Chương 8 - 'Tôi không mong muốn bất cứ điều gì'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô ngồi đi ạ."

"Em... Mặt em làm sao thế?"

"À, cô cứ ngồi xuống đi ạ."

"Bị thương như vậy thì phải đến bệnh viện chứ."

"Không phải bị thương, là bị đánh. Cô mua thuốc với bông băng cho em đi ạ."

"Này, Park Sejin-"

"Cô có thể đừng hỏi gì được không ạ? Giống hôm qua ấy?"


Jigu nhìn Sejin mỉm cười với cô bằng gương mặt nham nhở vết thương và giọng nói trầm khàn, nhất thời sững người. Cô muốn hỏi là ai đánh em, và tại sao giọng em lại khản đặc như thế kia. Không hiểu sao mà dường như giờ đây cô còn cảm thấy tức giận hơn cả khi thấy em ẩu đả với cậu trai hôm qua nữa. Jigu, người đã định cao giọng chất vấn, trước yêu cầu đừng hỏi gì của Sejin, đành ngậm miệng và có chút vội vã đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi. Cô lần mò cầm lên chai dầu thuốc, băng cá nhân, bông băng, thuốc đỏ, và cả đống kẹo ngậm ho bày trước quầy thu ngân.


"Này."

"Gì đây ạ?"

"Em không nghe giọng của mình à? Ngậm đi."


Sejin cầm viên kẹo ngậm lên, đưa tay che đi nụ cười với đôi môi vẫn còn nguyên vết rách.


Không đau sao.


"Em cười gì?"

"Là mùi cherry... Cô thích cái này à?"

"Ờm, cô không thích đồ ngọt, nên chỉ ăn kẹo ngậm. Sao?"

"Không có gì... Chỉ là, rất giống cô."


Sejin bỏ viên kẹo ngậm vào miệng.


"Um... thì ra vị nó là như này. Thật sự rất giống cô, ngon lắm ạ."


Vị giống cô là cái quái gì?


Jigu chỉ biết thở dài, tại sao em lại quan tâm mùi vị nó ra sao chứ.


Sejin mở camera trước điện thoại lên để soi và tự bôi thuốc. Jigu nhìn hàng lông mày em cứ chốc chốc lại nhíu chặt cùng những tiếng xuýt xoa mỗi khi thuốc chạm vào vết thương, bụng cô lại nhộn nhạo khó chịu.


"Em... hôm qua-"

"Là sinh nhật em ạ."

"Hả?"

"Hôm qua, là ngày sinh nhật của em."


Đó đâu phải điều cô định hỏi. Jigu cũng không muốn biết, nhưng lỡ biết rồi thì cô lại càng thấy khó chịu hơn. Tại sao đứa nhỏ mới hôm qua trông vẫn còn ổn mà hôm nay đã lại đem gương mặt bầm dập thế này đến tìm cô chứ?


Bây giờ chuyện sinh nhật quan trọng thế sao?


"Sao hôm qua không nói cô biết?"

"Nếu em nói thì cô sẽ mua bánh cho em ạ?"

"Không... Nhưng ít ra thì cũng có thể chúc mừng hay sao đó."

"Giờ cô nói đi ạ. Em vẫn chưa nhận được lời chúc nào hết. Buồn cười nhỉ."


Không buồn cười chút nào cả, nên đừng cười nữa.


Jigu thật không thể hiểu được tại sao cô cứ liên tục cảm thấy bận tâm về đứa nhỏ này như vậy.


Là vì Jigu đến muộn, nên chẳng mấy chốc trời đã tối sầm, và dòng người không biết từ đâu cứ mãi tấp nập qua lại trước mặt họ. Sejin thẫn thờ nhìn theo những bóng lưng.


Mọi người đi đâu vào một buổi tối cuối tuần thế này nhỉ?


Bọn họ cứ như vậy ngồi im lặng một lúc lâu.


"Cô, em đói rồi."

"Hở?"

"Tối hôm qua đến giờ em chưa ăn gì cả."

"... Ừ, cô cũng cần giải rượu nên là cơm-... Em ăn được canh bò hầm không?"


Trong tình huống này mà Jigu vẫn có thể nghĩ đến canh giải rượu.


Đáng yêu. 


Sejin nghĩ thầm. Tại sao hình ảnh Jigu trong em cứ mỗi ngày một thu hút hơn như thế chứ?


Thấy Sejin mỉm cười gật đầu, Jigu nhanh chóng quăng mấy lon bia rỗng vào thùng rác, cầm lấy túi bóng đựng thuốc trong tay Sejin và đi một nước.


--


"Dì ơi, bàn này một phần canh bò hầm 2 người..."

"Em chỉ ăn thôi, cô đừng quan tâm đến em."

"... Với thêm một chai soju."


Sejin có chút ấn tượng, vì có vẻ như hôm qua Jigu có uống rượu sau khi gặp em, ban nãy cũng vừa uống hết ba lon bia trước mặt em, thế mà giờ cô đã lại tìm rượu nữa.


Cô thật sự rất thích uống nhỉ.


Hôm nay tông giọng cùng biểu cảm của Jigu vẫn lạnh lùng và thờ ơ, nhưng cô lại đưa muỗng đũa cho Sejin trước, còn rót nước ra ly, đem đến trước mặt em, bảo em uống. Sau khi Sejin uống nước rồi, Jigu mới tự lấy đũa muỗng cho mình. Rồi cô cầm lên chai soju, lắc mạnh. Rượu trong chai cuộn lại thành lốc xoáy, và cô bất giác bày ra vẻ mặt hài lòng xen lẫn thích chí. Chỉ khi bắt gặp Sejin tròn mắt nhìn mình, Jigu mới hắng giọng, ngại ngùng rót rượu ra ly.


Sejin lưu giữ hình ảnh ấy của Jigu trong đáy mắt và khóa chặt vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim. Trên đời này hẳn cũng không phải mỗi Sejin được thấy Jigu như vậy, nhưng em vẫn muốn chôn giấu hình ảnh ấy ở nơi kín đáo nhất để không ai có thể tìm đến. Em biết là không thể, và cũng biết là không nên, nhưng em chẳng kiểm soát được lòng tham của mình nữa rồi. Sejin ghét bản thân suy nghĩ quá nhiều, kể cả khi em thật sự thích những vẻ mặt khác nhau mà Jigu cứ liên tục thể hiện ra cho em thấy.


Khi Jigu xuất hiện, Sejin đã rất vui, nhưng chỉ phút chốc, áng mây đen tù mù lại kéo đến trong em. Không hiểu vì lí do gì, nhưng lòng tự trọng của em lại bị tổn thương.


Tại sao? Là vì nhớ cô nên em mới gọi cô đến mà?


Nhưng giờ đây, trong trái tim mà Sejin nghĩ được lấp đầy bằng nỗi nhớ nhung ấy, chỉ còn mỗi oán hận? Hàng tá câu hỏi lại kéo đến, nghẹn ứ nơi cổ họng, khiến em nuốt cơm cũng không trôi. Sejin buông muỗng, nhìn Jigu đang ngồi trước mặt mình cúi đầu húp canh.


"Tại sao hôm nay cô lại ra đây?"

"Em gọi cô ra còn gì."

"Mỗi lần có học sinh gọi ra gặp mặt là cô đều đáp ứng thế này ạ?"

"Bởi vì cô là giáo viên chủ nhiệm của em."


Sejin là muốn câu trả lời như nào chứ? 'Cô ra đây vì muốn gặp em', là câu trả lời em muốn nghe sao? Bộ em là con nít hay gì? Em mới chỉ hỏi được một câu thôi, cảm giác năm câu khác đã xuất hiện trong đầu rồi. Nhưng ngay khi nghe được câu trả lời, Sejin liền hối hận. Đúng ra em chỉ nên im lặng ăn cơm thôi. Khóe môi rách mà em đã tạm quên đi bỗng dưng trở buốt nhói. Sejin nhìn vị giáo viên chủ nhiệm sau khi bình thản buông câu trả lời lại còn thong thả húp canh, cơn nổi loạn trong em dường như bị khiêu khích.


Cô đáng ghét thật đấy.


Sejin vươn tay giật lấy chai soju mà Jigu đang uống.


"Này!"


Mặt em đanh lại vì vị cồn đắng chát hắt lên khi soju trôi tuột xuống cổ họng.


Jigu đã chẳng kịp ngăn em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net