Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bụp!"

Sau cú đấm, bàn tay của Trần Lập Ba vẫn còn run rẫy. Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, lồng ngực cậu lập tức phập phồng dữ dội. Trần Lập Ba hít thở sâu để giữ sự bình tĩnh nhưng sau vài lần như thế, cậu vẫn không thể kìm chế được sự tức giận trong lòng, bàn tay liền vung đấm lên mặt người đàn ông kia.

Trong phòng vệ sinh, Trần Lập Ba liên tục hất nước lên mặt mình, hai tay chống lên mặt bàn và từ từ bình tĩnh trở lại. Trần Lập Ba nhìn vào gương trước mặt, đôi mắt cậu đỏ hoe, giống như một con thú đang cố vùng vẫy sau khi bị rơi vào bẫy.

Năm đốt ngón tay phải của cậu đã sưng đỏ, thậm chí có chỗ còn bị rách da, cú đấm vừa rồi thật sự không nhẹ. Trần Lập Ba nhìn xuống tập tài liệu bên cạnh, đó là đơn đăng kí tham gia hỗ trợ doanh nghiệp của dự án phúc lợi cộng đồng ở thành phố Lâm.

Nhưng bây giờ có lẽ không còn hi vọng nữa.

Tham gia hỗ trợ doanh nghiệp là phương án cuối cùng của Trần Lập Ba. Nếu không có kinh phí hỗ trợ, đất của sở thú sẽ bị chính phủ tịch thu.

Sở thú này là nơi quan trọng nhất trong cuộc đời của Bùi Tư và nơi này đã cất đầy những kỉ niệm của hai người. Vì thế bằng mọi cách, Trần Lập Ba cũng quyết bảo vệ thật tốt sở thú của bọn họ.

"Reng! Reng! Reng!"

Điện thoại trong túi kêu lên ầm ĩ, Trần Lập Ba vội lau nước trên tay sau đó lấy điện thoại từ trong túi áo vest. Hôm nay, Trần Lập Ba cố ý chọn một bộ đồ vest thật trang trọng để khiến bản thân trở nên gọn gàng và lịch sự hơn trong một dịp quan trọng như hôm nay, nhưng hiện tại, mọi thứ đều vô nghĩa.

- "Alo, anh Tôn."

Cuộc gọi đến từ một nhân viên trong sở thú. Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc và liên tục hỏi thăm về tiến độ của bên Trần Lập Ba. Khẩu phần ăn của Tiểu Hổ gần như đã hết, nếu không xin được tài trợ, có lẽ đến xương gà cũng không đủ cho Tiểu Hổ ăn.

Tiểu Hổ là con hổ duy nhất trong sở thú, nó được Trần Lập Ba và Bùi Tư cứu ra khỏi đoàn xiếc. Mặc dù đã là một con hổ cái trưởng thành nhưng lại vô cùng nhút nhát bởi vì từ nhỏ đã bị nhốt trong lồng hẹp. Thậm chí một người bảo vệ cũng có thể "bắt nạt" được Tiểu Hổ.

- "Hôm nay thế nào rồi? Các vị sếp kia nói gì? Có thể giúp đỡ cho chúng ta không? Hiện tại chỉ còn có hai mươi ký táo, số táo này còn không đủ cho bọn khỉ ăn được hai ngày."

- "Tiểu Hổ hôm nay không muốn ăn, nó không thích ăn xương gà bởi vì không có thịt. Cơ thể không được ăn thịt nên mấy ngày nay nó cũng chẳng muốn ra khỏi nhà..."

Đầu dây bên kia vẫn còn rầu rĩ phàn nàn, Trần Lập Ba xoa xoa hai hàng lông mày, "Anh Tôn, chuyện này về nói sau, bây giờ em còn chút việc."

- "Haizzz! Được rồi, đợi tin tốt của cậu. Làm việc của cậu đi!"

Sau khi cúp điện thoại, Trần Lập Ba gọi điện cho người môi giới. Vài ngày trước, cậu đã rao bán căn nhà đang ở của mình, nếu như không có ai hỏi mua, cậu chỉ đành phải hạ giá thấp xuống.

Ngôi nhà của cậu nằm trong một khu dân cư lâu đời, diện tích cũng không được lớn. Ban đầu, Trần Lập Ba và Bùi Tư dự định dùng làm phòng tân hôn của cả hai nhưng bây giờ Bùi Tư đã không còn, cậu giữ căn nhà này lại để làm gì nữa?

Ngôi nhà này được niêm yết với giá 1 tỉ nhưng một tuần trôi qua, không có lấy một cuộc điện thoại nào từ khách hàng.

Trần Lập Ba gọi điện thoại để thương lượng lại với người môi giới về việc hạ xuống còn 800 triệu, nếu như vẫn không có ai mua, mức giá cuối cùng là 700 triệu.

Còn có thể làm gì được nữa? Cậu thực sự không còn sự lựa chọn nào khác!

Chẳng lẽ, cậu sẽ phải trơ mắt đứng nhìn công sức cả đời của Bùi Tư tiêu tan như vậy sao?

Hiện tại, trên vai Trần Lập Ba như đang bị ngọn núi đè lên nhưng cậu không thể gục ngã. Sở thú đang trông chờ vào cậu, nếu cậu từ bỏ, những con vật trong đó sẽ làm sao.

Trần Lập Ba đẩy cửa phòng vệ sinh. Vừa bước ra ngoài, cậu nhìn thấy một người đàn ông đang khoanh tay dựa lưng lên tường, anh ta đang cố tình đợi cậu. Trần Lập Ba siết chặt nắm đấm, sự đau nhói của các khớp ngón tay như một lời nhắc nhở cậu về người đàn ông đang đang đứng trước mặt mình, anh ta là một kẻ đê tiện, là một kẻ đã tiếp tay cho những bọn xấu!

Khóe miệng của Trương Trạch Nghị nhếch lên nhìn người đối diện. Anh có làn da trắng vì thế vết thương đỏ trên mặt càng được phô trương hơn. Trong phòng họp, Trương Trạch Nghị luôn giữ một dáng vẻ nghiêm túc của một vị luật sư tài giỏi thế nhưng lúc này khi chỉ còn hai người, lớp mặt nạ giả tạo ấy dường như được lột bỏ hoàn toàn.

- "Thế nào? Đánh người xong lại muốn bỏ đi?" Trương Trạch Nghị vẫn khoanh tay nhìn chằm chằm vào Trần Lập Ba.

Vừa nãy trong phòng họp, Trương Trạch Nghị đã nhận ra đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên, người này là bạn trai của nguyên đơn trong vụ kiện lần trước của anh. Trường hợp đó rất đơn giản, nguyên đơn vi phạm luật giao thông, vượt đèn đỏ và bị ô tô đâm gây tử vong tại chỗ.

Trương Trạch Nghị là luật sư cho bị cáo trong vụ kiện lần đó. Đối với những vụ kiện nhỏ như thế này, anh không bao giờ quan tâm quá nhiều, thậm chí qua ngày hôm sau đã bị anh lãng quên.

Nhưng vì sao Trương Trạch Nghị lại nhớ rõ như thế?

Một phần là vì lúc đầu, vụ kiện bị gây áp lực rất lớn. Thân chủ của anh là một vị thiếu gia ở thành phố Lâm, hắn ta nổi tiếng trong việc ăn chơi sa đọa nên lúc bấy giờ, dư luận đều nghiêng về phía nguyên đơn nhưng cuối cùng Trương Trạch Nghị vẫn nắm phần thắng.

Cũng từ vụ việc này mà Trương Trạch Nghị phải gánh chịu những lời chửi bới nặng nề, anh bị gọi là luật sư vô đạo đức, là kẻ đê tiện, là người bất nhân,... 

Một lý do khác khiến anh vô cùng ấn tượng với vụ kiện lần đó là vì bạn trai của nguyên đơn rất đẹp trai, là hình mẫu lý tưởng của anh.

Giống như lúc này, Trương Trạch Nghị nhìn đối phương đang mặc lên người một bộ đồ vest lịch sự. Bên trên là chiếc áo sơ mi được nịt gọn gàng che đi phần eo nhỏ nhắn. Bên dưới là đôi chân dài thẳng tắp hấp dẫn người đối diện. Chỉ là một bộ quần áo bình thường, người khác mặc vào chẳng khác gì một người đi bán bảo hiểm nhưng khi nó được khoác lên người Trần Lập Ba, Trương Trạch Nghị lại bị thu hút đến lạ, thậm chí cả người cũng bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Trương Trạch Nghị vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Anh vốn là một người kén chọn, bởi vì vừa có ngoại hình vừa có cả sự nghiệp nên Trương Trạch Nghị rất nổi tiếng trong giới luật sư.

Mặc dù như thế nhưng vị luật sư này lại gặp một vấn đề. Anh có ham muốn tình dục rất lớn nhưng chỉ thích sự mới mẻ. Anh ấy có thể bị hấp dẫn bởi một người nào đó, nhưng chỉ vài ngày sau khi giải quyết được sự ham muốn của bản thân, anh lại cảm thấy không thích nữa.

Nhưng kiếm đâu ra nhiều người mới để Trương Trạch Nghị có thể chọn và chọn như thế? Nếu như không thích, anh thà chấp nhận nhịn, tuyệt đối sẽ không chọn bừa. Từ đó đến nay đã hơn nửa tháng, khi bất ngờ gặp lại Trần Lập Ba, sự nhẫn nhịn trong suốt thời gian qua của Trương Trạch Nghị dường như bùng nổ.

Trần Lập Ba cố giữ bình tĩnh, cậu không muốn đấm vào mặt người này lần thứ hai. Bản thân cậu cũng biết rõ luật pháp, nếu như người này muốn kiện cậu, cơ hội chiến thắng của cậu là bằng không.

Về mặt pháp lý, cậu đã đánh người và cậu là người có lỗi.

Hơn nữa Trần Lập Ba không có thời gian để giải quyết những chuyện lộn xộn này, đối với cậu, nhận được tài trợ là việc quan trọng nhất lúc này.

- "Nói chuyện với cậu đấy? Điếc à?" Nhìn thấy đối phương phớt lờ mình, Trương Trạch Nghị đột nhiên nổi giận, anh kéo người vào tường sau đó dùng ngón tay móc cằm đối phương.

Trần Lập Ba nghiêng đầu né tránh.

- "Anh tránh ra!"

Cậu dùng sức đẩy người kia ra nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích. Trên tay Trần Lập Ba vẫn đang cầm tập tài liệu kia, Trương Trạch Nghị cuối xuống nhìn vào nội dung bên trong.

Hỗ trợ doanh nghiệp là một dự án phúc lợi cộng đồng được thành phố Lâm thúc đẩy mạnh mẽ trong những năm gần đây nhằm giúp các doanh nghiệp có cơ hội phát triển. Trần Lập Ba đã nộp đơn từ lâu và sau khi trải qua nhiều vòng kiểm duyệt, cậu đã đăng ký được hạn ngạch này.

Có được hạn ngạch cũng chỉ là một bước đệm. Tiếp theo, cần phải kiểm tra, đánh giá triển vọng về sự phát triển của doanh nghiệp cần hỗ trợ. Những doanh nghiệp có thể bước vào phòng đàm phán ngày hôm nay đều đã nắm chắc phần thắng.

Một cơ hội chắc chắn như thế, lại bị hủy bỏ chỉ vì Trương Trạch Nghị.

Công ty luật của Trương Trạch Nghị là một trong những doanh nghiệp tham gia tài trợ chính cho dự án này. Cơ hội mang lại danh tiếng cho công ty nhưng chỉ tốn một ít tiền rất phù hợp với phong cách của Trương Trạch Nghị, một vị luật sư không có tình người.

- "Cậu cũng nghe nói rồi đấy, những người đến tham gia lần này đều có cơ hội chiến thắng. Nói là đàm phán hai bên nhưng thực tế, danh sách đã được xác định trong nội bộ rồi." Trương Trạch Nghị tiến lên một bước, anh nở nụ cười nhìn đối phương.

- "Anh muốn nói gì?" Trần Lập Ba nhìn người kia bằng một đôi mắt lạnh lùng. Cậu vẫn đang nắm chặt tập tài liệu trên tay.

- "Tôi không ngại tiết lộ cho cậu một tin tức nội bộ. Lần này có bốn doanh nghiệp đến tham gia đàm phán. Ngoại trừ sở thú rách nát của cậu, còn có trại trẻ mồ côi, trung tâm chăm sóc sức khỏe và thư viện cũ nát ở trung tâm thành phố."

- "Nhưng chỉ có ba công ty tài trợ. Cậu nói xem thế nào?"

Sau khi nghe Trương Trạch Nghị nói ra điều này, hai hàng lông mày của Trần Lập Ba đột nhiên cau lại. Nếu đúng như những gì người này nói, vậy có nghĩa là một trong bốn doanh nghiệp sẽ bị loại.

Trong lòng Trần Lập Ba dường như đã có đáp án sẵn cho vụ này. Chẳng có ai muốn tài trợ cho doanh nghiệp đã ra tay đánh chủ công ty trong phòng họp như thế.

Suy cho cùng, đánh giá nhân cách của người đi đàm phán cũng nằm trong phạm vi xét duyệt doanh nghiệp.

Sự thất vọng của Trần Lập Ba đều hiện rõ trước mặt, hai vai cậu rủ xuống, đôi mắt cũng trở nên thất thần. Đương nhiên Trương Trạch Nghị sẽ không bỏ qua những thay đổi này, khóe miệng anh cong lên.

- "Tôi có nghe chuyện sở thú của cậu, tôi biết cậu xem tôi là một kẻ xấu xa nhưng vụ kiện này do toàn án quyết định, cậu ghét tôi cũng vô dụng."

Trương Trạch Nghị cố tình nhắc lại chuyện cũ giống như muốn xoa dịu người kia. Nhưng nếu không có anh, vụ kiện này đã có cơ hội chiến thắng nhờ sức ép của dư luận.

Mặc dù người chết không thể sống lại nhưng nếu thắng kiện, cậu sẽ nhận được một số tiền bồi thường rất lớn, chỉ cần có số tiền này cũng đủ để giúp sở thú vượt qua được khó khăn.

- "Cho nên dù sao đi chăng nữa, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi cũng có một phần trách nhiệm."

Trần Lập Ba nhìn người đàn ông đầy sự nhân đạo này bằng một ánh mắt mỉa mai. Lúc này, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của đối phương cũng khiến Trương Trạch Nghị cảm thấy rạo rực trong người và hơi thở của anh trở nên gấp gáp một cách lạ thường.

- "Tôi ở Continental Grand Hotel, số phòng 1515."

- "Nếu cậu muốn nhận trợ cấp, tám giờ tối mai đến đó gặp tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net