Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

CHƯƠNG 11

Việc đầu tiên khi vừa lên cao trung chính là tham gia huấn luyện quân sự, mẹ Lưu dợ hai người bọn họ phơi nắng tổn thương da liền mua hai tuýp kem chống nắng, Lưu Diệu Văn không sợ rám nắng, cũng không muốn bôi, vì vậy cuối cùng mấy thứ kia toàn bộ đều dùng lên người Tống Á Hiên.

Huấn luyện quân sự mấy ngày, mọi người đều đen giống như đổi thành người khác.

Một lớp bốn mươi lăm người, người đen nhất là Lưu Diệu Văn, mặt khác Tống Á Hiên không khác gì mấy so với trước khi tham gia huấn luyện quân sự, bà cụ trong phố mỗi ngày đều ngồi trước cửa viện bóc đậu nành, nhìn thấy bọn họ đi qua trước cửa liền cười nói đùa hai câu.

"Tiểu Lưu đem mặt trời của anh trai cùng phơi nắng luôn à."

Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn mệt đến không muốn nói chuyện cảm thấy buồn cười, quay đầu nói với bà cụ một câu tạm biệt lại đi theo Lưu Diệu Văn.

Mẹ Lưu khó có được một ngày ở nhà, bà nấu một nồi canh đậu xanh để trong tủ lạnh ướp lạnh, đợi Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên tắm xong đi ra liền lấy cho mỗi người một bát, Lưu Diệu Văn cầm lấy bát một hơi uống cạn sau đó lập tức ngã xuống sô pha không chịu nhúc nhích.

Tống Á Hiên học theo dáng vẻ mạnh mẽ uống một hơi canh đậu xanh của Lưu Diệu Văn, giây tiếp theo hơi lạnh tiến vào trong khoang miệng, lạnh đến mức cậu lập tức nuốt xuống bụng, đến vị ngọt cũng không nếm được, cậu há miệng hà mấy hơi nóng mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Cậu che một bên mặt bị lạnh đến mức đau răng hỏi Lưu Diệu Văn.

"Em uống nhanh vậy không lạnh sao"

Lưu Diệu Văn nằm liệt trên sô pha lắc đầu nói cũng không muốn nói.

Ngày mai là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, sĩ quan huấn luyện vì để nhanh chóng theo kịp tiến độ mà luyện tập với bọn họ cả ngày, trừ cơm trưa và trong thời gian luyện tập thỉnh thoảng nghỉ ngơi ra bọn họ gần như không có dừng lại, Lưu Diệu Văn bị sĩ quan huấn luyện chọn đến hàng đầu tiên làm mẫu, muốn lười một chút cũng không được.

Mẹ Lưu nhìn thấy hắn mệt thành như vậy thì đau lòng, cố ý làm món thịt kho tàu mà Lưu Diệu Văn thích ăn, nhưng tiếc là hắn không có khẩu vị gì, chỉ ăn nửa bát cơm liền về phòng nằm, mẹ lo lắng hắn chưa ăn nó cơ thể không trụ nổi, vì thế gọi Tống Á Hiên bảo lát nữa mang đến phòng cho hắn một bát mì.

Gõ cửa nửa ngày không có ai để ý, nghĩ chắc là đang ngủ, Tống Á Hiên nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, không có cản trở, cửa mở rồi, đoán chừng Lưu Diệu Văn quá mệt vậy nên đến cửa phòng cũng lười khóa, cậu đẩy đẩy cửa đợi đến sau khi đi vào phòng lại đóng cửa lại.

Hơn bảy giờ, trời đã tối rồi, Lưu Diệu Văn lại kéo kín rèm cửa sổ, đến một chút ánh trăng cũng không lọt vào, tối om không nhìn thấy gì, Tống Á Hiên cúi người một tay bưng bát mì một tay mò mẫm cạnh giường cố gắng không bị ngã.

Cậu sờ soạng trong bóng tối nửa ngày, mỗi bước đều bước cẩn thận từng ly từng tí, cuối cùng đầu gối vẫn va phải ghế xoay đặt trước bàn học Lưu Diệu Văn, cậu đau đến hít khí lạnh, cả khuôn mặt nhăn lại vẫn không dám phát ra âm thanh, ghế xoay bị cậu va phải lùi lại một chút, lưng ghế va vào bàn học phát ra tiếng lạch cạch.

Giây tiếp theo, đèn trong phòng sáng lên.

Tống Á Hiên ngước mắt, Lưu Diệu Văn đã ngồi dậy nheo mắt nhìn cậu, hắn mở miệng, giọng nói còn mang theo giọng mũi.

"Tống Á Hiên?"

Tống Á Hiên gật gật đầu đặt bát mì lên bàn nói,

"Mẹ bảo anh mang đến cho em, tối nay em chưa ăn gì, mẹ sợ em đói."

Lưu Diệu Văn ừ một tiếng eo lại mềm xuống, tựa đầu vào đầu giường không có tinh thần trả lời cậu.

"Em không đói, không muốn ăn lắm."

Tống Á Hiên thở dài một hơi bưng bát mì đi về phía trước dừng lại bên cạnh hắn nghiêng người ngồi xuống, đặt đũa lên bát mì đưa qua cho hắn.

"Lớn như vậy rồi, đừng để mẹ lo lắng nữa."

Lưu Diệu Văn ngáp một cái rồi chớp chớp mắt, hốc mắt khô khốc có chút phát đau, hắn không nhận lấy mì, không có sức cũng muốn trêu đùa một câu,

"Anh đút cho em đi Tống Á Hiên, tay em không nhấc lên được."

Là trêu đùa, không hi vọng Tống Á Hiên sẽ chăm sóc hắn, không nghĩ đến cậu coi là thật mà suy nghĩ một lúc, sau đó gật gật đầu, cần lấy đũa gắp một đũa mì đưa đến trước mặt hắn.

"Anh đút, em ăn"

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm gương mặt không có biểu tình gì của cậu, không nhịn được cười thành tiếng, giây tiếp theo, còn dán mặt phả hơi nóng lên môi cậu.

Thần sắc Tống Á Hiên hờ hững lại nói một câu.

"Há miệng, ăn mì."

Lưu Diệu Văn nắm lấy cánh tay cậu ngoan ngoãn há miệng, Tống Á Hiên đút hai miếng sau đó hắn vẫn là thành thật nhận lấy mì.

Tống Á Hiên không đi, ngồi ở một bên yên lặng nhìn hắn ăn.

Lúc đầu Lưu Diệu Văn thực sự không có khẩu vị gì, sau khi ăn mấy miếng thế mà lại bị mùi hương của mì bay qua làm kích thích cảm giác thèm ăn, một bát mì xuống bụng, cả người đều nóng lên, Lưu Diệu Văn kéo mép áo lên, lúc áo mới vén lên được một nửa đột nhiên bị tay người chặn lại, Tống Á Hiên có chút khó hiểu hỏi:

"Em cởi áo làm gì."

"Nóng quá rồi."

Lưu Diệu Văn trả lời cậu, cuối cùng vẫn là buông vạt áo xuống trước sự kiên trì của Tống Á Hiên.

Mùa hè ở trong phòng mình còn không cho cởi áo, Lưu Diệu Văn cảm thấy cậu quản quá nhiều quá khả nghi, hắn nheo mắt dán lại gần, Tống Á Hiên trốn tránh tầm mắt hơi ngả người về phía sau, giây tiếp theo lại bị Lưu Diệu Văn đỡ lấy sau gáy kéo về chỗ cũ.

Hai gương mặt chỉ cách nhau mười centimet, hơi thở đan xen vào nhau, hơi thở ấm áp phả vào mặt chọc cho người nóng bừng vô cớ, eo Tống Á Hiên mềm xuống, cả người bắt đầu đổ mồ hôi, Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của cậu rồi cười nhẹ nói một câu.

"Tống Á Hiên nhi, anh có vấn đề."

Cuối cùng Tống Á Hiên giơ bàn tay ướt đẫm mồ hôi đè lên trán Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng đẩy ra kéo giãn khoảng cách hai người, bát mì không mang ra khỏi phòng, Tống Á Hiên có chút hoảng hốt buông xuống một câu ngủ ngon rồi đứng dậy rời đi, tốc độ nhanh đến mức nói là chạy trốn cũng không ngoa.

Sau khi mở cửa quay về phòng cậu nhanh chóng đem cửa khóa lại, đợi xác định ngoài cửa không có bất kỳ âm thanh nào vang lên mới dựa vào cửa từ từ hoãn lại.

Hô hấp Lưu Diệu Văn vừa nặng vừa thấp, nghe thấy luôn khiến người ta toàn thân phát nhiệt, Tống Á Hiên lắc lắc đầu ý muốn đem câu cuối cùng Lưu Diệu Văn nói với cậu kia đẩy ra khỏi đầu, đợi cậu không dễ gì bình tĩnh lại một chút sau đó lại nghĩ đến chuyện gặp phải lúc ăn cơm vào ban ngày.

Trong canteen trường có một đàn chị năm hai đột nhiên phân hóa thành Omega, chuyện xảy ra đột ngột dường như không có chuẩn bị, chân cô mềm nhũn được đỡ ngồi xuống một bên, bạn bè bên cạnh không mang theo thuốc ức chế cũng vội vàng, sau khi phân hóa không không chế được tin tức tố mùi cam quýt thanh ngọt tiết ra ngoài, thu hút những Alpha sớm đã phân hóa trong canteen cũng bắt đầu ngồi không yên, cuối cùng vừa may gặp được giáo viên đến canteen ăn cơm đưa vị học tỷ kia đến phòng y tế.

Một tràng hài kịch vội vàng kết thúc, có một vài Alpha nóng nảy, Omega đến cơm cũng không ăn nổi nữa, người xếp hàng ở canteen đột nhiên ít đi một nửa, còn lại đều là những học sinh mới năm nhất còn chưa phân hóa, Lưu Diệu Văn cũng trong số đó, đặc điểm của giới tính thứ hai không rõ ràng làm cho tin tức tố hoàn toàn mất hiệu lực ở chỗ bọn họ, mọi người đều vui vẻ ăn cơm thảo luận một màn vừa xảy ra, chỉ có Tống Á Hiên đứng tại chỗ buông thõng tay hai chân có chút run rẩy, Lưu Diệu Văn không nhìn ra cậu có gì không đúng, thấy cậu không theo phía sau lại lập tức quay lại kéo cậu đi xếp hàng.

Một trận cảm giác khó chịu quái dị rất nhanh biến mất, Tống Á Hiên im lặng không nhắc đến chuyện ở canteen nữa, chỉ có bản thân cậu biết, khi nãy học tỷ phân hóa tỏa ra mùi cam quýt nồng đượm, cậu ngửi thấy rồi.

-------------------------------------------------

Hiên Hiên sắp phân hóa rồi ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro