặt.

Mười ngón tay đan xen với nhau và cùng cảm nhận được hơi nóng của nhau.

- "Anh có muốn tắm trước không?"

Apo quẹt thẻ mở cửa phòng. Gương mặt của cậu vẫn còn nguyên lớp trang điểm nên khi có ánh đèn chiếu vào, cả người cậu đẹp đến mức khó tin và khiến Mile vô thức nuốt nước miếng khi nhìn thấy.

Bất kể là khi nào, Apo cũng luôn có một sức hấp dẫn đối với Mile.

Thấy Mile không trả lời, Apo lại tiếp tục nói: "Anh tắm trước đi, em còn phải tẩy trang."

Apo đẩy Mile đi thẳng vào phòng tắm, đợi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong, cậu mới quay ra tìm kiếm bông tẩy trang. Nhưng giống như bông tẩy trang đang cố tình chống lại cậu, Apo nhớ rõ mình để sẵn trong túi của vali nhưng bây giờ lại tìm không thấy.

Sau khi Mile tắm xong, cả người anh đều trở nên sảng khoái. Anh chỉ quấn một chiếc khăn quanh eo và đi ra ngoài. Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, anh đã nhìn thấy Apo đang ngồi quay lưng về phía mình và lục lọi thứ gì đó trong vali.

Mile đi tới bên cạnh và ôm mặt đối phương hôn lên một cái. Đôi môi của Apo vẫn còn lớp son dưỡng nên Mile nuốt thẳng xuống bụng.

Là vị trái cây.

Apo đẩy người ra nhưng lại bị đối phương bế thẳng đến giường. Ngay khi cậu vừa bị đẩy ngã xuống giường thì cơ thể đã bị Mile đã bao phủ từ phía trên.

- "Em còn chưa tẩy trang, còn chưa tắm."

- "Thế này cũng được. Anh đều thích."

Mile phớt lờ sự chống đối của Apo, anh nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi thừa thải trên người cậu ra.

- "Anh nhẹ tay đi, toàn là đồ mượn đấy, phải đem trả."

Apo biết người kia luôn biết chừng mực với những chuyện cần thiết nhưng không ngờ anh lại trả lời thẳng thắng: "Chẳng sao cả, anh mua đồ mới đền."

- "Không được! Em phải cởi trước đã." Apo cố dùng sức rút bàn tay đang để trong quần của cậu ra.

- "Vậy em cởi đi!"

Mile buông Apo ra, anh bò sang một bên sau đó nằm ngửa nhìn Apo đứng dậy rời khỏi giường. Lúc đầu cậu không nghĩ nhiều những chuyện khác, vốn dĩ chỉ không muốn làm hỏng trang phục được cho mượn này. Nhưng bây giờ, dưới ánh mắt rực lửa của Mile, cậu không biết phải làm gì.

Thực sự cởi?

Ngay trước mặt Mile?

- "Cởi đi! Xấu hổ sao?" Mile cố tình khiêu khích Apo. Khi nghe xong câu này, Apo đột nhiên nổi hứng muốn phân định thắng thua với người kia.

Cởi thì cởi!

Xem ai không chịu được trước!

Apo xoay người lại và nở một nụ cười nhìn Mile. Cậu dùng một ngón trỏ và ngón cái từ từ cởi từng cái nút áo cho đến khi vùng ngực săn chắc lộ ra hoàn toàn trước mắt đối phương. Mile không kìm chế được sự di chuyển yết hầu của mình.

Rõ ràng là muốn trêu chọc người kia, tại sao bây giờ lại giống như đang hành hạ chính bản thân vậy?

Sau khi cởi bỏ áo sơ mi sang một bên, Apo lại tiếp tục cởi thắt lưng trước ánh mắt thèm khát của người trước mặt. Vòng eo của Apo rất nhỏ, chỉ trong nháy mắt, quần tây đen đã tuột khỏi người chỉ để lại chiếc quần lót màu trắng che đậy nơi đang phồng lên phía trước.

Đến lúc này, Mile không thể nằm yên được nữa. Anh nhào đến kéo Apo xuống giường và quấn chặt cậu vào lòng. Apo nở nụ cười trêu chọc: "Sao thế? Tưởng không được nữa!"

- "Đừng khiêu khích anh. Lát nữa cho em biết anh có được hay không!"

Hai người ngủ một giấc đến tận trưa. Mile nói anh đã lên sẵn kế hoạch và Apo chỉ cần đi theo anh.

Apo rất hào hứng khi nghe thấy Mile đã chuẩn bị mọi thứ nhưng khi thấy anh dẫn đến nhà thờ, Apo đã không thể giữ được tâm trạng bình tĩnh của mình.

- "Tại sao lại đến đây?"

- "Dạo gần đây anh thích nhà thờ, em thích không?"

- "Em nghĩ sao?" Mile cúi đầu hỏi Apo. Cậu biết rõ ý của người kia nhưng bản thân cậu nghĩ như thế nào?

Cậu chưa nghĩ đến.

- "Nói sau đi..."

- "Được. Không vội."

Dù sao thì tương lai vẫn còn dài!

[Hết.]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net