13. Buổi sáng với Alhaitham

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Husband!Alhaitham x reader

  Tên khác của OS:  Chỉ năm phút nữa thôi

  https://at.tumblr.com/shiinleaf/five-more-minutes/s76e7im1s11c

-

  "Haitham, chồng yêu, dậy nào..."

  "Mmnh... chút nữa đi..."

  "Mặt trời đã mọc rồi. Em sẽ bị trễ nếu anh không để em đi, Haitham..."

  Sự bận rộn ánh rõ trong lời nói của bạn; bất cứ ai cũng sẽ không hào hứng với việc phải đi làm. Bạn đã không còn quá xa lạ với cách mà bản thân chỉ muốn quay trở lại giường và mặc kệ nhiệm vụ của bản thân, đặc biệt là khi bạn còn có việc và anh ấy thì không.

  Mặc dù vậy, có vẻ như anh cũng buồn về sự thật đó. Những lời phàn nàn yếu ớt của bạn thậm chí còn không lọt vào tai Alhaitham khi anh ôm bạn thật chặt. Chúng bị bóp nghẹt trên da thịt khi anh ôm như thể bạn là chú gấu bông yêu quý của mình. Hoặc là anh sẽ tiếp tục chìm vào giấc ngủ say, hoặc là anh hoàn toàn phớt lờ để được ôm bạn lâu hơn chút nữa.

  Với cánh tay anh đóng vai trò là gối và chân cả hai đan vào nhau dưới tấm chăn, bạn thực sự chưa bao giờ cảm thấy thoải mái hơn thế này trong đời. Không khí nhẹ nhàng và mát mẻ, và những tấm lụa tạo cảm giác tuyệt vời trên da bạn. Thành thật mà nói, bạn vẫn không chắc mình đang tỉnh hay tất cả chỉ là một giấc mơ. Điều này khá mất phương hướng sau khi sự thật về việc sử dụng các thiết bị Akasha được đưa ra ánh sáng.

  Đôi mắt vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ, cố nhìn thoáng qua người yêu mình xuyên qua bóng tối của những múi cơ bắp đang giam cầm bạn. Tất cả những gì bạn có thể nhìn thấy là cách ánh mặt trời chiếu vào thông qua cửa sổ phòng cả hai. Xuyên qua rèm cửa của bạn và vào phòng, chúng bao trùm phòng ngủ chung của bạn trong ánh ban mai dịu nhẹ. Bạn không thể nhìn thấy nó, nhưng bạn có thể cảm nhận được những tia nắng chiếu vào da mình và anh, như là hơi ấm của bơ tan chảy và kẹo dẻo nướng nhẹ và của tất cả mọi thứ tuyệt đẹp nhất trên thế gian này.

  "Năm phút nữa thôi..." bạn nghe thấy anh lầm bầm, vòng tay siết chặt quanh bạn khi anh kéo bạn lại gần bản thân hơn. Mùi sữa tắm của anh thoải mái không thua gì đang ở nhà. "Thánh thần ơi, chỉ năm phút nữa thôi..."

  Không giống như anh đang nói chuyện với bạn. Đôi mắt anh thậm chí còn chẳng mở. Một Alhaitham đeo bám là điều bạn không mong đợi khi mới bắt đầu hẹn hò, nhưng bạn không có ý phàn nàn đâu. Nó thật đáng yêu và ngọt ngào. Nếu không có công việc, bạn sẽ quay trở lại vòng tay và dán bản thân vào người anh ngay lập tức.

  "Em còn có việc, Haitham."

   "Nên là?"

  Anh nói như thể điều đó đúng đắn lắm vậy.

  "Không phải tất cả chúng ta ai cũng đều có thể thoát khỏi nó dễ dàng như anh đâu," bạn lầm bầm, cố chống lại anh trong khi tâm trí còn đang mê man.

  Đó là một nỗ lực thảm hại. Giữa đôi chân nặng trĩu và mong muốn ở lại thêm một lúc nữa, tất cả những gì bạn có thể làm lúc này là lướt lòng bàn tay qua đôi vai rộng và vỗ nhẹ vào bắp tay anh với hy vọng rằng anh sẽ buông tha cho kẻ tội nghiệp như bạn, thật là buồn ngủ. Anh sẽ không. Anh lồng vào và nhốt bạn lại. Alhaitham có di chuyển, nhưng là chỉ để lăn lên trên bạn. Nhốt bạn bên dưới anh, đè bạn xuống bằng sức nặng của mình.

  Dù bạn có muốn phàn nàn bao nhiêu, thì sức nặng của anh thoải mái hơn là khó chịu.

  "Đừng đến đó," anh lầm bầm, môi mấp máy theo nhịp đập ở cổ bạn khi anh hít vào thật sâu. Tóc gáy bạn dựng đứng, và bạn vặn vẹo khi luồng không khí phả vào cổ. "Họ vẫn chưa chấp nhận đơn từ chức của anh phải không? Nói với họ là anh cho phép."

  Điều đó làm cho bạn cười. Thậm chí có thể cảm thấy khóe môi anh nhếch lên khi bạn làm thế.

  "Anh đang lạm dụng chức quyền của mình đấy à?"

  "Nếu Azar có thể làm được thì tại sao anh lại không?" Anh nói, luôn luôn nhanh chóng với lời nói của mình. Chúng khàn khàn và mềm mại bên tai bạn, chứa đầy tình cảm thuần khiết. Dụi mũi vào cổ bạn. "Không phải là anh đang cố xây dựng hình ảnh một kẻ tự cao tự đại đâu."

  "Phải rồi, thay vào đó anh đang cố chiều hư em."

  Bạn nghe thấy anh càu nhàu trên đỉnh đầu mình. "Không, anh không làm điều đó."

  Cam chịu số phận của mình, bạn nằm yên thêm một lúc nữa, bằng lòng với việc trôi dạt và mất đi ý thức. Dù sao thì hôm nay cũng không có nhiều việc phải làm. Đến muộn hơn bình thường một chút cũng chẳng sao đâu. Nếu người yêu chăm chỉ của bạn muốn thêm năm phút nữa, bạn là ai mà dám không cho anh khoảng thời gian yên bình tạm thời đó?

  Bạn không chắc mình đã nằm đó bao lâu, nhưng cuối cùng, bạn nghe thấy tiếng thở của Alhaitham bắt đầu đều đều.

  Vì vậy, bạn huých anh.

  "Sao nữa?" Anh càu nhàu, giọng còn ngái ngủ. Gần giống như một đứa trẻ đang bất mãn, Alhaitham vùi mặt sâu hơn vào bạn khi bạn gõ nhẹ vào cánh tay anh lần nữa.

  "Em nghiêm túc đấy. Em cần phải đi làm. Đã năm phút rồi."

  "Không."

  "Haitham."

  "Anh sẽ bao che cho em" Bạn có thể nghe thấy bàn tay anh vỗ quanh giường, tìm kiếm bàn tay bạn, đan ngón tay của cả hai vào nhau. Môi anh lướt qua xương quai xanh của bạn khi bắt đầu rải những nụ hôn cẩu thả lên làn da lộ ra, dồn chúng vào một chỗ. "Sẽ không khiến em gặp rắc rối đâu. Hứa đó."

  Anh siết chặt tay bạn, ngẩng đầu lên vừa đủ để bắt gặp ánh mắt của bạn.

  "Ở lại với anh hôm nay nhé?"

  Chà... Anh hỏi rất hay.

  Cánh tay bạn di chuyển để vòng qua lưng anh, đến lượt bạn kéo anh lại gần trước khi giấc ngủ có thể nhấn chìm bạn lần nữa.

  Thêm:

  Căn nhà tràn ngập mùi thơm của các loại gia vị, thịt ninh nhừ và hành phi.

  Bạn thức dậy trên một chiếc giường trống, mặt trời đã lên cao. Hơi ấm từng đọng lại ở phía bên kia giường giờ đây đã biến mất. Bạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được làm thế nào mà anh luôn có thể xoay sở để thoát ra khỏi những tư thế rối ren nhất mà không đánh thức bạn trong quá trình này.

  "Haitham?" Bạn gọi vọng ra. Tai nghe của anh vẫn còn trên bàn cạnh giường ngủ và rèm cửa vẫn được đóng. Bạn có thể nghe thấy tiếng tắt bếp, chỉ cách bạn vài phòng. Vừa lúc đó, có tiếng đồ dùng được đặt xuống và đồ sành sứ được di chuyển.

  Dụi mắt khi trượt ra khỏi giường, bạn loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ. Giấc ngủ vẫn vẫy gọi bạn vào vòng tay yêu thương của nó, nhưng bạn cố chống lại điều đó để tìm thấy chồng mình trong bếp.

  "Vợ yêu à," bạn nghe tiếng anh chỉ ở đâu đó ngay trước mặt mình, khi bạn ngã vào vòng tay anh. Nó có mùi thật thơm. Một vài món ăn đã được đặt trên bàn ăn.

  "Cẩn thận nào," anh thì thầm, kéo và ôm bạn vào ngực mình. Đắm mình trong hơi ấm của anh có cảm giác như được đặt trong lò nướng vậy, một bộ đếm thời gian không tồn tại đang đếm ngược đến giây mà bạn chắc chắn phải chia tay anh. Cho đến lúc đó, bạn tồn tại trong từng khoảnh khắc và tận hưởng những gì cuộc sống mang lại. Những gì Haitham trao.

  Và anh có rất nhiều thứ.

  Các ký hiệu nhỏ được vẽ trên lưng bạn, các chữ cái được đọc bằng những ngôn ngữ khác nhau mà bạn đã học là những cách nói khác của từ của anh, của anh, của anh.

  "Đừng có ngủ quên với anh nữa," anh thủ thỉ, chọc nhẹ vào bạn khi anh nhận thấy mắt bạn bắt đầu rũ xuống. "Gần một giờ chiều rồi."

  Bạn đã ngủ lâu đến vậy sao?

  Những ngón tay anh dừng lại.

  "Tình yêu à"

  "Hửm?"

  "Sao em không đi làm?"

  "Anh bảo em ở lại với anh mà," bạn lầm bầm, miễn cưỡng rời mắt để nhìn anh. Những sợi tóc mái màu xám lộn xộn ôm lấy khuôn mặt anh, và bạn gạt chúng sang một bên.

  Đôi mắt anh lấp lánh sự trìu mến và vui vẻ.

  "Hừm. Anh đã nói vậy sao?"

  Phải mất một lúc để lời nói của anh ổn định, nhưng khi chúng xảy ra, sự hoảng sợ chiếm lấy lồng ngực bạn khi nghĩ rằng bạn có thể thực sự đã mơ thấy điều đó. Bạn giật mình ra khỏi anh, adrenaline(?) chảy trong huyết quản khi bạn nắm chặt cánh tay anh.

  (?) Hiểu đơn giản thì nó là một loại hormone được tiết ra khi bạn sợ hãi điều gì đó, hoặc tim đập nhanh.

  Gương mặt điềm tĩnh bị phá vỡ. Môi anh cong lên.

  Alhaitham bật cười trước biểu cảm của bạn, ép sát và kéo bạn vào người anh bất chấp sự phản đối thầm lặng từ bạn để áp môi mình lên đỉnh đầu bạn. "Anh đùa đấy. Anh vừa gửi đi một bức thư rồi."

  Bạn đập vào tay anh. "Nó không buồn cười chút nào!"

  "Nó buồn cười mà," anh mổ vào thái dương của bạn. "Giờ thì đi đánh răng và cùng anh ăn trưa nào. Anh đã làm món em thích rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net