Chương 13 - Jigu 29 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sejin bắt đầu bài phát biểu nhậm chức, và ánh đèn flash từ đám phóng viên bên dưới không ngừng chớp lóe đến lóa cả mắt. Jigu quay lưng đi đến quầy bar và gọi một chai bia. Cảm giác có vẻ như sẽ rất khó để cô có thể tiếp tục giữ tỉnh táo khi ở đây. Jigu uống hết chai bia cũng là lúc ánh đèn dịu lại và âm nhạc một lần nữa nổi lên. Tai cô lại đau rồi.


"Jigu này, cậu không biết gì luôn à?"

"... Ừ."


Đã 7 năm trôi qua, Jigu dường như chẳng còn biết gì về Sejin. Mà có khi kể cả là 7 năm trước, Jigu cũng chưa bao giờ thật sự hiểu Sejin cả. Cô ngửa đầu, uống hết chai bia thứ hai. Đột nhiên, Sohee nắm lấy cổ tay cô.


"Này, đi với mình."

"Đi đâu chứ?"

"Đến chào Sejin."

"Hả?"

"Mình thật sự rất cần hợp đồng tài trợ này, không thì chương trình sẽ không được sản xuất luôn mất."


Jigu nhìn Sohee như thể cô có điên mới đi theo, nhưng Sohee chỉ giả mù không thấy, lôi cô đến khu VIP trên tầng 2 của quán bar. Nơi này so với tầng 1 không những vắng người và im ắng hơn, mà còn tối hơn nữa.


"Oh ya, Jiyeon nhắn bảo đến rồi, mình ra dẫn cậu ấy vào, cậu đứng đây đợi nhé."

"Này, này!"


Jigu đột nhiên bị bỏ lại một mình bơ vơ giữa tầng 2 vắng lặng. Cô bối rối nhìn quanh, vô tình lại thấy bóng ai quen thuộc ngồi trong một góc tối. Dưới ánh đèn tù mù, là Park Sejin.


Dáng vẻ CEO trong bộ suit trang trọng trên sân khấu đã không còn nữa, em giờ đây chỉ như một thiếu nữ bình thường ở độ tuổi 20 trong chiếc váy ôm đen khoét cổ chữ V. Nhưng dù là ban nãy hay bây giờ, Sejin vẫn trông vô cùng lạ lẫm trong mắt Jigu. Đúng là Sejin đấy, nhưng cảm giác không phải Sejin. Có lẽ là bởi vì hình ảnh Sejin trong ký ức của Jigu vẫn mãi dừng lại ở tuổi 18, luôn cười vì những thứ không đâu với đôi môi rách bươm. Jigu không phải kiểu người hoài niệm, nhưng mỗi khi nhìn Sejin, cô lại không tự chủ được mà nhớ về quá khứ.


Jigu cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ mà không nhận ra cô vẫn đang nhìn Sejin chằm chằm. Em có vẻ cũng cảm giác được có người đang nhìn, mới ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt Jigu. Trái ngược với dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Sejin lại trông bình tĩnh vô cùng, như thể em đã biết trước rằng đêm nay cô cũng sẽ có mặt ở đây. Jigu định giơ tay chào, nhưng nghĩ lại làm vậy có chút khoa trương, nên chỉ lặng lẽ đút tay vào túi. Bầu không khí tầng 2 đột nhiên trở nên có chút ngột ngạt. Nhưng rồi chẳng mấy chốc, dòng người lũ lượt kéo đến, vây quanh bàn tròn nơi Sejin ngồi, cốt là để chào hỏi tân CEO, và vì thế, Jigu chẳng thấy được bóng hình Sejin nữa.


Một lát sau, một người đàn ông lách mình qua đám đông và đến bên Sejin, mọi người cũng bắt đầu tản đi bớt, và Sejin lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Jigu. Bởi vì ánh đèn tù mù nên cô không thể nhìn rõ gương mặt người đàn ông. Jigu khẽ nhíu mày khi thấy hắn vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Sejin và đặt tay lên đùi em. Khóe mắt Jigu giật giật khi nhận ra thứ lấp lánh trên bàn tay vừa đi chuyển từ đùi Sejin đến cánh tay em, rồi nâng nhẹ khuôn mặt em.


Jigu không thể dứt mắt khỏi một màn hình tứ, nắm tay siết chặt đến nổi mặt nhẫn nổi cộm đâm vào lòng bàn tay cô đau nhói. Đến khi cô quyết tâm quay mặt đi, Sejin, dù vẫn đang say đắm hôn người đàn ông, lại hé mở mắt và nhìn thẳng về phía Jigu. Đôi lông mày cô lại càng nhíu chặt. Sejin nhìn cô trong khi hôn một người đàn ông, cảm giác quá mức kì dị, và khó chịu. Ánh mắt Sejin như muốn nói gì đó với cô, nhưng dù là 7 năm trước hay bây giờ, Jigu vẫn không thể hiểu được Sejin.


Em là muốn nói điều gì chứ.


Đúng lúc đó, một bàn tay nắm lấy vai Jigu.


"Jigu, cậu sao thế?"

"Hả? À, ừ, không có gì. Tới rồi à?"


Sohee và Jiyeon sau đó lại dẫn theo Jigu đi đến trước mặt Sejin. Sau một màn chào hỏi có chút ngượng ngập, Sejin trao đổi với Sohee về khoản tài trợ, bảo rằng cô không cần lo gì hết và em cũng rất mong chờ chương trình mới. Jiyeon thì vô cùng tự nhiên trao đổi liên lạc với Sejin, còn hẹn sớm gặp lại em ở quán Obok, và Sejin cũng rất vui vẻ đáp lại.


"Cô cũng đến nhỉ."


Sejin nói như thể đến bây giờ mới nhìn thấy Jigu. Cô gật nhẹ, cũng muốn nói lời chào nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Mắt cô vô thức liếc nhìn sang người đàn ông ngồi kế bên em, mà ở khoảng cách gần thế này mới thấy, giống một chàng trai trẻ hơn, có vẻ cũng trạc tuổi Sejin.


"À, đây là Kang Haneul-"

"Tôi là người sẽ kết hôn với Sejin. Xin chào."


Không biết có phải cô nhìn nhầm không, hình như vẻ mặt Sejin vừa đanh lại, nhưng chớp mắt một cái lại không có biểu hiện gì khác lạ nữa. Cậu trai tên Kang Haneul lịch thiệp đưa bàn tay đến trước mặt Jigu, nhẹ mỉm cười, ánh mắt như muốn nói rằng cậu biết điều gì đó, rằng cậu biết cô. Jigu còn chưa kịp phản ứng, một tốp người lại chen vào và bảo Sejin sang bàn của họ một lát, và thế là Sejin lại biến mất khỏi tầm nhìn của Jigu.


Chỉ đến khi đó Jigu mới nhận ra từ nãy đến giờ thần kinh cô cứ căng như dây đàn, và nặng nề trút một hơi thở đầy mệt mỏi. Bụng cô lại nhộn nhạo. Mới uống có hai chai bia đã vậy. Jigu lần mò vào phòng vệ sinh, nghĩ rằng chỉ cần nôn ra là được. Nhưng ngoài bia thì cô cũng đã ăn gì đâu, nên cũng chẳng có gì để nôn, chỉ có đầu cô vốn đã đau nhức, giờ lại càng trở nên choáng váng. Jigu súc miệng bằng nước lạnh và mệt mỏi tựa người vào bức tường. Cảm thấy đầu lưỡi vẫn còn đắng chát, cô mới lấy ra một viên kẹo ngậm và bỏ vào miệng, hy vọng nó sẽ khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.


"Cô cũng ở đây ạ?"


Cửa phòng vệ sinh bật mở, và tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên.


Muốn trốn thôi cũng khó khăn đến vậy sao.


Jigu gượng nâng cơ thể nặng nề của mình đứng thẳng dậy, nhìn Sejin.


"Chúc mừng em."

"Cũng chỉ là thêm việc phải làm thôi ạ."

"... Có vẻ em vẫn sống ổn nhỉ, thật tốt."


Sejin cúi người rửa tay, không nhìn Jigu, chỉ có khóe môi hơi nhếch.


"Đó là tất cả những gì cô giáo muốn nói với em sao?"

"Cô không còn là giáo viên nữa."

"Thế em nên gọi cô như nào đây. Chị Kang Jigu? Nghe ổn chứ?"


Jigu chỉ đứng yên đó, không đáp. Sejin tắt vòi rửa, quay sang và đi về phía Jigu. Cô cứ nghĩ em sẽ dừng lại trước mặt cô, nhưng em vẫn cứ tiến đến, ngày một gần hơn. Jigu toan lùi lại, nhưng cô vốn đã đứng ngay bờ tường rồi, còn chỗ đâu mà lùi nữa. Sejin cứ tiến mãi, cho đến khi gương mặt em chỉ còn cách cô một khoảng. Thứ mùi hương trộn lẫn giữa nước hoa đắt tiền và whiskey phảng phất xộc vào mũi Jigu. Ngược lại, thứ mùi hương Sejin cảm nhận được dường như là sự pha trộn giữa mùi nước xả vải và kẹo ngậm ho vị cherry.


"Làm gì vậy?"

"..."

"Không lẽ em..."

"Em không có uống kiểu đó đâu ạ."


Sejin rời mắt khỏi Jigu và nghiêng đầu, với tay ra đằng sau lưng cô.


"Vậy mới nói, sao cô lại đứng ngay trước chỗ để khăn lau thế?"

"À, xin lỗi."


Đến lúc này Jigu mới cảm nhận được cái thứ nổi cộm ấn vào lưng mình và xấu hổ né tránh ánh mắt Sejin.


"Rốt cuộc là trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?"

"À không, cái đó-"

"Em bây giờ không còn là đứa nhỏ 18 tuổi chỉ uống nửa chai soju là say rồi đi hôn và nói thích người ta nữa đâu."


Nhìn nụ cười mỉm nhẹ bẫng của Sejin, Jigu dường như lại cảm thấy có chút khó thở.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net