46. Scaramouche khi bạn bị bệnh nặng
Scaramouche × reader
Tên khác của OS: Hứa nhé?
https://www.tumblr.com/kisscara/710960668082323456/promise-me?source=share
-
Scaramouche phiền muộn đứng trước cửa phòng ngủ. Anh nhìn xuống bát súp trên tay. Trái tim đau đớn nhói lên từng chút mỗi khi nghe thấy bạn ho và những suy nghĩ bất tận chạy qua tâm trí khi anh nhớ lại cách mà bản thân mất đi một người theo kiểu giống hệt thế này.
Nhưng bạn sẽ không. Bạn sẽ không bao giờ đau. Tất cả những gì bạn dành cho anh đều là yêu thương và thấu hiểu. Chắc chắn không đời nào bạn lại rời xa anh một cách đột ngột như vậy. Cách anh nghĩ về chúng cứ lặp đi lặp lại. Scaramouche do dự trước khi dùng một tay đẩy cửa vào. Anh bước vào phòng với đôi mắt dán chặt vào người bạn.
"Oh, Scara, em đã nói với anh là không cần phải ở lại hôm nay rồi mà. Anh không-" bạn ngừng lại một lúc để ho trước khi tiếp tục nói với giọng căng thẳng, "Anh không bận sao?" Scaramouche lẩm bẩm, "Em bị ngốc à? Ta sẽ không để em ở nhà một mình trong tình trạng này đâu." anh đặt cái bát xuống ngăn kéo cạnh giường và ngồi cùng bạn.
Bạn để ý cách anh tránh nhìn vào mắt bạn khi anh chậm rãi khuấy súp bằng thìa. "Em sẽ ổn thôi, Scara. Anh biết em và sức đề kháng của em mà." bạn nỗ lực nói một cách vô ích trong việc an ủi anh. Scaramouche nhẹ nhàng chế giễu, "Ta chưa bao giờ nói rằng mình lo lắng."
Bạn rụt về chỗ của mình với một cái bĩu môi. "Nói dối." lúc đó, anh cuối cùng cũng ngước lên để bắt gặp ánh mắt của bạn nhưng bạn lại nhắm mắt và quay đầu sang hướng khác. Scaramouche thở dài cáu bẳn khi cố gắng đút cho bạn món súp, "Đừng bướng bỉnh nữa, (tên)." bạn nằm xuống giường, mắt vẫn nhắm nghiền, rồi chui vào trong chăn.
"Em sẽ không nhìn mặt anh cho đến khi anh chịu tin em." bạn nói, giọng nhỏ lại bởi tấm trải giường. Scaramouche dở khóc dở cười, "Thôi được rồi, ta tin em. Ta... ta không lo lắng về bất cứ điều gì, được rồi chứ? Lo lắng chỉ dành cho những kẻ yếu đuối như em thôi." anh đặt cái bát trở lại ngăn kéo và kéo chăn ra, nhưng chẳng thấy gì.
Scaramouche nhìn xung quanh và thấy mái tóc (màu tóc) của bạn ở mép giường. Anh leo lên đệm và nhìn sang chỗ bạn đang ngồi trên sàn. "Em không thích anh nghĩ như vậy, Scara." bạn lẩm bẩm, mân mê móng tay mình. Anh ngồi cạnh bạn trên sàn. "Nghĩ thế nào?".
Cuối cùng bạn cũng nhìn anh với ánh mắt dịu dàng chứa đầy nỗi buồn. "Như thể em sẽ rời xa anh." Scaramouche nuốt nước bọt trước lời nói của bạn và nhìn đi chỗ khác, bị chặn lại bởi bàn tay bạn nhẹ nhàng ôm lấy má anh để đối mặt với bạn. "Em yêu anh và anh biết điều đó mà, đúng không?" bạn chất vấn.
Anh nắm chặt bàn tay đang giữ mặt mình, "Ta biết! Ta biết điều đó, ta chỉ..." Đôi mắt của Scaramouche phân tích ánh mắt bạn để có thể tìm thấy bất cứ thứ gì. 'Xin hãy nói gì đó đi.' Anh đang cầu xin và nước mắt làm mờ tầm nhìn anh. Bạn lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má, "Nếu anh biết em yêu anh, vậy tại sao anh lại không thể đặt trọn niềm tin vào em?"
Bạn sụt sịt khi những giọt nước mắt của bản thân lấp ló nơi khóe mắt, "Em rất đau khi biết rằng anh nghĩ em sẽ rời xa anh trong nháy mắt." Scaramouche lắc đầu và mặt dễ bị tổn thương của anh dần lộ ra. "Không, không, đó là ... Ta không muốn em kết thúc như cậu bé đó." Có những đoạn giọng anh bị ngắt và bạn thở dài.
"Em hứa với anh," bạn áp môi mình lên môi anh và thì thầm, "Em sẽ không rời bỏ anh nhưng anh phải hứa với em rằng anh cũng sẽ làm như vậy và từ giờ trở đi anh sẽ tin tưởng em." Scaramouche rơi vào im lặng. Bạn thậm chí còn khóc nhiều hơn, "Hứa với em đi, Kunikuzushi." Anh dao động trước khi ôm mặt bạn trong bàn tay. "Anh hứa, (tên)."
Bạn nhẹ nhàng thở ra, "Cảm ơn anh." Scaramouche trao cho bạn nụ hôn trấn an lần cuối. "Anh hứa." anh hôn khắp mặt và cổ bạn trước khi quay lại môi. Bạn cười và giữ vai anh lại, "Thân yêu à, anh sẽ bị ốm mất." Scaramouche lầm bầm, "Ta không thể bị ốm nên,"
Anh vòng tay ôm lấy eo bạn "Chúng ta ở bên nhau thêm một lúc nữa nhé." Bạn vùi mặt vào cổ anh, "Vâng." bạn rời ra và trở lại giường, "Giờ, anh sẽ cho em ăn tiếp chứ?" bạn mỉm cười khi anh ngồi cạnh bạn. "Ừ, đến đây. Ngày mai ta sẽ quay lại làm việc, vì vậy tốt nhất là sáng mai em nên khỏe lại."
Bạn ngồi lên đùi và anh múc một thìa súp đưa lên miệng bạn. Bạn cẩn thận nhấm nháp nó để không làm rơi bất kỳ miếng nào và bỏng lưỡi vì nóng, không khá hơn tí nào. Scaramouche chắc chắn sẽ lại lấy thêm một thìa nữa nhưng bạn đã ngăn nó lại bằng cách ôm lấy thân mình. "Em cảm thấy khỏe hơn rồi."
Đồng tử của Scaramouche giãn ra.
Anh đảo mắt, "Nó không có hiệu nghiệm với ta đâu. Ta biết em ghét súp gừng nhưng em vẫn phải ăn nó." bạn rên rỉ, "Nhưng em đang nghiêm túc đó, vị của nó rất dở..." Scaramouche tsk, "Em muốn ốm mãi à?" Bạn nhìn anh cười toe toét "Vâng, vậy anh ở nhà chăm em mỗi ngày nhé!"
Scaramouche đặt một tay lên đầu bạn, "Không. Ăn đi nếu không ta sẽ bắt em uống thuốc." bạn hoảng sợ và ngồi dậy, "Nhưng không công bằng! Em đã ăn một thìa, thế là quá đủ rồi!" Scaramouche nheo mắt nhìn bạn, "Một thìa súp không giống một thìa thuốc."
Bạn nắm chặt tóc trong sự thất vọng, "Em nghĩ rằng Fatui thật ngu ngốc!" Scaramouche chế giễu, "Không phải ta, bởi vì ta đã chọn em" bạn dừng lại và cười phá lên, "Anh là đồ lạc hậu."(?) Rồi anh rời khỏi giường, "Thuốc đây."
Translator: ý là mấy pồ chê câu thả thính của ảnh xưa gòi ă
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net