Chapter 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nhà họ Thẩm, Thẩm Kiều bận học, đi múa hay những việc khác, Diệp Hân không bao giờ để cô làm bất cứ việc nhà nào. Diệp Hân không thích có người lạ sống ở nhà, nên sẽ không thuê bảo mẫu mà chỉ có một người giúp việc bán thời gian đến làm một số việc vặt hàng ngày như dọn dẹp, thu dọn. Về phần nấu ăn, Diệp Hân thường tự mình làm, nên không cần Thẩm Kiều bước vào bếp.

Tất nhiên, Thẩm Hòa Nguyệt cũng vậy.

Hai cô con gái được nuông chiều và nuôi nấng tuyệt đối, có thể nói là ngón tay không chạm nước.

Nói là công chúa, đúng là không sai chút nào.

Ở chỗ của Kỳ Ngôn Châu, tất nhiên là cậu sẽ không để cho công chúa của mình làm những việc vặt này.

Lúc Thẩm Kiều chạm vào bát đũa, cô đã bị Kỳ Ngôn Châu chặn lại.

Cậu cao như bức tường thành kiên cố xây trước mặt cô: "Cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Kiều mím môi, rồi thở dài: “Không phải vừa rồi nói được rồi sao?”

Kỳ Ngôn Châu gật gật đầu, sau đó bình tĩnh trả lời: “Là cậu nói, nhưng tôi chưa đồng ý. Không có chuyện nói 'được' ở đây"

"..."

Nghe vậy, Thẩm Kiều đành cười nhẹ.

Dường như khó có thể nghe thấy Kỳ Ngôn Châu nói câu giải thích dài dòng, mà luôn là kiểu giải thích quái lạ.

Sau đó, cô có chút nản lòng, nên cô nói nhỏ: “Nếu tôi không làm gì, ở nhà cậu sẽ khiến tôi cảm thấy không thích hợp cho lắm.”

Thẩm Kiều chỉ dựa vào một cuộc điện thoại mà đến tìm Kỳ Ngôn Châu, đã chủ động xin về sống tại nhà cậu. Một phần là không có nơi nào để đi, nên cô lựa chọn người mà “bản thân” tin tưởng. Phần còn lại là Thẩm Kiều cũng sợ rằng “Kỳ Ngôn Châu chết vì Thẩm Kiều” sẽ thành sự thật.

Cô đã hứa với "Thẩm Kiều".

Vì vậy, tiếp xúc gần gũi với cậu thì có thể ngăn chặn điều đó.

Nhưng khách quan mà nói, hành vi của Thẩm Kiều không khác gì dựa dẫm vào người khác.

Cô không muốn gây rắc rối cho Kỳ Ngôn Châu, không chỉ về tiền bạc, mà còn cả cuộc sống.

Suy cho cùng, cho dù chỉ là ra ngoài làm khách, cũng không thể đều không làm gì.

Luôn giúp đỡ, để làm cho bản thân cảm thấy thoải mái, đó là một loại lịch sự và giáo dục.

Sau khi một hồi suy nghĩ, Thẩm Kiều nói: “Vậy tôi đi quét nhà.”

Kỳ Ngôn Châu nhanh chóng rửa sạch một vài chiếc chén và đĩa, rồi tắt vòi nước, đặt chúng lên giá.

Quay người lại, cậu lau vết nước trên miếng vải thấm nước.

Các ngón tay mảnh mai, có các khớp nối rõ ràng.

Đôi tay này không phải là đôi tay biết làm việc nhà, mà là việc gì cũng đến tay làm, giống như quen đường quen nẻo.

Thẩm Kiều bị thu hút một cách vô thức.

Kỳ Ngôn Châu không nhận ra, nên cậu đi đến bên cạnh cô, rồi ngăn cô lại, và nói: "Không cần."

"..."

"Cậu không cần." Cậu nói ngắn gọn.

Trong phút chốc, mặt Thẩm Kiều đỏ lên, cô chậm rãi cúi đầu, nắm chặt tay: “Xin, xin lỗi…”

Kỳ Ngôn Châu: “Không phải ý đó.”

Nghĩ cũng biết, cậu làm sao có thể để Thẩm Kiều động tay được.

Nhưng điều này không thể nói thật.

Ngừng một chút, Kỳ Ngôn Châu cúi đầu, yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm hai má đỏ ửng của Thẩm Kiều.

“Cậu chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà như vậy, đúng không?”

Chưa để cậu nói xong, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, không hiểu cậu đang nói gì, vẻ mặt trở nên có chút bất lực.

Giọng điệu của Kỳ Ngôn Châu rất hờ hững, giống như đang kể lại một chuyện không quan trọng, cậu chậm rãi nói: "Đây là lần đầu tiên cậu bước lên loại cầu thang này, lần đầu tiên cậu nhìn thấy loại sàn này, lần đầu tiên sử dụng nhà vệ sinh như thế này. Trước đây, có rô bốt quét và máy rửa bát để thay thế. Có thể là cậu chưa bao giờ sử dụng chất tẩy rửa, cậu không thể tìm thấy nơi đặt chổi và nơi rác. Do đó, để hoàn thành một công việc nhà, cậu cần phải mất nhiều thời gian hơn. Suy rộng ra, từ xác suất thông thường thì có thể xảy ra một số chuyện không biết trước, như làm vỡ bát đĩa, trầy xước tay hoặc va vào cầu thang và các ngón chân bầm tím. Cho dù nó không xảy ra, tôi cũng phải phân tâm nhìn cậu để phòng tránh."

" ... "

“Thẩm Kiều, tôi không cần cậu giúp gì cả, những công việc này không tốn nhiều công sức và không mất quá nhiều thời gian. Tương tự vậy, tôi hy vọng cậu sống ở đây, an toàn, dễ dàng và thoải mái như bình thường. Cậu không cần bất kỳ áp lực tâm lý nào."

Bởi vì tôi cam tâm tình nguyện.

Câu cuối cùng, Kỳ Ngôn Châu im lặng nuốt xuống mà không nói ra.

Cậu biết rất rõ rằng một chuỗi dài như vậy không hẳn sẽ khiến Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Trong hoàn cảnh hiện tại, cô giống như một cái lò xo, cả người đều bị đè ép đến cực điểm. Thay vì viện cớ nào đó để đối phó với cô, tốt hơn hết là nên chia sẻ và thấu hiểu. Cô sẽ tức giận, nhưng nếu cô nghĩ về điều đó, cô sẽ sớm hiểu ra.

Đúng thật là Thẩm Kiều cảm thấy ấm ức, nên cô liền đứng dậy và không nói một lời nào, rồi chạy lên lầu.

Kỳ Ngôn Châu tiếp tục làm việc, và khéo léo dọn dẹp lầu một.
____

Trong phút chốc, mặt trời đã treo trên cao.

Thời gian đã muộn rồi.

Kỳ Ngôn Châu vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo, sau đó chuẩn bị đưa Thẩm Kiều đi chơi một lúc.

Khi cậu mở cửa bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Kiều đã ngồi trên tay vịn của sô pha, rồi ôm cánh tay cậu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Kỳ Ngôn Châu lấy khăn lau tóc, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh cô.

“Sắp đi rồi à?”

Thẩm Kiều ngẩng mặt lên. Đôi mắt cô trong veo, không còn khó chịu như trước, cũng không thấy lo lắng nhiều.

Cô gọi tên cậu: “Kỳ Ngôn Châu.”

“Ừ.”

“Nếu sau này tôi phải ở nhà cậu, chúng ta sống chung dưới một mái nhà và phải chia sẻ những công việc vụn vặt của cuộc sống, phải không? Như vậy  tôi mới có thể cảm thấy thoải mái. Ngay cả trong nhà họ Thẩm, chúng tôi cũng cần chia sẻ công việc dọn dẹp, tuy đơn giản nhưng cũng là việc nên làm, vì chúng tôi phải có ý thức tham gia và tinh thần trách nhiệm của gia đình. Không phải như cậu tưởng tượng là tôi không thể làm được gì cả. Sau này, nếu cậu chê tôi vướng chân vướng tay, hãy nói với tôi phải làm gì, tôi sẽ từ từ học, được không?"

" ...”

Im lặng một lúc.

Hai người nhìn nhau.

Kỳ Ngôn Châu đã bị đánh bại trước đôi mắt chân thành và yếu mềm của cô, nên cô đành lựa chọn buông giáp, đầu hàng.

Cậu mím môi: "Được, nếu sau này có cơ hội."

Thẩm Kiều cười lên. Đôi mắt dường như đã được rửa sạch bởi nước hồ trong và sáng.

Đôi lông mày cong vút, chói chang hơn cả nắng hè.

Nhưng nó không có vẻ xa vời chút nào, giống như nó nằm trong tầm tay.

Kỳ Ngôn Châu ngoảnh mặt đi, lau mái tóc ngắn cũn cỡn ba hai lần rồi ném khăn trở lại bồn rửa mặt. Động tác lưu loát như nước, tàn khốc như muốn mạng.

Phải mất một lúc để trả lời.

Cô ho nhẹ, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng: “…Tôi đi đây.”

Kỳ Ngôn Châu: “Tôi đưa cậu đi.”

Thẩm Kiều do dự: “Thật ra, tôi có thể tự đi. Không sao cả. "

"Cứ để tôi đưa cậu đi, tôi biết đường đi."

Vừa nói, cậu vừa thay giày, mở tủ bên cạnh cửa, từ bên trong sờ được thứ gì đó, rồi đưa cho Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều ngây người, theo phản xạ mà bắt lấy.

Xòe tay ra.

Trong lòng bàn tay cô có một chiếc vòng chìa khóa với hai chiếc chìa khóa được treo trên đó.

Kỳ Ngôn Châu không nhìn lại: "Cậu giữ chìa khóa cửa sắt và chìa khóa phòng đi."

Thẩm Kiều: "Cảm ơn ... Tôi biết rồi."

Mọi thứ không rõ và mờ mịt, vào lúc này, dường như có cảm giác thực chân thật.

Ngay cả Thẩm kiều cũng không giải thích được lý do.

____

Dưới ánh mặt trời giữa trưa, Kỳ Ngôn Châu đưa Thẩm Kiều tới cổng trung tâm luyện tập.

Thẩm Kiều không vội đi vào, mà quay đầu lại, đối mặt với Kỳ Ngôn Châu, rồi cô cất giọng nhẹ nhàng, nói: "Kỳ Ngôn Châu, cậu đi làm việc riêng trước đi. Khi nào xong việc thì tôi sẽ gọi cho cậu, được không? Đừng đợi tôi, tôi cũng không biết sẽ mất bao lâu. ”

Kỳ Ngôn Châu do dự, nhưng vẫn gật đầu.

“Được.”

Ngừng một chút, cậu liền đưa ra một dãy số: “Số điện thoại di động.”

Sau đó Thẩm Kiều mới nhận ra hai người vẫn chưa liên lạc với nhau. Vào tối thứ sáu, cũng là người đàn ông gầy như khỉ đội mũ gọi Kỳ Ngôn Châu.

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, ghi số vào danh bạ.

Suy nghĩ một hồi, cô hỏi lại: “Đây cũng là tài khoản WeChat phải không?”

Kỳ Ngôn Châu: “Ừ.”

Thẩm Kiều: “WeChat cũng đã thêm cậu.cậu chấp nhận đi.”

Kỳ Ngôn Châu “ồ”  một tiếng   “Được rồi.”

Cô cười, cất điện thoại lại vào túi xách, giơ tay vẫy vẫy tay, “Kỳ Ngôn Châu, tôi đi đây. Nếu cậu đi làm, nhớ ăn cơm trước đó.”

Kỳ Ngôn Châu sửng sốt.

Nơi nào đó trong tim, nó bắt đầu chìm xuống với tốc độ nhanh.
___.

Tâm trạng của Thẩm Kiều rất tốt, nên cô bước nhanh đi vào trung tâm luyện tập, rồi mỉm cười bày tỏ thành ý với cô gái ở quầy lễ tân.

“Cô Đới hiện tại đang ở phòng tập múa thứ ba.”

“Cảm ơn chị.”

Cô đi theo chỉ dẫn đi đến phòng tập múa thứ ba.

Đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu, khống chế bản thân bình tĩnh lại, cố gắng thể hiện thái độ vững vàng và chuyên nghiệp trước mặt cô giáo Đới Tùng Xuân.

Cô giơ ngón tay lên và gõ cửa.

“Vào đi.”

Nghe thấy tiếng nói, Thẩm Kiều thận trọng mở cửa, ánh mắt quét qua theo thói quen.

Trong phòng tập vũ đạo rộng lớn, chỉ có cô giáo Đới Tùng Xuân đang ngồi trên ghế cạnh tường, cau mày nhìn tài liệu trong tay. Như chờ đợi ai đó, lại như đang bận rộn.

So với hôm qua, cô Đới rõ ràng đã ăn mặc chỉnh tề và chỉn chu hơn mọi ngày.

Nó cũng khiến cô ấy trông nghiêm túc hơn một chút so với ngày hôm qua.

Nhìn thấy Thẩm Kiều đến gần, Đới Tùng Xuân nhướng mắt, làm động tác, cắt đứt lời chào mà cô định nói: “Đổi giày đi, thử đến múa một đoạn.”

Thẩm Kiều không nói thừa, “Xin hỏi, cô Đới có chỉ định bài hát nào không?”

Đới Tùng Xuân: “Tùy chọn đi.”

Nghe vậy, Thẩm Kiều gật đầu, rồi thay giày và khởi động một vài lần. Sau đó, cô vào tư thế.

Không cần nhạc đệm.

Từng nhịp điệu sớm đã nhớ trong tim.

Trái tim cô ấy đập từng nhịp, Saute cũng đã hoàn thành xuất sắc, với những biểu cảm hoàn hảo trên khuôn mặt và đôi mắt của cô. Cuối cùng, kết thúc với vài chữ, và động tác xoay, tiếp đất bằng ngón chân và uốn cong cơ thể một cách ổn định.

Đới Tùng Xuân không đánh giá ngay mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.

Thẩm Kiều hơi thở hổn hển, tim đập thình thịch, nhịp tim cũng bắt đầu đập mạnh.    

Cuối cùng, Đới Tùng Xuân cũng chịu mở miệng: “Thẩm Kiều, đúng không? Học múa ba lê được bao lâu rồi?”

Thẩm Kiều ngoan ngoãn trả lời: “Mười mấy năm rồi ạ.”

“Thích múa ba lê sao?”

“Rất thích ạ.”

Giọng điệu của Đới Tùng Xuân hơi nâng lên một chút: "17 tuổi... bây giờ em vẫn còn học cấp 3 à? Là trường nào thế?”

“Là lớp nghệ thuật của trung học Thánh Mẫn ạ”

“Sau này chuẩn bị thi nghệ thuật?”

“Vâng.”

“Muốn đến những trường múa ở Bắc Kinh sao?”

Thẩm Kiều gật đầu.

Đới Tùng Xuân đặt bút xuống, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa: "Em nên biết để trở thành học trò của cô, yêu cầu rất khắt khe. Từ nay về sau, chỉ có thể đi theo con đường chuyên nghiệp, không có lựa chọn nào khác. Vào vũ đoàn hay chuyên ngành múa ba lê là một công việc rất vất vả, sau khi ra nghề cũng không phải là một công việc béo bở lắm, em xinh đẹp thì học biểu diễn có thể sẽ dễ dàng hơn và có thể sẽ dễ dàng thăng tiến hơn trong tương lai. Em có muốn tiếp tục múa không? "

Thẩm Kiều không hề do dự mà gật đầu: “Muốn ạ.”

Đới Tùng Xuân: "Đi theo cô, cô sẽ yêu cầu em tập múa nhóm, hoặc biểu diễn cùng bạn nhảy. Nếu em muốn tham gia nhóm múa, thì không thể một mình. Ngay cả trưởng nhóm cũng vậy, để cho một người ngẫu nhiên đảm nhiệm. Điều này có thể chấp nhận được không?"

“Được ạ.” Giọng điệu của cô rất chân thành, không thể che giấu tình yêu của mình.

Đới Tùng Xuân rất hài lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười.

"Ở nhà có khó khăn về tài chính không?"

"..."

Lần này Thẩm Kiều không trả lời ngay, vẻ mặt cô hơi sững sờ.

Đới Tùng Xuân nói rõ: "Để nuôi dưỡng một vũ công ba lê chuyên nghiệp đòi hỏi phải có nền tảng kinh tế. Em nên rất rõ ràng rằng cho dù đó là thiết bị, nghiên cứu tiếp theo hay đào tạo kiểm tra nghệ thuật, em đều cần hỗ trợ tài chính. Mặc dù nghe có vẻ hơi tục lệ, nhưng nghệ thuật thực sự cần được xây dựng trên tiền bạc. "

“Cô Đới, em sẽ tìm ra cách ... "

Đới Tùng Xuân: "Cô không cần em nghĩ cách, cô cần em suy nghĩ thật kỹ xem. Em có thể vượt qua được khó khăn này không?"

" ... "

"Cô có những việc khác phải làm trong tháng tới. Em sẽ tiếp tục tham gia cuộc thi chứ? "    

Khi đó, Đới Tùng Xuân có ý rằng cô ấy sẽ lựa chọn những học trò phù hợp trong cuộc thi quốc gia. Thẩm Kiều không mong đợi rằng cô ấy sẽ thích bản thân mình trong cuộc thi cấp thành phố. Cô thực sự chỉ muốn có mặt trong đó. Nhưng do ở quê nhà có sự thay đổi đột ngột nên cô không thể tham gia cuộc thi cấp quốc gia.

Số tiền nghìn đô mà Thẩm Thành Quân đưa ra không đủ để cô tiếp tục các vòng tiếp theo và đến những nơi khác để thi đấu. Hơn nữa, ý định ban đầu của Thẩm Kiều chỉ là Đới Tùng Xuân, hiện tại đã đạt được mục tiêu trước mắt, sau này không cần tiếp tục nữa.

Nghĩ đến đây, cô lắc đầu: “Chắc là em sẽ không đi.”

Đới Tùng Xuân đứng lên nói: “Đúng vậy, suy nghĩ một tháng đi. Cho vô một câu trả lời trước khi kỳ nghỉ hè của em bắt đầu.

“Vâng, cô Đới"

" ... "

Đới Tùng Xuân rất bận, sau khi nói vài lời, cô ấy liền rời đi.

Thẩm Kiều được trợ lý của cô ấy đưa đi, thư ký nói rằng cô Đới mời cô đi ăn trưa.

Bởi vì Đới Tùng Xuân không có ở đó, lại vừa mới nói những lời kia, những lời vừa rồi đó khiến cô có chút chán nản, lơ đễnh trong suốt quá trình.

Ăn cơm trưa xong, trợ lý cười với cô nói: "Cô Đới nói, em có chuyện gì thì liên hệ số của cô. Lúc trước cô nhắn tin cho em, không phải là em đã xóa đi rồi chứ?"

"Không có ạ."

"Vậy thì tốt rồi. Lần sau gặp lại.”

Tinh thần Thẩm Kiều liền vui lên, nên cô vui vẻ chào tạm biệt trợ lý.

Vẫn còn sớm.

Trên đường, cô đi lại không có mục đích.

Bất giác, Thẩm Kiều bước vào một công viên. Sau khi suy nghĩ về điều đó, cô chỉ đơn giản chọn một chiếc ghế dài và ngồi xuống, nhắm mắt lại và phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.

Không có ai xung quanh, đã đến lúc phải suy nghĩ.

Nên làm như thế nào đây?

Hiện tại, sự lựa chọn được chia đôi rõ ràng, như thể có núi ở giữa, phân biệt rạch ròi.

Từ hôm qua đến hôm nay, Thẩm Kiều chỉ mải vui vẻ, hoàn toàn quên mất cô đã không còn là con gái lớn của nhà họ Thẩm, người không cần lo nghĩ gì có thể yên tâm nhảy múa. Điều mà Đới Tùng Xuân nói là thực tế. Hầu hết các vũ công ba lê, không, chính xác mà nói, hầu hết các sinh viên nghệ thuật đều là con của những gia đình giàu có với xuất thân giàu có.

Cô chưa đến tuổi thành niên, còn chưa được bảo vệ chu đáo và không có khả năng tài chính độc lập.

Không mạnh bằng Kỳ Ngôn Châu.

Nhưng, có muốn quay lại cầu xin Diệp Hân và Thẩm Thành Quân không?

Hay cầu xin Thẩm Hòa Nguyệt?

Thẩm Kiều tự hỏi bản thân, dường như cô không thể làm được.

Nghĩ xong, cô ngả người ra ghế thở dài.

May mắn thay là cô vẫn còn thời gian.
____

Buổi chiều tới.

Thẩm Kiều lấy điện thoại di động ra và gửi cho Kỳ Ngôn Châu một tin nhắn WeChat.

Thẩm Kiều: [Kỳ Ngôn Châu, tôi xong rồi.]

Thẩm Kiều: [Cậu làm ở đâu? Tôi đến tìm cậu.]

Vài giây sau, Kỳ Ngôn Châu liền trả lời: [Gửi vị trí cậu cho tôi, tôi đến đó.]

Mười lăm phút sau, một bóng người cao gầy xuất hiện trong tầm nhìn của Thẩm Kiều.

Cô lập tức đứng dậy và vẫy tay về bên đó.

Kỳ Ngôn Châu bước đến gần cô và đứng yên tại chỗ.

“Thế nào?”

Thẩm Kiều: “A? Ồ, cậu nói cô Đới à? Chúng ta nói chuyện đơn giản trước đi.”

Kỳ Ngôn Châu nhìn cô vài lần, nhưng không chọc thủng được cảm giác im lặng phảng phất trong lòng. Cậu thấp giọng, gật đầu: "Được rồi."

“Còn công việc bán thời gian của cậu thì sao? Có ảnh hưởng gì đến cậu không? "

"Thời gian quy định, không thành vấn đề. "

"Vậy chúng ta về nhà nhé?"

“Được.”

Hai người sóng vai đi bên cạnh nhau.

Mặt trời lặn kéo hai cái bóng lại gần nhau, dần dần, sự thân thiết và sự quen thuộc lẫn nhau lộ ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net