5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sẽ công bố kết quả ngay bây giờ.”

Minju nhìn thấy Jaesuk nhướng mày ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm thẻ viết tên người chiến thắng.

“Chà tôi thật sự tự hào về kết quả này.” Jaesuk nói. “Cô ấy đã gây chấn động cho giới giải tri nhưng cô ấy xứng đáng với mọi thứ.”

“Người chiến thắng không ai khác chính là Kang Hyewon, với bài hát Breath.” Mọi người đều vỗ tay và Minju đứng ngồi không yên mong chờ hình bóng quen thuộc xuất hiện thế nhưng người đến nhận giải lại là một người khác.

Minju không thể không thở dài thất vọng, em nhìn về phía Wendy và vỗ tay cho chị ấy.

“Đây quả là một giải thưởng lớn, tôi chắc chắn Hyewon sẽ rất hạnh phúc khi nhận được nó.” Wendy mỉm cười. “Thành thật mà nói bài hát sẽ không thể thành công như vậy nếu như người ấy không phải là Kang Hyewon.”

“Tôi đã viết bài hát những người đã hoàn thiện nó chính là cô ấy.” Mọi người đều có thể nghe thấy giọng nói tự hào của Wendy. “Hyewon đúng là một cô gái tài năng. Thật đáng tiếc khi cô ấy không thể có mặt ở đây để nhận giải thưởng này.”

“Nhưng tôi biết cô ấy có thể nghe thấy và hạnh phúc vì điều này.” Wendy mỉm cười và nhìn thẳng vào máy quay. “Kang Hyewon, chúng tôi tự hào về cô.”

Và mọi người đều biết rằng đó không phải là về giải thưởng. Em nhìn thấy Taeyong, Chaeyeon rồi cả đoàn phim của họ đều đứng lên, tất cả mọi người đều tự hào về chị ấy. Chị ấy đã rất mạnh mẽ khi mặc kệ mọi lời ác ý từ cộng đồng mạng và đứng lên tiếp tục sự nghiệp của bản thân mình. Đó là lý do Minju rất ngưỡng mộ chị ấy.

Ngay khi Wendy rời khỏi sân khấu màn hình lại sáng lên, tiếng đàn du dương truyền vào tai khiến mọi người ở đó đều ngạc nhiên.

Rồi đột nhiên Minju nghe thấy giọng hát quen thuộc, dù chỉ là một đoạn video nhưng nó vẫn khiến em hồi hộp. Vậy là tin đồn đã đúng, Hyewon thật sự đang chuẩn bị cho album của mình.

Em im lặng và nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ bởi từng câu hát của chị ấy.

Em nên nói gì về chúng ta đây?

Em nên bắt đầu mọi thứ như thế nào đây?

Em chỉ biết nghĩ mãi về điều đó.

Khi chị nhìn em.

Trong bầu không khí im lặng đến tĩnh mịch này.

Minju cảm nhận được sự tổn thương mà Hyewon đã phải chịu đựng suốt thời gian qua, chị ấy đã phải mạnh mẽ như thế nào mới có thể gặm nhấm lấy chúng một mình như thế?

Em không còn yêu chị nữa.

Chắc hẳn chị cũng biết được điều đó.

Dù cho lúc này chị có rơi nước mắt đi chăng nữa.

Thì em cũng đã không còn thấy đau lòng.

Minju há hốc mồm khi biết rằng Hyewon đang hát về mối quan hệ trong quá khứ, mối quan hệ khiến chị ấy không thể bắt đầu cùng em, thứ khiến chị ấy phải cố hết sức để cứu vãn.

Em đã không còn yêu chị.

Cũng không còn lý do nào khác.

Câu nói “Xin lỗi” hay “Hãy tha thứ cho em.”

Em cũng không còn muốn nói.

Đó là tất cả.

Là tất cả những gì còn lại trong lòng em.

Em không còn yêu chị nữa.

Em nhìn xung quanh và nhận thấy mọi người đều hiểu được cảm xúc của chị. Wendy lặng lẽ lau nước mắt, dôi mắt Chayeon rưng rưng, thậm chí Taeyong một người không dễ khóc cũng đang rơi nước mắt khi nghe giọng hát này.

Minju đã hiểu vì sao Hyewon không thể bắt đầu bưởi vì nổi đau trong chị ấy còn quá nhiều và chúng đã kiềm hãm trái tim chị lại. Minju đau đơn vì chị ấy.

Khi bài hát kết thúc mọi người vỗ tay và chờ Hyewon xuất hiện nhưng trên loa lại truyền đến tiếng sột soạt như có ai đó đang chỉnh mic. Ngay sau đó một cô gái tóc vàng xuất hiện trong khung hình và Taeyong rất ngạc nhiên trông khi Minju nhìn anh ấy đầy khó hiểu.

“Đó là nhà sản xuất của Hyewon, cũng là bạn thân của em ấy.”

Minju nhìn qua màn hình lớn rồi lại nhìn Taeyong. “Làm sao anh biết?”

“Với tư cách là một fan chân chính của em ấy tất nhiên anh phải biết điều đó rồi.”  Sau đó cả hai là chú ý lên màn hình.

“Chúng ta hãy bắt đầu một cuộc phỏng vấn nhỏ nhé.” Yena nói.

“Không-“

“Chị Eunbi, làm ơn luôn đó, chị cứ ở yên đó và để Kwangbae lên hình đi.” Yena bắt bẻ.

Minju có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của mọi người và Hyewon xuất hiện, với một vẻ mặt lạnh lùng. Minju cảm thấy như mình đang hít thwor chung bầu không khí với chị ấy và da em bắt đầu ngứa ran, chuyện chỉ xảy ra khi em ở gần Hyewon.

“Chuyện gì vậy?”

“Câu hỏi số một.” Minju có thể thấy sự ngạc nhiên khi Hyewon tựa lưng vào ghế nhìn Yena. Chị ấy đang ở phòng thu ngày trước cô đã từng đến.

“Cậu đang chuẩn bị phát hành một album có đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng tại sao là có máy quay ở đây?” Hyewon cau mày.

“Câu hỏi thứ hai. Nó nói về điều gì?”

Hyewon tiếp tục trả lời nhưng em có thể thấy sự không hứng thú đang hiện rõ trên mặt chị ấy. “Về việc tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp.”

“Được rồi, làm phiềm đằng ấy cắt đoạn này ra nhé.” Eunbi chen vào. “Điều này là tiết lộ thông tin quan trọng đó.”

“Không có chỉnh sửa gì ở đây hết Eunbi-ssi. Em là nhà sản xuất âm nhạc, không phải nhà biên tập.” Yena tiếp tục hỏi. “Vậy tại sao cậu lại thêm bản OST vào album?”

Minju cau mày và nhìn về phía Wendy. ĐÓ là bài hát của chị ấy và Hyewon muốn đưa nó vào album thì cần có được sự chấp nhận từ chị ấy. Như hiểu được suy nghĩ của em Wendy mỉm cười gật đầu.

“Đó là một bài hát phù hợp với album.” Hyewon trả lời ngắn gọn. “CHúng ta kết thúc có được không? Mình cần phải-“

“Nhưng album của cậu toàn là những bài hát buồn mà.”

“Không phải thế.” Rồi đột nhiên Eunbi lọt vào khung hình và nhìn chằm chằm vào máy ảnh.

“Tại sao là có một bài hát tương phản với những bài hát khác?”

Im lặng.

Tất cả mọi người đều chìm đắm vào đoạn video và chờ đợi câu trả lời từ chị ấy. Minju nhớ lại cách chị ấy hát, nhớ lại khoảnh khắc chị ấy nhìn chằm chằm vào em, mọi cảm xúc như được đẩy lên cao nhưng em không muốn hy vọng quá nhiều.

“Bởi vì không phải tình yêu nào cũng đẹp.” Hyewon lặng lẽ trả lời. “Nhưng rồi sẽ có người đến và tô điểm cho nó trở nên lộng lẫy hơn.”

Chị ấy nhìn thẳng vào ống kính và Minju cảm thấy như chị ấy đang trò chuyện với mình. “CHỉ cần là đúng người ấy, thì mọi thứ đều trở nên tuyệt đẹp.”

“Cậu sẽ làm gì khi bản OST đoạt được giải thưởng?”

Hyewon cau mày và nhún vai. “Đi ăn mừng? Hát?”

“Được rồi, cậu sẽ hát nó, đoạn phỏng vấn đến đây là kết thúc!”

“Đợi đã, cậu đang làm-“

Đoạn videp bị cắt bỏ và ánh sáng được chiếu đến trung tâm sân khấu. Hyewon xuất hiện trong bộ váy trắng tinh khôi, đã một năm rồi Minju mới được nhìn thấy chị ấy, trong mắt em chị ấy giống như là một thiên thần vậy.

Tiếng piano vang lên, người đàn chính là Yena, Minju hồi hộp nhìn về phía Hyewon. Đã một năm trôi qua và em không biết chuện trước mắt mình có phải là thật không cho đến khi giọng hát chị ấy được cất lên.

Chị sẽ ghi nhớ những lần ta vui cười bên nhau.

Chị sẽ ghi nhớ những lần xiết chặt em trong vòng tay.

Chị sẽ nhớ em. Nhớ đến em dẫu cho chị đang đặt chân đến nơi nào.

Chị sẽ nhớ em và sẽ luôn mãi ở đây chờ em.

Những cảnh phim được hiện lên trên màn hình. Chỉ có cảnh của em và chị ấy, từng ánh mắt, từng cái nắm tay đều vô cùng ngọt ngào. Chẳng trách mọi người đều tò mò về mối quan hệ của cả hai.

Chị cần một chút thời gian dành cho bản thân.

Để nghĩ ngơi và suy nghĩ lại về thời gian qua.

Minju nhìn về phía Hyewon khi chị ấy mở mắt ra. Em vẫy tay mong rằng chịa áy sẽ thầy mình dù cho chị ấy chỉ đang nhìn về mỗi phía em. Và rồi Hyewon xoay hẳn cả cơ thể về hướng của Minju, khoảnh khắc đó em nhận ra mọi sự chờ đợi của mình đều xứng đáng.

Mỗi khoảnh khắc cạnh bên em chị sẽ ghi nhớ từng chút một.

Em hãy tự do hít thở bên cạnh chị.

Trút bỏ đi những phiền muộn và ưu tư, khiến trái tim chị trở nên rung động.

Em hãy tự do hít thở bên cạnh chị.

Chị nguyện ý từ bỏ mọi thứ để có thể hít thở bên trong bóng đêm của em.

Lý do duy nhất khiến thế gian này trở nên xinh đẹp như vậy.

Là vì có em trong đời chị.

Minju nghe thấy giọng hát của chị ấy kể cả khi nó đã kết thúc. Em nhìn về phía hậu trường tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc bỗng em bị ái đó thúc vào người, là Chaeyeon.

“Em đã đợi đủ lâu rồi và đó là tín hiệu của chị ấy.”

Minju nhìn quanh và trông thấy Eunbi, em bước nhanh đến đó và kéo lấy chị ấy. “Hyewon đang-“

“Đang ở phòng chờ của em ấy, em hãy nắm chắc cơ hội của mình nhé.”

Minju gật đầu và lao vào phòng Hyewon, em nhìn xung quanh tìm kiếm và thét lên khi có thứ gì đó lạnh lẽo chạm lên má mình.

“Minju.”

EM nhìn về phía bên cạnh và trông thấy Hyewon vẫn đẹp như mọi khi, một nụ cười xuất hiện trên môi em. “Hyewon.”

Hyewon mỉm cười và lắc lon nước trong tay. “CHị muốn mua nước táo cho em nhưng đây là thứ duy nhất chị có thể mau được.”

Minju khúc khích cười và nhận lấy lon nước. Em mím môi lại để ngăn sự hạnh phúc của mình thế nhưng điều đó là vô ích. “Chị không cần phải làm vậy.”

“Chị muốn như thế.” Và Hyewon tiến một bước về phía Minju. “Vì đã bắt em đợi chị trong thời gian dài.”

Minju nhìn Hyewon, chị ấy đã giữ lời hứa với em bởi vì người đang đứng trước mặt em là một người ngập tràn hạnh phúc. Nước mắt không thể kiềm được nữa và Hyewon nhẹ nhàng lau đi nó, chị ôm lây gương mặt em và cả hai đều biết nó sẽ không kết thúc như lần trước.

“Chị yêu em Kim Minju.” Hyewon nhẹ nhàng nói và tựa trán mình vào Minju. “Xin lỗi vì đã để em đợi.”

Minju lắc đầu và ôm lấy má Hyewon, khiến cả hai nhìn vào mắt nhau. “Chị đang thật sự ở đây đúng không Hyewon?”

“Chị đang ở đây đây.”

Minju mỉm cười và chạm hai chóp mũi vào nhau khiến Hyewon bật cười. “Chị bắt em đợi nhưng giờ chị đã đến. Đó mới là điều em quan tâm.”

“Em yêu chị.”

“Chị cũng yêu em.”

Minju có thể trải qua mọi nỗi đau miễn là ở cuối con đường có bòng dáng của Kang Hyewon. Bởi vì sự hiện diện của chị ấy khiến cuộc đời cô trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết.

“Không biết liệu em có biết chưa.” Hyewon mỉm cười thì thầm với Minju. “Khi viết bản OST đó chị đã nghĩ về em.”

“Dù lúc đó chị đang muốn chối bỏ đoạn tình cảm này.” Hyeown nói. “Nhưng hình bóng của em cứ mãi xuất hiện trong tâm trí chị.”

“Em có thể hôn chị không?” Minju hỏi, em không muốn chị ấy lại đột ngột bỏ đi như những lần trước nhưng bây giờ sự lo lắng đó là không cần thiết bởi vì Hyewon đã kéo em vào một nụ hôn. Minju hòa thèo chị ấy, em vòng tay qua cổ chị.

Chỉ với cách cả hai hôn nhau mỗi người đều hiểu họ đã không còn có thể đi trên đoạn đường riêng của mỗi người được nữa. Bởi vì Hyewon đã trở thành một con người tốt hơn, sẵn sàng dành cả trái tim mình cho Kim Minju và Minju cũng chắc chắn rằng mình sẽ là một con người can đảm dám đứng trước đám đông tuyên bố rằng người em yêu chính là Kang Hyewon. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì họ vẫn mãi là những con người xứng đáng dành cho nhau.


END.

-----

Tui đã dành bốn tiếng để hoàn thành luôn cái fic này yeahhhhh. Cái fic này là oneshot đó, mọi người có tin được không? Một chiếc oneshot gần 40k từ.





























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net