14. Khi Wanderer gặp ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Scaramouche × reader

  Tên khác của OS: Wanderer bị ám ảnh bởi bạn

  https://at.tumblr.com/azullumi/wanderer-haunted-by-your-ghost-%E5%BD%A1/n8mijd4adh3w

-

  "Chúng ta chia tay đi"

  Wanderer giật mình tỉnh giấc, lập tức ngồi dậy khi mở mắt ra. Mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán, ý nghĩ trong đầu hỗn độn và cực kỳ loạn xạ khiến anh không cách nào suy nghĩ thông suốt. Tâm trí anh không thể xử lý bất cứ thứ gì và mọi thứ chỉ mờ ảo trong tiếng ồn trắng xóa, tâm trí anh lang thang trong giấc mơ của bản thân, không biết là thật hay giả.

  Anh không thể nghĩ đến việc một ngày nào đó bản thân sẽ thức dậy mà không có hơi ấm của bạn—hơi ấm của bạn, nó ở đâu? Bạn đâu mất rồi?

  Phía giường nơi bạn luôn nằm lạnh lẽo và trống rỗng, không có dấu vết nào về sự tồn tại của bạn được tìm thấy trên tấm ga trải giường, và đó là khi thực tế dần hiện ra với anh. Tai anh vẫn không thể phân biệt được bất kỳ tiếng động nào—chỉ có sự im lặng bao quanh và không có thứ gì là của bạn cả.

  Vậy, là thật sao, sau tất cả?

  Anh ngã gục trên giường, vỡ vụn, vậy là anh lại lần nữa một mình và bản thân anh có lẽ vẫn còn chưa quen với cảm giác này. Anh sẽ không còn cảm nhận được thế giới vuốt ve, hôn lên da thịt, và anh sẽ không còn cảm thấy nó ôm lấy mình lần nào nữa.

  Anh ghét điều đó và cũng ghét cách mà bạn in sâu vào tâm trí anh, đan xen tâm hồn bạn cùng anh, trói buộc bản thân trong trái tim anh.

  Bạn ám ảnh anh theo cách mà sự đụng chạm của bạn sẽ luôn vương vấn trên da, bạn ám ảnh anh theo cách mà anh sẽ mơ thấy bạn hàng đêm và chỉ có thể nghĩ về bạn vào mỗi buổi sáng, bạn ám ảnh anh bằng những lời thì thầm thổ lộ của mình và đừng bao giờ để anh tìm thấy sự bình yên trong chính bản thân mình nữa bởi vì cuộc sống mà không có bạn chẳng là gì ngoài vòng tuần hoàn của việc thở - anh sẽ chỉ tồn tại mà không bao giờ được sống.

  Bạn ám ảnh anh và vì vậy anh sẽ chẳng bao giờ có thể quên bạn và cũng chẳng thể biết liệu bản thân có ghét khái niệm đó hay không.

  "Kuni? Có chuyện gì vậy? Em nghe thấy tiếng ồn". Đầu anh quay về phía cánh cửa nơi giọng nói phát ra và ở đó anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, anh nhìn thấy bạn, đang đứng ở lối vào phòng với vẻ mặt lo lắng. Anh có thể biết rằng bạn đang nấu ăn từ cách mang tạp dề và cầm thìa trên tay.

  Ôi, một cơn ác mộng.

  Anh thư giãn - cuối cùng - cảm thấy vẻ mặt mình nới lỏng thành vẻ dịu dàng. Ánh mắt anh dịu lại và cuối cùng cũng có thể thở được. Sự im lặng tan biến và anh có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh cùng một lúc, tiếng chim hót ngoài cửa sổ, mùi thơm của bữa sáng mới nấu trong không khí, và bạn. Như một tấm vải trắng được họa lên, khung cảnh xung quanh anh đã lấy lại được màu sắc của nó, từ sự tĩnh lặng đầy bùn trở nên sôi nổi và thanh bình.

  Một giấc mơ.

  "Có chuyện gì sao? Chắc là anh bị ốm mất rồi..." anh thậm chí còn không nhận thấy bạn đến gần và ngồi xuống trước mặt mình cho đến khi cất tiếng vì anh quá tập trung vào cảm giác choáng ngợp xung quanh bắt đầu ập đến trong đời mình. Anh cảm thấy bạn áp mu bàn tay của bản thân lên trán anh, cảm nhận nhiệt độ của anh trước khi tiếp tục, "...Anh không bị sốt nhưng lại lạnh. Chắc là anh lại có thêm một đêm—"

  Trước khi có thể nói hết câu, bạn đã bị cắt ngang khi anh kéo bạn vào một cái ôm thật chặt, bảo vệ nhưng đồng thời cũng bất lực.

  "Hãy cứ thế này một lúc thôi," anh thì thầm, kéo bạn lại gần hơn trong vòng tay mình khi anh nói và bạn có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong giọng của anh, xác nhận ý nghĩ rằng anh đã vực dậy sau một trải nghiệm khủng khiếp hoặc điều gì đó mà anh sợ hãi đã xảy ra trong giấc mơ của mình. Vì vậy, bạn thoải mái trong vòng tay anh, vòng tay bạn quanh lưng anh và vỗ nhẹ như một cách để an ủi.

  Anh muốn cảm nhận bạn chống cự, để xác nhận sự tồn tại của bạn, sự hiện diện của bạn trong vòng tay anh. Anh chỉ cần biết rằng đó là bạn và mọi thứ mà anh nghĩ đã xảy ra chẳng qua chỉ là hư cấu trong trí tưởng tượng của bản thân mà thôi.

  "Có em ở đây, không sao rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net