Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng ở mép làn đường dành cho xe đạp.

Kỳ Ngôn Châu cầm đầu xe, rồi quay lại nhìn Thẩm Kiều: "Làm sao?"

Từ góc độ này, lại dưới ánh sáng mặt trời, nốt ruồi lệ ở khóe mắt của cậu trông nhạt hơn bình thường một chút, và làn da trắng hơn, khiến cho gương mặt cậu trông rất hoàn mĩ, nhưng lại lạnh lùng, như thể cậu hoàn toàn không thuộc về thế giới này.

Thẩm Kiều sửng sốt nửa giây, sau đó, cô mới tỉnh táo lại, môi mấp máy, chỉ sang bên cạnh, rồi trầm giọng, nói: "À... ừm, tôi còn có chuyện phải làm."

Bên đường là một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động. Mặt tiền nhìn nhỏ, cửa kính chỉ mở một bên nhưng bên ngoài rất dễ thấy.

Ít ra, trong nháy mắt, Thẩm Kiều đã nhìn thấy nó.

Kỳ Ngôn Châu: "Điện thoại bị hỏng?"

Thẩm Kiều: "À... ừm, phải."

Mặc dù không thể mở điện thoại sau khi bị Thẩm Hòa Nguyệt làm rơi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc mà muốn thử lại, cô muốn xem có thể sửa được nữa hay không.

Vì không có nghe được nguyên nhân cái chết của Kỳ Ngôn Châu, nên cô cũng không thể tìm cách cứu cậu.

Nghĩ đến đây, Thần Kiều tức giận, liền liếc nhìn cậu một cái.

Cô chạm vào túi, sau đó ngừng lại, rồi lại buồn phiền vỗ đầu.

Cô vội vàng đi theo, không ngờ Kỳ Ngôn Châu lại nhảy qua tường trốn tiết, giờ chiếc điện thoại đó lại không nằm trong cặp sách của cô.

Xem ra, ngày hôm nay, cô thực sự không được suôn sẻ cho lắm.

Từ trong miệng Kỳ Ngôn Châu không thể hỏi được thông tin gì, cũng không sửa được điện thoại di động, cho nên cô chỉ có thể trở về.

Thẩm Kiều có chút nản lòng, cô nhảy xuống khỏi xe đạp, rồi đứng ở trên bậc thềm, đối mặt với Kỳ Ngôn Châu.

Cô nói: "Bỏ đi. Tôi quay lại trường trước đây."

"Không muốn sửa nữa sao?"

"Cái cần sửa ở trong cặp, nhưng tôi không mang theo."

Kỳ Ngôn Châu cười trừ, cậu nghĩ là cô cô đang lấy cớ, nên cũng không phá lệ, mà chỉ khẽ gật đầu: "Đi taxi."

Bởi vì đang vội, nên tốc độ đi xe của cậu rất nhanh.

Giờ phút này, hai người đã cách trường học gần hai trạm dừng, đi bộ về sẽ hơi xa.

Thẩm Kiều gật đầu, liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó, cô tìm chỗ bắt taxi gần nhất ở ven đường, rồi vẫy tay với Kỳ Ngôn Châu, cuối cùng mỉm cười, chào tạm biệt cậu: "Vậy tôi sẽ gọi taxi. Kỳ Ngôn Châu, ngày mai gặp lại ở trường."

"Ừ."

Kỳ Ngôn Châu rũ mắt xuống, rồi thản nhiên đáp.

Thẩm Kiều quay người đi về.

Sau đó, Kỳ Ngôn Châu cũng quay lại, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cô như thể không có ai khác, cho đến khi cô thuận lợi lên xe.

Xe taxi đi về hướng trường học.

Kỳ Ngôn Châu cầm tay lái xe đạp, trong mắt cậu hiện lên một tia nghi hoặc, giống như không thể nói rõ ra được.

Cô nhớ ra gì đó rồi sao?

Không, nói đúng ra thì Kỳ Ngôn Châu vẫn không biết tại sao Thẩm Kiều lại không nhớ chuyện khi còn nhỏ. Như cậu vừa nói, lúc 7 tuổi, chuyện từ rất lâu rồi.

Nhưng đối với Kỳ Ngôn Châu thì ký ức đó rất quan trọng, nhưng dường như cô đã quên hết rồi.

Vào lúc này, hơi ấm lòng trong bàn tay của Thẩm Kiều vẫn còn trên áo khoác.

Cô ngồi ở ghế sau, cô vừa nắm áo cậu, rồi vừa nói vừa cười.

Cảnh tượng này giống như cảnh trong mơ.

Kỳ Ngôn Châu nghiến răng, ép buộc mình bỏ đi những mơ tưởng hoang đường kia, nên cậu chỉ có thể nhanh chóng đạp xe rời đi.
______

Thẩm Kiều đã trở lại trường học và hoàn thành tiết học cuối cùng của buổi chiều. Hiếm khi không ở lại tập múa, nên đúng giờ tan học, Thẩm Kiều đã về nhà cùng Chu Ý Cầm.

Nhà Chu Ý Cầm và nhà họ Thẩm không cùng hướng nên chỉ có thể đi cùng một đoạn đường ngắn. Để có thời gian nói chuyện, cả hai tìm một quán trà sữa ở ngã ba rồi ngồi xuống.

Thẩm Kiều không thể uống đồ uống có đường, vì vậy cô gọi một ly nước chanh như thường lệ. Thành cốc lạnh lẽo, hai tay cô cầm cốc, mắt cụp xuống, cắn ống hút một hơi.

Chu Ý Cầm: "....Vậy nên, cậu nghi ngờ rằng khi còn bé, cậu đã quen biết Kỳ Ngôn Châu sao? Chỉ là vì mẹ cậu nói nhìn cậu ta rất quen? Sau đó cậu tìm cậu ta để xác nhận? Tại sao chứ? Chỉ vì cảm thấy quen thuộc thôi mà. Cũng hơi vô lý."

Nghe vậy, Thẩm Kiều cười lên. Tất nhiên, cô không thể nói suy luận quan trọng hơn. Bất kỳ ai cũng nghĩ cô bị nóng đầu, có lẽ Chu Ý Cầm sẽ vì chuyện này mà lo lắng cho cô rất lâu.

"Dù sao cậu hỏi cũng không liên quan. Cậu ấy cũng không nên tức giận."

"Vậy thì sao? Kỳ Ngôn Châu đã trả lời cái gì?"

"Chỉ nói tớ và cậu ấy không học cùng trường." Thẩm Kiều lắc đầu và khẽ mím môi. Ngón tay cô cầm ống hút, rồi vô thức khuấy vài vòng tròn trong ly, khiến những viên đá va vào nhau.

Chu ý Cầm suy nghĩ một chút rồi thở dài, nói: "Không sao, người ta đã nói không quen nhau, còn phải lo lắng gì nữa... Kiều Kiều, cậu không thấy rằng từ khi bắt đầu đi học, cậu đã chú ý quá nhiều đến Kỳ Ngôn Châu sao?"

"... "

"Nghiêm túc mà nói, tớ không phản đối

chuyện cậu hẹn hò, nhưng nếu cậu chủ động, tớ nghĩ điều đó không cần thiết. Thực sự là chưa nói đến điều kiện gia đình của cậu ấy. Tớ chưa từng thấy cậu ấy đối xử tốt với con gái, nếu cứ tiếp tục, tớ sợ cậu sẽ bị thiệt thòi. Nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn vẻ ngoài."

Thẩm Kiều không ngờ rằng suy nghĩ của Chu Ý Cầm sẽ như thế này. Cô vội vàng xua tay và lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu. Cầm Cầm, đừng nghĩ lung tung."

"Thật sao?"

"Thật!"

Chu Ý Cầm lại thở dàiv "Tớ sợ Kỳ Ngôn Châu không nghĩ vậy. Có một người con gái xinh đẹp chạy theo cậu ta mỗi ngày, cậu nói xem, vậy cậu ta sẽ nghĩ gì?"

"Cầm Cầm, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Làm phiền cậu, có thể đi cùng tớ đến cửa hàng sửa điện thoại không?"

Cả hai sử dụng ứng dụng bản đồ để tìm kiếm khu vực xung quanh và tìm thấy một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động.
____

Quán trà sữa cách tiệm sửa điện thoại khoảng mười phút đi bộ.

Trong cửa hàng, ngoại trừ một thanh niên đứng sau quầy, trông như một ông chủ, thì cũng không có ai khác.

Thẩm Kiều đặt cặp sách xuống, cô lấy điện thoại từ trong cặp ra, rồi đưa cho người đàn ông.

"Xin lỗi, có thể giúp tôi xem chiếc điện thoại này còn sửa được không? Nếu sửa được thì tốn bao nhiêu tiền."

Người đàn ông cầm lấy điện thoại, rồi nhìn thoáng qua: "Sao màn hình lại hỏng thế này? Bị rơi à? "

"...Ừm."

"Nếu chỉ bị hỏng màn hình thì thay cái mới là được. Đợi lát nữa tôi sẽ mở ra kiểm tra."

Thẩm Kiều gật đầu.

Thao tác của người đàn ông này rất nhanh. Với ba hoặc hai lần vuốt, anh ta đã tháo mặt sau của điện thoại di động ra và bắt đầu xem xét.

"Bo mạch chủ không hỏng, chắc không có chuyện gì đâu..."

Tuy nhiên, trong lúc cô chờ đợi, anh ta thử hết lần này đến lần khác, nhưng điện thoại vẫn không có phản hồi, trên trán của anh ta cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Trái tim Thẩm Kiều tăng tốc độ đập.

Nửa tiếng sau.

Người đàn ông đặt dụng cụ xuống và lắc đầu: "Xin lỗi, nó cần được sửa lại. Một cầu chì điện rất quan trọng bên trong đã bị hỏng. Tôi đã thay cái mới cho cô, nhưng vẫn không mở được."

Trong phút chốc, sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt, ủ rũ: "Không còn cách nào khác sao?" Cô hỏi.

"Cô cứ để ở đây, tôi sẽ thử cách khác. Có lẽ sẽ hơi lâu, vì loại điện thoại này đã cũ. Nếu cô vẫn muốn sửa lại nó, giá sẽ không hề rẻ... Có tập tin nào quan trọng trong đó không? Tôi có thể tìm cách lấy chúng ra. "

Thẩm kiều do dự vài giây và quyết định; "Tôi sẽ để anh sửa nó. Thời gian lâu một chút cũng không sao, miễn là nó có thể sửa được. Làm ơn. Nó thực sự rất quan trọng đối với tôi. "

Chỉ cần có thêm một cuộc gọi, cô sẽ biết được sự thật.

Người đàn ông: "Được rồi, cô có thể để lại thông tin liên lạc của mình. Nếu sửa được thì tôi sẽ liên hệ với cô."

"Cảm ơn anh."

Thẩm Kiều ghi lại số điện thoại di động của mình.

Cảm ơn một lần nữa.
______

Cuối tuần trước đại hội thể thao, Diệp Hân thông báo rằng sẽ dọn nhà trước khi giao mùa.

Tuy nhiên, Thẩm Kiều phải đến lớp tập múa, không thể tham gia hoạt động gia đình này.

Sau khi suy nghĩ, cô hỏi Diệp Hân: "Mẹ, mẹ có thể để phần của con lại không. Để buổi tối con về rồi dọn dẹp."

Diệp Hân: "Không sao. Kiều Kiều thật ngoan. Vậy thì ban công ở phòng khách và phòng của con sẽ để lại cho con."

Bà cười nhẹ. Giọng điệu ấy vừa nhẹ nhàng, vừa ngọt ngào.

Cứ như thể cuộc tra hỏi lần trước chưa từng xảy ra. Chỉ còn Thẩm Kiều và Thẩm Hòa Nguyệt vẫn chiến tranh lạnh.

Thẩm Kiều gật đầu, thu dọn đồ đạc, rồi đóng cửa rời đi.

Thấy vậy, Thẩm Hòa Nguyệt ngồi trên ghế sô pha vỗ nhẹ vào cái gối, tức giận bĩu môi.

Diệp Hân: "Nguyệt Nguyệt, con mau quét dọn phòng học và phòng của con đi."

Thẩm Hòa Nguyệt: "Tại sao mẹ không nhờ dì giúp việc dọn. Phiền phức quá."

"Gì mà tại sao? Một năm các con chỉ động tay có hai lần? Còn phàn nàn cái gì? Tuần nào dì giúp việc cũng dọn dẹp phong học. Sạch sẽ lắm. Con chỉ cần dọn dẹp giá sách và quét sàn thôi là được rồi."

Thẩm Hòa Nguyệt nhảy khỏi ghế sô pha, tức giận đi vào phòng làm việc.

_____

Chạng vạng tối, Thẩm Kiều trở về nhà.

Mở cửa ra, cô chỉ thấy Thẩm Hòa Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, cô ấy quay đầu nhìn lại.

Thẩm Kiều chớp mắt, không nói chuyện, tự mình thay giày.

Thẩm Hòa Nguyệt chế nhạo.

"Thẩm Kiều."

Thẩm Kiều có chút kinh ngạc ngẩng đầu, hơi nhướng mày.

Cô thực sự không ngờ rằng Thẩm Hòa Nguyệt sẽ chủ động bắt chuyện với cô. Cô nghĩ ít nhất mười ngày, nửa tháng.

Tuy nhiên, biểu hiện của Thẩm Hòa Nguyệt không giống như những gì cô tưởng tượng.

Trên mặt cô ấy phảng phất một tia ác ý, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

"Thẩm Kiều, đoán xem, hôm nay tôi đã tìm được thứ gì hay ho?"

"..."

Thẩm Hòa Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện kịch tính như vậy lại xảy ra với cô.

Cô ấy đã ghen tị với người chị gái của mình từ khi còn là một đứa trẻ, hận không muốn người chị gái không tồn tại trên thế giới này, nhưng đó thực sự không phải là chị gái ruột của cô ấy!

Vì vậy, cô ấy đã mong chờ bấy lâu nay, điều mà cô ấy hằng mơ tưởng trong mơ bỗng chốc trở thành hiện thực.

Cách đây không lâu, biểu hiện khác lạ của Thẩm Thành Quân dường như là có lý do.

Nếu không có Thẩm Kiều ...

Nếu không có Thẩm Kiều, cô sẽ không là "em gái của Thẩm Kiều", cũng không phải là chỗ để người khác so sánh.

Dù Thẩm Kiều có tốt đến đâu, nếu không có cha mẹ, cô chẳng là gì cả.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hòa Nguyệt nheo mắt nhìn cô cười.

Bây giờ cô ấy thực sự muốn ném giấy chứng nhận nhận con nuôi vào mặt Thẩm kiều.

Nhưng không.

Cô ấy chưa thể quá vội vàng, nhất định phải giáng cho Thẩm Kiều một đòn chí mạng và đuổi cô ấy ra ngoài vào thời điểm tốt hơn. Cô ấy muốn cho Thẩm Kiều biết rằng cô không xứng đáng để so sánh bản thân với cô ấy.

Bởi vì, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi có thể tồn tại nhờ vào lòng từ thiện của người khác. Đừng nghĩ mình là một nàng công chúa thực sự.

Ánh mắt của Thẩm Hòa Nguyệt hiện lên sự chế nhạo.

Cảnh giác của Thẩm Kiều đột nhiên tăng lên.

"...... đã tìm thấy gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net