Chương 7 - Có thể gặp nhau không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ỏ? Không phải cậu về nhà rồi sao?"

"Chú, cho cháu một chai soju đi ạ."

"Sao thế, có chuyện gì xảy ra à? Sao mặt cậu lại như vậy?"

"... Không, không có gì. Nào, cụng ly."


Jigu không muốn về nhà trong trạng thái say lưng chừng vậy. Cả người cô đều rã rời, cảm giác giống như có người nắm lấy cổ chân cô và kéo giật ngược ấy, nhưng kể cả khi muốn ngủ thì cô cũng phải say cho đàng hoàng đã. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Mà nghĩ lại thì, hơn phân nửa việc cô phải giải quyết đều liên quan đến Park Sejin, đầu Jigu lại đau nhức không thôi. Cô chỉ muốn kết thúc học kỳ trong bình lặng, nhưng rồi chợt nhớ ra vẫn còn phải sắp xếp đống sổ sách mà cô đã liên tục trì hoãn đến tận bây giờ, tâm tình Jigu lại trở nên khó chịu. Có quá nhiều chuyện xảy ra, nhưng vẫn chưa tới nửa đêm, nên cô lại càng mong ước hôm nay nhanh chóng trôi qua. Cứ vậy, một ly rồi lại một ly, như thể Jigu muốn chôn vùi hoàn toàn ngày hôm nay, từng mảng ký ức cũng cuốn trôi theo ly soju.


--


-tiriring


Jigu mơ màng quờ quạng, túm lấy điện thoại và giơ lên trước mắt. Là Sohee gọi.


"Ugh... chuyện gì..."

"Aigoo... Cậu vẫn còn sống nhỉ?"

"Mình sắp chết đến nơi rồi."

"Hôm qua sao lại uống say thế? Bình thường cậu đâu có vậy?"

"... Ừ thì...."

"Cậu có định qua đây không? Mẹ cậu về rồi này."

"Không. Ngủ đây."

"Được rồi. Lát gọi lại cho mình nhé."


[Thứ Bảy, 11:40 sáng]


Jigu kiểm tra thời gian rồi quẳng điện thoại đi. Vì là cuối tuần, cô cứ nghĩ sẽ ngủ luôn một giấc đến tối, nhưng thật ra thì cô nên bò dậy, ăn trứng sống với uống nước giấm, rồi tắm rửa một chút mới đúng, nhưng đầu óc cô vẫn mụ mị với bao nhiêu là suy nghĩ và cơ thể thì từ chối chuyển động, nên cuối cùng cô vẫn là chìm vào giấc ngủ.


--


Sejin lại bị đánh cả đêm. Không vì lí do gì cả. Nhưng có vẻ tâm trạng của chủ tịch Park không được tốt, em đồ rằng là do thất bại trong việc cưa cẩm người phụ nữa nào đấy. Dẫu vậy, cha không thường động vào gương mặt em, nhưng hôm nay em đã phải liên tục chống đỡ bàn tay cứ đánh em một lần, rồi lại một lần... Thường thì khi bị đánh, sẽ đến một lúc cơ thể chẳng cảm nhận được đau đớn nữa, thay vào đó chỉ còn cảm giác tê rần, cũng giống như bàn tay em ban sáng đã đánh con nhỏ kia. Bất cứ khi nào rơi vào trạng thái chai lì như vậy, Sejin đều nhẩm đi nhẩm lại câu nói của Jigu trong đầu.


Mình không mong muốn bất cứ điều gì. Mình không sợ hãi bất cứ điều chi. Mình...


Sejin bước vào phòng tắm, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương. Môi rách bươm, má trái bầm tím và cần cổ sưng đỏ. Đến thứ Hai chắc sẽ tan bớt thôi. Sejin mở vòi nước, muốn rửa sạch máu từ mấy vết thương. Nước mát thấm qua da thịt em, nhưng cảm giác chỗ da rách lại nóng bừng, rát buốt, và gương mặt Sejin nhăn nhó.


Đau quá...


Mấy cú đánh chẳng còn nhằm nhò gì, nhưng cảm giác xót từ những vết thương lại chẳng hề dịu đi. Nước mắt mặn chát lăn dài, lại thấm qua kẽ rách trên môi em.


Đau thật.


Sejin bước ra khỏi phòng tắm và nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng. Sinh nhật của em cứ như vậy mà trôi qua. Không một lời chúc mừng. Sejin không muốn khóc nữa, trong vô thức cắn chặt môi, để rồi vết thương lại rách toạt, máu đắng chát thấm đẫm đầu lưỡi. Em đến bên giường, thẫn thờ mất một lúc, rồi mở ngăn kéo tủ và lấy ra xấp giấy màu. Em gấp con rắn y hệt như con em đã tặng cho Jigu. Mỗi nếp gấp, em đều đè và miết thật chặt, như đang cố đè nén xuống tâm tình dành cho cô. Nếu làm vậy và cất giấu nó đi một thời gian, biết đâu được, giống như tờ giấy này, khi tháo dỡ ra sẽ chẳng còn vẹn nguyên hình dạng ban đầu nữa.


--


-tiriring


Khi Sejin tỉnh dậy vì tiếng chuông báo thức, mặt trời đã qua khỏi đỉnh đầu. Em kiểm tra đồng hồ, hơn một giờ chiều rồi. Sejin nhìn con rắn giấy màu đen nằm trên bàn, đột nhiên lại cảm thấy nhớ Kang Jigu.


Buồn cười thật, mình đang nghĩ gì thế này...


Tâm tình Sejin có chút phức tạp, em vừa không muốn trưng gương mặt bầm dập này ra cho cô thấy, lại vừa muốn nhận được sự chú ý từ cô, dù có là vì lí do thảm hại đến thế nào đi chăng nữa. Dẫu vậy, có lẽ là do dư âm từ dũng khí đối mặt với chủ tịch Park đêm qua, hoặc là thần kinh em có vấn đề vì bị đánh? Dù là gì thì em đã có thể gửi tin nhắn mà không lo lắng quá nhiều nữa.


[Cô, hôm nay có thể gặp em một lát không?]


Trái ngược với cảm giác có chút chờ mong ban đầu, giờ em lại thấy hối hận rồi. Sejin kéo mền trùm lên mặt, nắm chặt điện thoại trong tay.


--


Jigu giật mình bật dậy từ giấc ngủ. Sau một thời gian dài nằm ườn, việc ngồi dậy đột ngột khiến máu không kịp lưu thông lên não, cộng với men say còn sót lại, cả căn nhà trước mắt cô phút chốc liền chao đảo. Cảm giác buồn nôn trào ngược lên, khiến cô không khỏi khó chịu.


"Ah... Chết tiệt... ah..."


Biết vậy hồi nãy dậy ăn uống rồi hẵn ngủ...


Jigu lảo đảo bước vào phòng tắm, mở vòi sen và đứng dưới làn nước mát. Có vẻ rượu thật sự đã cuốn trôi hết ký ức của ngày hôm qua đi rồi. Cô suy nghĩ về câu nói của Sohee, rằng lãng quên là đặc ân của Chúa, và rượu là thần dược cho sự lãng quên. Jigu muốn gột rửa hết những nỗi lắng lo và xúc cảm dưới dòng nước, nên cô đã ở trong phòng tắm một hồi lâu, và chỉ nhặt lên cái điện thoại mà cô đã ném đi sau khi mặt trời dần khuất bóng.


[Thứ Bảy, 6:57 tối]


Một ngày cứ như vậy trôi qua. Có chút đáng tiếc, nhưng vì hôm qua đã là một ngày quá mệt mỏi rồi, nên hôm nay dành thời gian nghỉ ngơi như vậy cũng đúng thôi. Cơ mà điều khiến cô bận tâm hơn cả, là tin nhắn đến hiển thị trong mục thông báo.


Lại là em.


[Cô, hôm nay có thể gặp em một lát không?]


Đã năm tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc tin nhắn được gửi đến. Jigu lắc đầu, ngồi xuống giường. Cô có cần phải trả lời không đây? Cuối tuần mà tìm gặp cô làm gì chứ? Trong đầu Jigu lăn tăn không biết bao nhiêu là câu hỏi.


[Giờ cô mới đọc tin nhắn]

[Em ở trước cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua]


Jigu vội xóa dòng chữ 'gặp em sau'. Ai bảo là cô sẽ đi chứ. Cơn đau đầu lại kéo đến. Cô tự hỏi những việc như này có thuộc trách nhiệm của giáo viên chủ nhiệm không nhỉ. Hít vào một hơi thật sâu, Jigu mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng sống cùng nước giấm và tống vào miệng. Cô quay trở lại phòng tắm, gạt vòi nước lạnh và rửa mặt. Cô cần phải tỉnh táo lên mới được. Nhưng chẳng hiểu sao, càng rửa, đầu Jigu lại càng choáng váng.


Jigu lấy cái áo hoodie treo trên ghế và mặc vào, hai tay đút túi, đi đến cửa hàng tiện lợi. Cô cần ra đó mua thuốc lá, hôm qua đến giờ cứ quên mãi. Từ đằng xa xa, cô đã thấy Park Sejin ngồi ở cái bàn nhỏ dưới mái hiên. Jigu tự nhủ cô chỉ làm điều này vì cô là giáo viên chủ nhiệm, và em là học sinh của lớp cô thôi.


Sejin nhìn thấy Jigu đi tới, liền nở nụ cười, giơ tay vẫy vẫy.


Nhưng mặt em làm sao thế kia?


Chắc là đêm qua cô uống quá chén thật rồi, bụng cứ nhộn nhạo không thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net