25. Kaeya hối hận khi bạn cuối cùng cũng từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kaeya x Gn!reader

  https://at.tumblr.com/chilumi-shipper/when-you-finally-give-up/qhi0xd6rdw8r

-

  Bạn thấy anh vui vẻ trò chuyện cùng người khác ở quán Quà Tặng Thiên Sứ, với một nụ cười nở trên môi.

  Anh nói chuyện cùng các hiệp sĩ của mình, với nguồn năng lượng tuyệt vời như vậy.

  Anh sẽ ra ngoài vào sáng sớm, tối muộn, chỉ là không bao giờ ở nhà.

  Chỉ là không bao giờ ở cạnh bạn.

  "Anh yêu! Mừng về nhà!" Bạn chào đón anh với sự nồng nhiệt như thường lệ, dang rộng vòng tay để ôm anh.

  Đã khuya lắm rồi, mắt anh rũ rượi, người nồng nặc mùi rượu. Bạn chỉ mừng vì anh về nhà trước nửa đêm, khác với khoảng thời gian anh thường về.

  Anh đi ngang qua bạn, nhưng như mọi khi, bạn chỉ nhún vai trước phản ứng lạnh lùng từ anh trước sự chào đón của mình.

  "Em đã làm bữa tối vài tiếng trước, chắc là nguội rồi, ha ha." Bạn cười bẽn lẽn khi đi theo anh vào bếp. "Tuy nhiên, em có thể giúp anh giải rượu." Bạn chỉ vào bữa ăn mà mình đã làm trong khi anh đang ngồi trên bàn ăn.

  "Anh không đói."

  "Ồ, nhưng em có thể tắm cho anh nếu anh muốn! Người anh đang bốc mùi!" Bạn cười, nhưng có vẻ như anh không thấy nó thú vị nên tiếng cười của bạn tắt đi một cách rất ngượng nghịu.

  "Anh đi ngủ đây." Kaeya đi đến cầu thang, muốn vào phòng ngủ. "Đừng làm phiền anh."

  Bạn nhìn anh uể oải lê mình lên cầu thang, bạn muốn giúp nhưng thế nào anh cũng sẽ cố đẩy bạn ra.

  Quá nhiều đêm như thế này.

  Quá nhiều bữa ăn nguội lạnh.

  Quá nhiều cái ôm không được đáp trả.

  Quá nhiều lời "mừng về nhà" mà không có phản hồi.

  Và bạn đang cảm thấy mệt mỏi.

  Anh đã thay đổi rồi, và người quan trọng mà anh muốn trở thành đã chẳng còn là bạn nữa.

  Bạn cố không đánh thức anh dậy bằng tiếng nức nở của mình đêm đó, cùng nhiều đêm khác.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

  Sau một đêm đi chơi với vài người bạn, Kaeya lần nữa trở về nhà trong tình trạng say khướt.

  Anh đứng trong phòng khách, sắp gục xuống như mọi khi. Nhưng vẫn đứng đó, như thể trong tiềm thức anh đang đợi điều gì đó xảy ra.

  Không có gì cả, anh đứng đó trong bối rối.

  Bạn đâu rồi?

  "Y/N!" Anh hét lên.

  Đứng thẳng dậy, vừa đi vừa gọi tên bạn. Khi vào bếp, mắt anh mở to và ngay lập tức tỉnh táo. Đội trưởng đội kỵ binh khẩn trương quỳ xuống ngay bên cạnh cơ thể bất tỉnh của bạn nằm trên sàn.

  Cũng giống như anh... người bạn nồng nặc mùi rượu, và anh tìm thấy một mùi hương không đúng quanh bạn. Bạn không bao giờ uống rượu.

  Tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ môi bạn, bạn trông thật rũ rượi và anh biết đánh thức bạn dậy khi đang ở trong tình trạng này không phải là điều tốt nhất.

  Anh bế bạn lên giường, thay thứ gì đó thoải mái hơn rồi bắt đầu ôm ấp bạn qua đêm.

  Kaeya có những ký ức mờ nhạt về việc bạn đã làm điều này khi anh về nhà trong tình trạng say khướt.

  Anh thức dậy khi trời đã sáng và bạn không ở đó.

  Đây là điều khá bình thường vào những ngày cuối tuần, bạn sẽ dậy sớm hơn anh để làm bữa sáng, điều mà anh rất mong chờ.

  "Chào buổi sáng, Kaeya."

  Điều này đã bắt đầu xảy ra từ lúc nào? Giọng nói của bạn từ lúc nào mà lại trở nên đơn điệu như vậy? Bạn đã bắt đầu gọi anh bằng tên thay vì những biệt danh thân mật từ lúc nào?

  Bữa sáng vẫn sẵn sàng như mọi khi.

...

  "Anh có biết cô ấy đang ở đâu không?" Kaeya hoảng loạn, anh đã tìm bạn hàng giờ rồi. Khi anh về nhà, bạn hoàn toàn không có ở đó, vì vậy anh đã đi khắp thành để tìm bạn.

  Diluc nhìn anh không vui, "Trên lầu." Anh chỉ trả lời vỏn vẹn vài từ.

  Kaeya không có thời gian để bình phẩm về câu trả lời khô khan của Diluc, ngay lập tức đi lên tầng hai của quán Quà Tặng Thiên Sứ để tìm bạn.

  Bạn ở đó, uống rượu với một vài người, mặc bộ quần áo mà bạn thường không bao giờ mặc, nụ cười vô tư nở trên môi.

  Má bạn ửng đỏ, cho thấy rằng bạn có thể đã say.

  Anh bước nhanh về phía bạn, giữ yên cổ tay khi bạn cố uống thêm một ngụm rượu nữa. "Chỉ Barbatos mới biết anh đã tìm em trong bao lâu!"

  Bạn ngước nhìn anh, cố gỡ tay anh ra khỏi cổ tay mình. "Chà, anh đã tìm thấy em! Tại sao anh không tham gia cùng chúng em để uống một ít, anh yêu?" Đây là lần đầu tiên anh không thích biệt danh mà bạn gọi mình.

  Tất cả đều ... không phải bạn. Tất cả mọi thứ mà bạn đang làm vào lúc này không phải là bạn.

  "Chúng ta hãy về nhà thôi." Giọng anh gần như cầu xin, nhưng bạn phớt lờ anh.

  "Thôi nào, em và bạn bè thậm chí còn chưa uống hết số rượu đã mua." Kaeya kéo bạn khỏi chỗ ngồi, lấy chai rượu từ tay bạn và đặt lên bàn.

  "Này!"

  "Em say rồi nên hãy về thôi, về thôi em yêu."

  Và vậy nên bạn nghe theo. Anh đỡ bạn khi đi bộ về nhà, và anh không thể phủ nhận rằng bản thân muốn bật khóc đến mức nào khi nhìn thấy bạn. Điều này thực sự thảm hại.

...

  "Mừng về nhà!"

  "Nhìn này, nhìn này! Em đã tìm ra cách để làm bánh kếp hình trái tim mà không cần dụng cụ."

  "Tình yêu à, anh không nên uống quá nhiều đâu! Nếu em bắt gặp anh uống rượu lần nữa, em sẽ bỏ anh nằm ngoài vệ đường đấy."

  "Chúc ngủ ngon, Kaeya! Em yêu anh..."

  Đến cả từ ngữ cũng chẳng thể diễn tả anh nhớ bạn đến nhường nào.

  Anh vuốt ve má khi bạn ngủ bên cạnh anh. "Chúc ngủ ngon, Y/N... Anh yêu em..."

  "Làm ơn hãy quay về với anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net