Chương 18 - Tại sao em cứ luôn xuất hiện trước mặt cô?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Con, ngay bây giờ hãy hối cải đi. Cha mẹ vất vả làm việc để nuôi con khôn lớn khi chẳng có gì trong tay, con lớn lên lại trở thành người cục súc và cắt đứt liên lạc với gia đình. Cha mẹ cực nhọc trăm bề đưa con lên làm giáo viên dù cha mẹ chẳng được ăn học tử tế như con, con lại viết thư từ chức vì một con nhỏ vô học nhảy lầu tự tử. Mẹ trải qua đau đớn, vất vả sinh con ra, con lại còn đòi tự sát trước mặt mẹ!"

"Con vẫn đang đi trên con đường của mình. Con chưa bao giờ muốn trở thành giáo viên, đó chỉ là nguyện vọng của mẹ. Làm ơn, có thể ngừng-"


Bàn tay vung lên, gương mặt Jigu phút chốc in hằn dấu bàn tay đỏ ửng.


"C-chị hai!"

"Này, sao bà lại đánh con nhỏ hả!"


Kết cục, mọi thứ lại thành ra như thế này. Kết cục, cô phải chịu ăn tát từ mẹ.

Đó là bữa ăn tối đầu tiên Jigu tham gia cùng gia đình sau 7 năm. Cô vô cùng biết ơn cha mẹ vì đã đến dự đám tang của cha Sohee và làm lễ cho ông, cũng không thể làm ngơ cuộc gọi của bồ câu, nói rằng em ấy muốn ăn thịt lợn xào chua ngọt, vì đã rất lâu rồi không được ăn. Jigu đã nghĩ sau hôm nay, họ vẫn sẽ lại có thể tiếp tục gặp nhau. Không thường xuyên cũng được, chỉ là cô đã hy vọng có thể hàn gắn lại mối quan hệ và có cho mình một gia đình như bao người khác, để cô có thể nhắn tin hoặc gọi điện mỗi khi đến dịp lễ hay bất cứ khi nào có chuyện muốn chia sẻ. Chỉ là một niềm hy vọng le lói như vậy, nhưng cô vẫn luôn giữ để nó không bị dập tắt trong lòng.

Jigu đưa tay sờ lên bên má tê rần. Ánh mắt của mẹ như móng tay sắc nhọn găm sâu vào ngực trái cô. Không có giọt nước mắt nào rơi cả. Không còn gì để nói, cũng chẳng muốn nghe thêm bất cứ điều gì, Jigu vớ lấy túi xách và rời khỏi nhà hàng. Cô chạy ra đường lớn và bắt một chiếc taxi.


"Đi đâu ạ?"

"..."


Không có nơi nào để đi. Cô không muốn về nhà, nhưng trái ngang thay, trừ nhà ra thì cô không biết đi đâu nữa cả. Cô không muốn nói với Sohee và Jiyeon, vì hai cậu ấy đã đang rất mệt mỏi rồi. Đầu cô đau quá, Jigu hơi nghiến răng, tự nhiên lại cảm nhận được vị tanh của máu ở đầu lưỡi. Cũng không biết là do ban nãy bị tát hay do cô cắn răng chặt quá nữa.


--


"Kang Jigu, cháu hôm nay có hơi lạ đấy."

"Không có gì đâu ạ. Cháu uống một chai nữa rồi đi."

"Có chuyện gì à?"

"Không... Chỉ là..."


Cô đã thức trắng cả đêm hôm đó, qua đến ngày hôm sau, và mở cửa vào quán Obok trước cả khi ông chủ xuất hiện. Dẫu vậy, ông chủ vẫn cần mẫn làm trứng cuộn và canh súp đưa đến cho Jigu. Nhưng hôm nay, đến vẻ mặt lo lắng của ông chú cũng khiến Jigu bận tâm. Cuối cùng, cô lại rời quán Obok khi trời bên ngoài vẫn còn chưa kịp tối. Đã gần hai ngày không ngủ, Jigu mắt nhắm mắt mở nhìn nhầm bậc thang và hụt bước, suýt thì ngã nhào trước cửa quán. Jigu tay bám chặt thành cửa, run rẩy. Mùi soju nồng nặc theo hơi thở của cô phảng phất xung quanh. Jigu bỗng bật cười. Cô đã uống đâu đó tầm năm chai soju, nhưng cảm giác rượu trong người chưa chi đã tan rồi. Thế là Jigu lại đến cửa hàng tiện lợi mà cô vẫn hay đi, lấy thêm hai chai soju, đem đến quầy tính tiền.


"Mình còn lấy gì nữa không ạ?"

"... Tính thêm mấy cái này."


Jigu lấy hai vỉ kẹo ngậm ho bày trước bàn thu ngân, đặt xuống. Cô vẫn không muốn về nhà. Trong nhà ngột ngạt lắm, chưa kể còn nhìn đống origami ở khắp nơi, cô sẽ lại suy nghĩ nhiều hơn nữa. Từ hôm qua đến giờ cô vẫn ngó lơ cuộc gọi của Jiyeon, nên có khi cậu ta đang đứng chờ trước cửa nhà cô không chừng. Jigu không muốn ở một mình, nhưng cũng không muốn để ai thấy bộ dạng của mình lúc này. Cô xoay cái túi đeo chéo ra sau, đi đến công viên Hanbit. Không ai biết cô vẫn thường ghé nơi này. Nếu là ở đây, sẽ không ai có thể tìm ra Jigu.

Jigu ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc, thở ra một hơi đầy mùi rượu, đưa chai soju lên miệng và bắt đầu uống một, hai ngụm. Chắc là do mặt trời vẫn còn chưa lặn, nên chốc chốc lại có vài người đi bộ ngang qua, nhìn Jigu mà xì xầm, nhưng cô chẳng quan tâm. Thay vì đồ nhắm, cô lấy ra một viên kẹo ngậm. Đảo viên kẹo trong miệng, vô tình lại chạm trúng vết thương bên má trong. Jigu giật mình nhăn mặt vì cảm giác xót, có chút đắng, nhưng sau đó cô lại tiếp tục ấn viên kẹo vào vết thương. Vị máu tanh giúp cô tỉnh táo hơn, nhưng mãi rồi thì má cô cũng tê đi và chẳng còn cảm giác gì nữa.

Jigu rút điện thoại từ trong túi ra. Có hàng chục cuộc gọi nhỡ. Cô còn nghĩ chắc là từ Jiyeon, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy đều là Park Sejin. Cô tắt điện thoại, toan cất đi, nhưng Sejin lại gọi đến. Jigu hơi khựng lại. Vào một ngày như thế nay, khi cô say đến chẳng biết trời trăng, thì không thể nhận điện thoại của Sejin được đâu. Đứa nhỏ ấy sẽ lo lắng, sẽ hỏi cô có chuyện gì, mà cô thì lại chẳng thể kể với em mấy chuyện này được. Jigu tắt chuông điện thoại và bỏ nó lại vào túi.

Jigu đưa tay vuốt mặt, muốn xua đi cảm giác tê rần, rồi lại đắm chìm trong những suy nghĩ lan man. Đây là lần đầu tiên cô đến công viên kể từ khi Sejin quay lại. Một cơn gió nhẹ thoáng qua, và tiếng lá cây xào xạc, xào xạc. Trời vẫn chưa quá oi bức, nhưng nơi này dường như luôn thoang thoảng mùi cỏ cháy mùa hạ. Một không gian, thời điểm và mùi hương nhất định sẽ làm sống dậy một ký ức nhất định. Jigu gục mặt nhìn chai rượu rỗng phản chiếu lại ánh đèn vàng tù mù. Sejin của tuổi 18 đã nói rằng em không muốn đến nhà của người em thích, và Sejin của vài ngày trước, đã rưng rưng nước mắt và nói rằng em không thể tiếp tục gặp Jigu. Theo thói quen, Jigu xoay xoay chiếc nhẫn, vô tình nhắc nhở cô về chiếc nhẫn của Sejin, về Kang Haneul, về nụ hôn của hai người.

Có lẽ là bởi vì hôm đó Sejin cũng không có nơi nào để đi, và em cũng quá cô đơn. Có lẽ là do cô đã quá vô tình với đứa nhỏ đã một thời gom dũng khí bày tỏ với cô. Hoặc có lẽ chỉ là do cô quá vô tâm. Nhưng dù sao thì cô cũng mừng, vì hiện tại trông em có vẻ rất hạnh phúc. Cô mừng vì giờ em đã có nơi để đến, không phải là cô. Cô mừng vì em sẽ không cần phải đi tìm cô nữa.

Nghĩ về Sejin lại khiến đầu Jigu đau như búa bổ. Nếu cô thật sự muốn bỏ trốn như những gì cô vẫn luôn nghĩ, vậy tại sao cô lại đồng ý ký hợp đồng với Sejin, tại sao lại uống rượu rồi đuổi theo những suy nghĩ về Park Sejin? Jigu không thể hiểu được bản thân. Cô không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình, nên chỉ có thể để mặc cho nỗi đau nhấn chìm. Đầu Jigu đau, vì bóng dáng của người cô muốn chạy trốn khỏi trong hiện tại và ký ức từ quá khứ mà cô đã cố quên đi cứ nhập nhằng với nhau.

Bụng nhộn nhạo không thôi, nhưng Jigu vẫn đổ nốt số rượu còn lại vào miệng. Vị cồn đậm đặc của soju hòa lẫn cùng dư vị của kẹo ngậm vẫn còn vương vấn, để lại một thứ hương vị đắng chát khó tả. Uống hết hai chai soju rồi, cả người cô đổ về phía trước, đất trời quay mòng, ngồi cũng không vững nữa. Mỗi hơi thở ra, cô lại càng thấy say và chóng mặt hơn.


"Cô làm gì ở đây vậy ạ, có biết em đã đi tìm cô khắp nơi không?"


Khi Jigu gắng sức ngẩng đầu, cô nhìn thấy ảo ảnh của Park Sejin. Bất kể có chớp mắt bao nhiêu lần, bất kể có tự trấn ổn bản thân và căng mắt nhìn cho kĩ đến mức nào, cô vẫn nhìn thấy Park Sejin. Jigu cứ nghĩ đến đây rồi thì sẽ không ai có thể tìm ra cô chứ. Dù có cố bỏ trốn hay bỏ chạy, trong tư tưởng hay ngoài thực tại, Jigu dường như luôn quay lại đến trước mặt Park Sejin.


Không.


Tại sao em cứ luôn xuất hiện trước mặt cô như vậy?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net