(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mật về bản thân mà cậu giấu không cho người khác biết. Tôi mong cậu hoàn toàn cởi mở với mình. Đổi lại, tôi cũng sẽ làm điều tương tự."

"Có đắt không?" Doyoung đáp lại. "Vì tôi vẫn còn là sinh viên."

Yuta gật đầu, có vẻ đã đoán trước mình sẽ bị hỏi như vậy. "Hầu hết sẽ do tôi chi trả, vì bảo hiểm y tế không bao gồm tất cả các loại chi phí. Tôi sẽ chỉ đòi cậu một phần nhỏ thôi. Nếu làm miễn phí thì tôi mất hết uy tín mất." Bàn tay vị bác sĩ luồn qua mái tóc vàng nhưng chẳng vuốt được sợi nào cho gọn. Anh tiếp tục nói, "Bình thường tôi có thể sắp xếp cho cậu làm việc với một bác sĩ khác nếu cậu không thoải mái lắm với tôi, nhưng vì chúng ta không còn nhiều thời gian nữa nên hoặc là tôi, hoặc là phẫu thuật, không còn lựa chọn nào khác đâu. Quyết định nằm ở cậu, cậu Dongyoung."

Doyoung tưởng tượng ra gương mặt Kun ngập ngùng nở một nụ cười khi nghe nói người bạn lâu năm sẽ không nhận ra mình được nữa. Cậu lại vẽ ra cảnh Kun bám chặt lấy Ten, hỏi rằng đây có phải là một cơn ác mộng hay không, còn Ten chỉ biết lắc đầu và vỗ về an ủi.

Cậu không thể làm như vậy với Kun, cũng như với chính mình.

"Tôi sẽ làm. Khi nào thì bắt đầu?" Cậu ngừng lại, tự thấy ngạc nhiên với giải pháp đột ngột của mình.

Lần này nụ cười cậu nhận được là hoàn toàn chân thật. Yuta đẹp trai lắm, chắc chắn rồi. Anh đưa Doyoung một tấm danh thiếp, cậu hơi chần chừ nhưng rồi cũng cầm lấy.

"Liệu trình sẽ diễn ra tại nhà tôi, tôi có một căn phòng đặc biệt dành cho việc điều trị. Mong là sẽ được gặp cậu vào 7 giờ tối mai."

Doyoung bất lực nhìn vào chiếc danh thiếp, chẳng biết cậu đã tự đẩy mình vào tình thế nào nữa.

"Này."

Nghe thấy một tiếng gọi thật dịu dàng, Doyoung ngước lên thì bắt gặp ánh mắt Yuta. Anh gật đầu đầy khích lệ.

"Cậu có thể làm được. Chúng ta sẽ chữa lành cho cậu. Cùng nhau."

Không hiểu sao - Doyoung tự thấy thật ngớ ngẩn - cậu cảm thấy yên tâm khi nghe những lời đó. Cậu phải tin thôi.

Vì Kun.

Vì chính bản thân cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net