45. Kuni thức dậy nhưng không tìm thấy bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kunikuzushi × reader

  https://www.tumblr.com/i2kuni/711554372841144320/o1?source=share

-

  Kunikuzushi nắm rõ bạn như lòng bàn tay. Anh biết tất cả những biểu cảm nhỏ của bạn có nghĩa là gì, từ cái bĩu môi nhỏ cho đến cái nhíu mày. Vậy nên anh mới biết bạn đang buồn.

  Cạnh anh đêm nay, anh chưa bao giờ nghĩ rằng bạn sẽ phản ứng với điều này.

  Kunikuzushi đang ngủ, cơ thể cuộn tròn lại dưới chăn. Chiếc chăn được nhét dưới cằm và trùm lên vai anh. Một cách vô thức, đôi bàn tay nhợt nhạt của anh vươn về phía bạn, khao khát hơi ấm ngọt ngào. Nhưng anh lại chẳng thể tìm thấy bạn.

  Đôi mắt anh mở to, điên cuồng tìm kiếm bạn. Thông thường, anh sẽ thấy bạn đang ngủ cạnh mình. Nhưng tối nay lại khác. Chỗ nằm của bạn trống trơn, ga trải giường lộn xộn và nhàu nát. Kunikuzushi nhớ đã lên giường nằm cùng bạn; bạn sẽ cuộn tròn vừa khít vào ngực anh ngay sau khi nằm xuống.

  Bạn đâu mất rồi? Anh trườn ra khỏi giường, suýt vấp phải gấu quần trong lúc đó. "[Tên]," anh khẽ gọi, "E-em có đó không?" không có phản hồi. Sự hoảng loạn bắt đầu trỗi dậy, một cảm giác khó chịu ngự trị trong ruột gan anh.

  "[Tên]?!" anh lại gọi, lần này to hơn một chút. Vẫn không có bất kì phản hồi nào. Nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt xanh thẳm của anh. Tâm trí Kunikuzushi quay cuồng. Nếu bạn rời đi thì sao? Anh đã làm gì sai sao? Anh vấp ngã, tìm kiếm sau cánh cửa và gầm giường.

  Kunikuzushi lại gục xuống chiếc giường chung của cả hai"[T-Tên]" anh thì thầm, nước mắt tự do lăn dài trên má, "xin đừng rời bỏ anh..."

  "Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh đâu, Kuni." bạn đưa tay lên mặt, nhẹ nhàng ôm lấy gò má đẫm nước mắt của anh, "Em yêu anh, Kuni." anh sụt sịt rồi vùi đầu vào ngực bạn. Vòng tay anh vòng qua, nhốt bạn trong cái ôm của mình. Bạn nhẹ nhàng vuốt lấy tóc, cố giúp anh bình tĩnh lại.

  "Anh nghĩ em đã rời bỏ anh," Kunikuzushi sụt sịt, "E-em đã ở đâu?" anh ngước nhìn bạn với đôi mắt long lanh và một cái bĩu môi nhỏ tô điểm trên môi. "Anh nghĩ rằng em sẽ rời bỏ anh ..." anh lầm bầm lần nữa.

  "Em khát," bạn trả lời, "nên em đã xuống cầu thang để lấy ít nước." bạn để tay mình trượt từ mặt xuống vai anh, nhẹ nhàng đặt tay lên chúng. "Em xin lỗi nếu làm anh lo lắng."

  "Anh-" kunikuzushi thì thầm, "Không, không sao đâu. Anh rất vui vì em đang ở đây rồi." vòng tay anh siết chặt quanh bạn, "Chúng ta có thể quay lại giường được không..."

  Bạn hôn lên đường chân tóc, nhắm mắt lại và dựa vào anh, "Tất nhiên rồi, dấu yêu." anh nghiêng người khỏi bạn và nắm lấy tay, từ từ dẫn bạn đến chiếc giường của cả hai.

  Bạn đẩy chăn sang một bên nhường chỗ cho người yêu mình nằm. Bạn nằm bên cạnh anh, để vòng tay anh ôm lấy bạn lần nữa. "Em yêu anh, Kuni," bạn lầm bầm.

  Kunikuzushi tựa trán mình vào trán bạn, để bạn nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của mình. Anh cười.

  "Anh cũng yêu em. [Tên]."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net