〔18〕Kết♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiên Kim Đạo Anh hiểu rõ buông tay người ấy đau đớn biết bao nhiêu. Nhưng dẫu phần thua của ván cược này đã nằm chắc trong tay rồi, y cũng không đành lòng khiến người mình yêu tổn thương.

Ngay vào khoảnh khắc y quay gót rời đi, đột nhiên Lý Thái Dung đang đứng phía sau òa khóc. Anh gấp gáp chạy đến ôm chặt lấy y từ sau lưng, nước mắt thấm lên lưng áo y ướt đẫm:

"Đừng đi mà, xin em đừng bỏ đi, Đạo Anh ơi..."

Lý Thái Dung nức nở, giọng nói không liền mạch nhỏ dần đi:

"Anh xin lỗi, Đạo Anh à... anh đã cố gắng lắm rồi, nhưng không thể nào làm được."

Anh đã cố để bản thân mình không nhớ nhung em nữa, cố để cho mối quan hệ của hai chúng ta trở lại thành thứ cảm tình đơn thuần sáng trong như xưa, cố để gạt bỏ tấm lòng thành của em, nhưng anh không cách nào làm được. Bởi chính anh cũng đã quá yêu em mất rồi.

Trong chớp mắt, Kim Đạo Anh xoay người ôm chầm lấy Lý Thái Dung. Y xót Lý Thái Dung, nhưng cảm xúc mừng rỡ cũng không ngừng len lỏi trong tim. Anh khóc đến nao lòng, vỡ òa trong vòng tay của y.

Lý Thái Dung lại nhớ về một đêm đông man mác hơi sương, chiếc ôm của người kia vẫn cứ luôn ấm áp như thế, vẫn khiến lòng người an tâm đến lạ. Nhưng dường như bây giờ lại phảng phất thêm một cảm xúc khang khác. Anh nhặt nhạnh chút ký ức còn sót lại giữa vô vàn mảnh vỡ li ti, đây chính là bến đỗ cuối cùng khiến lòng anh an yên nhất trên thế gian này rồi.

Kim Đạo Anh ôm gọn người kia trong lòng, anh lèo nhèo tra hỏi từng câu một:

"Tại sao? Sao em lại đi với người khác chứ, sao em lại đeo nhẫn?" Lý Thái Dung giống hệt một bé mèo hoa hoảng loạn, mặc cho bộ lông đã nhếch nhác lấm lem nhưng vẫn cứ cố chấp meo meo giữ gìn chút kiêu ngạo ít ỏi còn sót lại của mình. Mèo con bướng bỉnh xù lông giơ móng vuốt ra cào cấu, bộc lộ hết cả những tủi thân ấm ức chất chứa trong lòng bấy lâu.

Trong phút chốc, Kim Đạo Anh như thấy được tia pháo hoa sáng bừng giừa trời đêm an tĩnh, tựa như tia hy vọng rực rỡ phía cuối nơi vốn dĩ là đường cùng trước mặt. Y hiểu ra tất cả rồi, lý do tại sao hôm ấy Lý Thái Dung cư xử khác lạ như vậy. Kim Đạo Anh gập người cười ngặt nghẽo, lôi theo cả Lý Thái Dung, hỏi:

"Anh ghen đấy à?"

Lý Thái Dung không chỉ khóc hồng cả mắt, ngay cả mặt mũi cũng đỏ ửng, gò má anh bất chợt nóng lên, cãi cùn:

"Làm gì có!"

"Em xin lỗi." Kim Đạo Anh dịu giọng nhận lỗi trước. Y thật lòng muốn gửi một lời xin lỗi đến Lý Thái Dung. Dường như ngay cả việc y tự ý yêu thầm anh cũng đã là một chuyện cần phải nói xin lỗi rồi.

Kim Đạo Anh bắt đầu giãi bày tất cả, biến mối tình si mà trước giờ y đã đơn phương thương người ta sai cách trở thành tình yêu viên mãn nhất trên đời.

"Người đi cùng em hôm ấy là cô hoa khôi trường mình ngày xưa đấy. Cô ấy mới về nước, muốn gặp em một lần. Em đã không nói với anh, em xin lỗi. Cô ấy sắp kết hôn rồi, cũng sắp ra nước ngoài định cư, lần này về nước là để chào tạm biệt em. Em không biết anh sẽ đến, em quên xem tin nhắn điện thoại, đây cũng là lỗi của em luôn, xin lỗi anh."

"Còn về phần chiếc nhẫn này-"

Lý Thái Dung dụi dụi mắt, lau đi nước mắt còn đọng trên gương mặt. Chiếc nhẫn cùng một cặp với chiếc trên tay Kim Đạo Anh đang nằm im lìm trong chiếc hộp nhung đỏ tinh xảo, xuất hiện trước mắt anh.

Lý Thái Dung không tin vào mắt mình, sửng sốt ngước nhìn Kim Đạo Anh. Trong khi y vẫn bình tĩnh như mặt nước mùa thu, trong đôi mắt kiên định ấy dạt dào yêu thương sâu đậm, như thể khung cảnh này đã được y mường tượng nên vô số lần trong đầu, tỉ mỉ dượt đi dượt lại không biết bao lần.

Kim Đạo Anh tiếp tục bày tỏ:

"Đây là thứ mà em muốn tặng cho anh, là nhẫn tình nhân em đặt làm riêng. Bây giờ em muốn hỏi anh, Thái Dung à, chẳng lẽ anh vẫn còn muốn làm bạn với em sao?"

Lý Thái Dung gật gật đầu, rồi lại lắc đầu ngay lập tức, luống cuống nói:

"Muốn chứ. Mà không, không phải..."

Chiếc mũi nhỏ vừa mới khóc xong ửng hồng lên cả, giọng nói mang theo chút giọng mũi nghèn nghẹt giống như đứa bé con đang làm nũng, anh lẩm bẩm:

"Cũng không biết nói sao nữa. Nếu giờ không làm bạn thì chẳng phải chỉ có nước làm người yêu nhau à..."

Anh càng nói càng nhỏ, ngượng ngùng hơn rất nhiều so với khi trải qua bất kỳ cuộc tình nào, lời tỏ tình thốt lên cũng vụng về hơn nhiều so với những mảnh tình cũ trước đây. Song, đây lại là cảm xúc mãnh liệt và hạnh phúc nhất từ trước tới giờ.

Còn chưa kịp nói hết câu, Lý Thái Dung đã cảm thấy môi mình ấm nóng. Trái tim trong lồng ngực nô nức đập loạn, tựa như đây là lần đầu tiên mà cả hai trao nhau nụ hôn vậy. Chiếc hôn dịu dàng ấy đưa Lý Thái Dung quay về một buổi trưa thời còn học cấp ba năm nào, vẫn mang theo nét rung động xưa cũ không hề đổi thay. Lòng anh dần dần an ổn, cuối cùng cũng mở lòng chấp nhận nụ hôn này. Người đương xâm chiếm cánh môi anh, từ ấy tháo đi danh nghĩa bạn bè thân thiết, tiến lên một bước trở thành người yêu.

Lý Thái Dung cảm thấy bản thân mình giống như nhân vật người Do Thái mãi mãi không thể ra khỏi Ai Cập trong quyển "Xuất Hành". Chàng ta lang thang giữa chốn hoang vu, quanh quẩn trong đó mãi, cứ nán lại chỗ cũ không chịu rời đi. Chàng ta không bằng lòng tin tưởng bản thân, cũng không bằng lòng tin vào Chúa.

Nhưng suy cho cùng cuộc sống cũng không phải chỉ đơn thuần là một câu chuyện trong cuốn Kinh Thánh, sẽ không có Chúa, và cũng không có vùng đất nào gọi là Canaan cả. Trong phần đời này có một người mang lòng yêu anh da diết vẫn luôn đứng đó chờ đợi anh, chỉ cần nâng bước chân lên là có thể đến bên người ấy. Giống như người Do Thái lưu lạc giữa chốn hoang vu, người ấy đã đứng đây đợi anh lâu tới vậy rồi.

Tình bạn thực sự có thể hóa thành tình yêu chăng?
Dường như tình bạn bền lâu này đã thực sự chắp cánh hóa thành tình yêu rồi.

Thực ra, ngay từ khi bắt đầu, tình yêu đã lảng vảng ghé thăm gọi mời. Chỉ có điều, những chi tiết nhỏ nhặt đã mọc rễ hằn sâu vào ký ức đó, được tháng năm chôn vùi và dũa mài thành một loại thói quen, trở thành một chuyện đương nhiên đến mức cứ vô tình bị tất cả mọi người bỏ quên.

Kim Đạo Anh và Lý Thái Dung đã dây dưa trong vòng luẩn quẩn này lâu đến vậy, đã phải trải qua những mất mát, cũng đã từng phạm phải những sai lầm. May mắn thay, trời cao vẫn là đấng nhân từ. Trời mang mối tơ hồng trao duyên đẩy đưa đi mãi, lưu lạc khắp chốn; kết cuộc, sợi tơ duyên ấy vẫn quay về bện chặt số phận hai người lại với nhau.

Cuối cùng, cả hai gác lại mọi thứ rồi cùng nhau nhấn chìm tất cả những âu lo phiền muộn, lưỡng lự ngập ngừng và cả những hiểu lầm đã qua trong nụ hôn đầu tiên của đoạn tình cảm bén rễ đã lâu nhưng chỉ vừa mới chớm nở.

.

.

.

"phương pháp yêu đơn phương sai lầm" -- kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net