The Days That'll Never Come

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: The Days That'll Never Come.

Author: feudal.

Category: Genaral, Oneshot.

Fandom: Diabolik Lovers.

Characters: Reiji Sakamaki, Laito Sakamaki.

Link fic: http://archiveofourown.org/works/4637487

Translator: SKY

Notes of author: Dành cho Alyssa. Câu chuyện về Reiji và Laito diễn ra trước khi Yui xuất hiện, trước cái chết của Cordelia nhưng sau khi Beatrix qua đời. Tựa đề fic được đặt dựa trên một bản nhạc của Yiruma, khuyến khích nghe cùng khi đọc fic.

Notes of translator: Mình không có cách liên lạc với tác giả để xin phép được dịch, vì vậy nếu có mang bản dịch đi đâu làm ơn dẫn link đến fic gốc của tác giả và không sử dụng với mục đích thương mại. Cá nhân mình rất thích fic này nên dịch lại, để chia sẻ cho các fan DL góc nhìn của một fan khác về các trai nhà. Cảm ơn đã đọc. :3

***

Sumary:

Reiji và Laito cùng chia sẻ một khoảnh khắc nghiêm túc khi chơi piano.

***

Piano là thứ nhạc cụ được thêm vào danh sách những điều Reiji không thích vì Beatrix, mặc dù có thể bà không cố ý. Vào lần đầu tiên anh học chơi nó, nó như một thứ mang lại niềm vui nho nhỏ một cách đáng ngạc nhiên. Ngay từ khi còn nhỏ Reiji đã không thích bộc lộ quá nhiều cảm xúc. Những người có khả năng về việc ấy thường khiến anh bối rối. Thông qua âm nhạc, anh có thể thành thật hơn một chút. "Đó không phải là tâm trạng của ta, chỉ đơn giản là bản nhạc này mang quá nhiều cảm xúc thôi." Reiji sẽ giải thích như thế với một chút đỏ mặt và giấu nó đi sau lòng bàn tay đưa lên trước khi chơi một bản độc tấu.

Thể hiện sự không thiên vị của một người mẹ tận tụy, Beatrix đã đặt một cây dương cầm vĩ đại được làm tỉ mỉ bằng tay từ một nghệ nhân bậc thầy cho Reiji. Một đứa trẻ bình thường không bao giờ có cơ hội chạm vào một kiệt tác như thế nhưng Reiji không chỉ là một đứa trẻ. Hơn thế, anh có niềm tự hào rằng mình có đặc quyền và đặc biệt – bởi vì anh là con trai của Karl Heinz, vị vua trong giới vampire. Cây đàn không chỉ phù hợp cho một hoàng tử như anh mà nó còn là của anh. Một nhạc cụ không có được tầm vóc đó thì đơn giản là không đủ với Reiji.

Và chính vì thế mà Reiji dành hẳn một buổi chiều bên cây đàn, tạm thời quên đi một vài đam mê nghiêm túc khác.

Nhưng chỉ một câu nói của Beatrix khiến anh trở nên ghét piano: "Từ giờ con có thể chơi đệm cho Shu khi thằng bé kéo violin!"

Họ chỉ chơi đàn cùng nhau đúng một lần: bản "Nocturne in C sharp minor" của Chopin.(*) Tất cả những người có mặt ở đó đều cho rằng bản song tấu thực sự quá sức ấn tượng-một màn trình diễn đau đớn đầy ám ảnh. Cảm xúc sâu trong tiếng vĩ cầm của Shu đồng thời khiến Reiji nản lòng và bị thu hút. Anh không thể hiểu được cảm xúc trong mình và nó khiến cho anh vỡ vụn đến mức quyết định không bao giờ chơi piano nữa. Anh không thể-sẽ không phải- đối mặt với anh trai hay chính bản thân một lần nào nữa.

Rất nhiều năm sau, Reiji ngạc nhiên khi thấy cây đàn piano của mình được đặt ở đại sảnh biệt thự nhà Sakamaki. Dường như nó không hề cũ đi chút nào, anh không đừng được mà lướt tay qua nắp đàn, cảm nhận thớ gỗ mịn dưới đầu ngón tay. "Hmm, hẳn là mình đã có chút đa cảm ở đây... Mình gần như đã muốn chơi một giai điệu." Anh bỏ xuống cảm giác xúc động khi chắc chắn cây đàn không sẵn sàng.

"Oh~! Chẳng phải là Reiji đấy sao? Anh đang làm cái gì ở chỗ này vậy?" Sự uốn éo không thành thực trong giọng nói ngay lập tức chỉ ra chủ nhân của nó. Reiji khoanh tay lại trước ngực khi nhìn đứa em trai thong thả bước ra từ bóng tối đến trước mặt anh.

"Tôi chỉ đang xem cây dương cầm này." Anh giải thích. Sau một giây lưỡng lự, anh thêm vào: "Nó là món quà của mẫu thân khi tôi còn bé." Anh không chắc tại sao mình lại nói thêm vài thông tin phiền phức. Nhưng để giấu cảm xúc qua mặt Laito gần như là không thể, trong mọi trường hợp.

"Oh, hóa ra là vậy!" Laito gật đầu ra chiều đã hiểu. "Những gia linh đã tìm thấy nó trong nhà kho và hỏi tôi có muốn nó không. Tôi không biết anh cũng chơi piano đấy."

"Tôi đã từng chơi piano. Đã là quá khứ rồi, cậu phải hiểu chứ."

"Ehhh? Tại sao? Như thế chẳng vui gì cả!"

"Tôi không đưa ra quyết định đó dựa trên việc có bao nhiêu hứng thú với chúng, Laito."

Laito phồng má, làm ra vẻ tội lỗi. "Mọi người đều như vậy, tôi nghĩ thế. Theo quan điểm của tôi thì hứng thú khá quan trọng." Không để ý đến sự khó chịu của anh trai, cậu tiến lại gần cây đàn. Cứ như một đứa trẻ háo hức mở quà, cậu nâng lên nắp đàn lớn, ngón tay lướt qua phím đàn tạo ra một chuỗi âm thanh. Một nốt đô chói lên vang vọng khắp sảnh, vành môi Laito khẽ cong lên hình thành một nụ cười. "Hoàn hảo."

"Làm thế nào cậu điều chỉnh được?"

"Mỗi người một cách." Laito ngồi xuống trước cây đàn và Reiji nhận ra đó là tất cả những gì cậu ta dùng để giải thích. "Cùng chơi một bản không, Nii-san?"

Anh đột nhiên nhớ đến bản song tấu trong quá khứ. "Không. Và cậu cũng đừng có gọi như thế."

"Aww, tại sao?"

"Tôi không thích."

Laito đảo mắt. "Không, ý của tôi là... Tại sao anh không muốn chơi? Nó có hại gì đâu? Rõ ràng anh chẳng có việc gì để làm, nếu không thì anh đã chẳng đứng đây nói chuyện với tôi."

"..." Dù không muốn nhưng Reiji cũng phải thừa nhận Laito nói đúng. "Tôi không biết bài nào để cùng chơi cả." Cuối cùng anh nói.

"Oho, vậy thì lần này đứa em trai này sẽ được làm thầy rồi!" Laito dịch một chút để chừa chỗ cho Reiji phía bên trái cậu. Với một tiếng thở dài, anh ngồi xuống ghế.

"Chỉ cần nghe một chút thôi, để xem anh có thể nghĩ ra cái gì đi cùng giai điệu này không?"

"Cái...? Cậu mong chờ tôi sáng tác ra nhạc chắc?"

"Yep! Đừng lo, nó không giết anh đâu. Có lẽ thế." Laito cười phá lên. Cậu hiểu rõ cách làm thế nào để không đụng đến Reiji cho anh được tự nhiên.

Và cậu bắt đầu chơi một giai điệu tinh tế khiến Reiji chăm chú nghe trong vài phút. Cùng trên một khóa, điều đó khiến bản nhạc đệm trở nên đơn giản hơn, anh nghĩ vậy. Và nó cũng khiến anh nhận ra Laito chơi piano tốt hơn nhiều những gì anh tưởng.

Có lẽ là thể hiện sự tôn trọng đối với kỹ năng vừa thấy, Reiji cuối cùng cũng đặt tay lên phím đàn và bắt đầu chơi một giai điệu chậm hơn dựa trên những gì Laito đã chơi ở nửa phần tông thấp hơn của cây cây dương cầm. Giống như anh, trong giai điệu cậu ta chơi có sự mạnh mẽ và quyết đoán. Tuy nhiên, Reiji để ý thấy hầu như chúng được đặt trong âm thứ. Anh tự hỏi cậu ta che giấu điều gì trong cái mê cung tâm trí ấy.

"Tại sao anh không chơi piano nữa?" Laito hỏi trong khi cả hai đang chơi.

Reiji không biết nên trả lời như thế nào. "Bởi vì mẹ tôi." Anh có thể nói thế, hay "vì Shu" sẽ chính xác hơn? Không thể bắt được cảm xúc phức tạp từ khi còn nhỏ, cuối cùng anh chỉ nói. "Cứ cho là tôi trốn tránh khỏi thứ gì đó đi."

"Hôm nay anh thành thực phát sợ."

"Đừng có làm vẻ mặt như thế khi cậu là người đã hỏi tất cả mấy câu hỏi đó."

"Xin lỗi, xin lỗi~ Đó là bản chất rồi."

"Có khi cậu nên cải thiện nó đi." Reiji gần như vấp trên phím đàn khi cố gắng nói lại.

"Tôi không nghĩ là tôi có thể đâu. Không phải khi đã muộn thế này trong trò chơi của chúng ta." Laito cười, nụ cười không chạm vào đáy mắt. Reiji biết trông cậu ta như thế cũng chẳng sao, nhưng khá là đáng ngạc nhiên khi Laito có biểu cảm nghiêm túc.

"Thỉnh thoảng tôi cũng nhớ ra chúng ta là anh em."

"Sao cậu nói vậy?"

"Chúng ta có chút giống nhau." Reiji nghiêm túc nghi ngờ vấn đề này, nhưng Laito đã nói tiếp trước khi anh có thể phản bác. "Anh trốn tránh bằng cách từ bỏ piano, tôi trốn tránh bằng cách tìm đến nó."

Reiji không thể nghĩ ra được gì để nói. Anh thậm chí không biết Laito đã nói đúng bao nhiêu phần. Và hai người cứ thế chơi cho đến khi nốt nhạc cuối của bản hợp âm chìm vào thinh lặng. Không ai nói gì trong một khoảng thời gian dài cho đến khi Reiji đứng dậy. "Cũng không phải là một cách tệ để giết thời gian một tiếng buổi chiều như thế này." Anh thừa nhận với một chút khó khăn.

Điều mà Reiji không nói ra, rằng cả hai đều đã sống quá lâu để làm như vậy. Anh nhớ đến sự bùng nổ của cảm xúc xưa cũ, đến sự an ủi anh đã từng tìm thấy trong âm nhạc, và anh thực sự run rẩy một chút khi bước đi. Cảm xúc là một thứ đáng sợ. Đối diện với chúng càng đáng sợ. Khi anh nghe Laito bắt đầu chơi một giai điệu buồn bã, anh không thể không tự hỏi liệu có phải đứa em trai cũng nghĩ như vậy?

(*) Bản nhạc mà Reiji mà Shu cùng chơi là một bản Dạ khúc của F.Chopin. .

Backgound Music: The Days That'll Never Come - Yiruma

***

Mấy lời làm nhảm của đứa dịch:

Khi phát hiện ra fic này, mình đọc thì rất nhanh, cũng siêu thích cách bạn tác giả tạo ra tình huống fic. Nhưng khi bắt tay vào dịch thì khóc thành sông luôn. Mình là dân nghiệp dư nên dịch khá sượng, thêm việc mình dốt âm nhạc nên cũng mất kha khá thời gian để tìm hiểu mấy cái thuật ngữ cũng như dịch chúng ra. Có một sự thật là các anh nhà Saka rất giỏi, đúng kiểu quý tộc được dạy dỗ bài bản luôn. Mặc dù mình không bất ngờ khi bạn tác giả thể hiện Laito là người tinh ý, tài hoa vì dù gì bên cạnh cái bộ mặt dâm loạn của ảnh thì sự tinh tế, phức tạp làm nên sức quyến rũ của ảnh là điều không cần phải bàn cãi, nhưng mình khá bất ngờ khi đặt Rei và Lai cùng trong ý tưởng chơi đàn dương cầm lại có thể hòa hợp đến thế. Mình biết Rei cũng chơi piano khi dịch short story của ảnh, Lai thì trong anime cũng có đoạn ảnh chơi piano rồi. Hãy tưởng tượng hai ảnh nghiêm túc chơi cùng nhau đi, đảm bảo phải hú hét kiểu fangirl luôn. =)))))))))))))))))

Nhảm vầy đủ rồi ha, lần sau dịch cho cái fic siêu dễ thương khi còn nhỏ của Rei và Aya nha. :3

Còn cái fic về Ruki thì dù mìnhcó thích lắm, thích chết đi được thì cũng phải luyện công đã nha, nó khá dài vàcó rất nhiều đoạn làm mình bối rối không biết dịch ra sao, với cả mấy anh toànIQ cao nói chuyện với nhau, mình chưa thẩm thấu hết ý của Ruki nên phải ngâm đónghiền ngẫm đã. ;;;-;;;    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net