Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Trương Trạch Nghị đã giành việc đi kiểm tra nơi này với những người khác. Để tỏ vẻ chuyên nghiệp, anh còn cố tình mặc một bộ vest và đi đôi giày da.

Nhưng không ngờ đường đi vào sở thú càng đi càng dài. Trời đã tối lại không có bất kỳ ngọn đèn đường nào, hơn nữa mấy ngày trước ở nơi này còn có mưa to nên xuất hiện những vũng nước đọng trên đường. Trương Trạch Nghị không nhìn rõ dưới chân nên đã bước thẳng vào trong nước làm cho hai ống quần đều ướt nhẹp.

- "Tại sao lại là anh?" Giọng nói của Trần Lập Ba trở nên lạnh lùng. Bây giờ chỉ cần nghe đến người đàn ông này là cậu lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong phòng làm việc. 

Cậu cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau!

- "Thái độ của cậu như thế này là sao? Đây là cách cậu đối xử với đoàn kiểm tra?" Trương Trạch Nghị ở đầu dây bên kia liên tục phàn nàn, đúng là ngu với giành đi đến nơi này.

- "Mọi người đang ở đâu?" Khi nghe đến đoàn kiểm tra, thái độ của Trần Lập Ba trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Việc tài trợ có thể tiếp tục hay không phụ thuộc rất nhiều vào báo cáo kiểm tra lần này.

- "Sao tôi biết được. Nơi quái quỷ gì mà chẳng có nổi một ngọn đèn đường hay biển hiệu nào cả."

- "Cậu kết bạn với tôi đi, tôi sẽ gửi vị trí sang." Sau khi nói xong thì Trương Trạch Nghị lập tức cúp điện thoại.

Trần Lập Ba siết chặt điện thoại trong tay sau đó mới cam chịu số phận trở thành bạn bè với người này. Khi nhận được vị trí của người kia gửi, Trần Lập Ba cầm đèn pin đi ra ngoài.

Đi được khoảng hơn mười phút thì cậu nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng ở giữa đường với hình ảnh hai ống quần được xoắn lên cao ngang gối. 

Trần Lập Ba đi đến gần, đối phương cau mày nhìn cậu. Bộ dạng hung dữ này khiến Trần Lập Ba nhớ lại sự việc xảy ra trong văn phòng.

- "Đi thôi." Trần Lập Ba vẫn đang đứng trước mặt đối phương. Cậu chờ người kia bước lên đi bên cạnh sau đó mới chuyển đèn pin sang tay kia để chiếu ánh sáng vào giữa hai người.

- "Rọi pin xuống dưới chân tôi đi. Đường toàn là vũng nước, trời tối quá tôi không nhìn rõ." Đột nhiên Trương Trạch Nghị lên tiếng khiến Trần Lập Ba giật mình. Cậu di chuyển đèn pin sang người của đối phương.

Trương Trạch Nghị cảm thấy người đàn ông này quá cộc cằn nên đã đưa tay ra bám chặt lên cánh tay của người bên cạnh. Trần Lập Ba buộc phải để người kia đeo bám một bên tay và di chuyển một cách khó khăn mới có thể đến được sở thú.

Lúc này, sở thú hoàn toàn vắng bóng du khách. Mãi đến khi đứng trước quầy bán vé, Trần Lập Ba mới quay sang hỏi người bên cạnh: "Anh muốn đi kiểm tra chỗ nào?"

Gương mặt của Trương Trạch Nghị hiện lên một chút xấu hổ. Quyết định đi đến nơi này hoàn toàn là sự bốc đồng của anh. Vì vậy anh chỉ có thể sờ mũi nói: "Cậu dẫn tôi đi dạo một vòng đi."

- "Vậy đi theo tôi."

Khi có thời gian rảnh, Trần Lập Ba cũng sẽ đảm nhiệm vị trí hướng dẫn viên du lịch vì vậy lúc này cậu có thể dễ dàng giới thiệu mọi thứ cho Trương Trạch Nghị. Đầu tiên, cậu đưa anh đến nhà của bọn khỉ. Vừa nhìn thấy Trần Lập Ba đến, Tiểu Hoa đã chạy thẳng về phía mặt kính một cách phấn khích.

- "Nó tên Tiểu Hoa, là một cô gái và đã được năm tuổi." Trần Lập Ba giới thiệu với Trương Trạch Nghị, sau đó hỏi anh: "Anh có muốn nhìn kỹ hơn không? Tôi sẽ đưa anh đi vào trong."

Thực ra là do chính Trần Lập Ba muốn đi vào. Một khi Tiểu Hoa đã nhìn thấy cậu mà cậu không đi vào ôm một cái thì cô ấy sẽ buồn.

Nhìn thấy Trương Trạch Nghị không nói gì, Trần Lập Ba tự quyết định mở cửa đi vào. Tiểu Hoa chạy vài bước sau đó nhảy lên người cậu rồi vươn hai tay ôm lấy cổ cậu.

Trương Trạch Nghị lùi lại một bước sau đó nhăn mày nhìn Trần Lập Ba. Nhận thấy được sự  phản đối của người bên cạnh, Trần Lập Ba quay người đứng đối diện với anh và tiếp tục giới thiệu: "Cô ấy rất ngoan, như người thân trong gia đình vậy đó. Anh ôm cô ấy đi."

- "Tránh ra kia." Trương Trạch Nghị không hề che giấu sự khó chịu trên gương mặt của anh.

Có lẽ Tiểu Hoa hiểu được Trương Trạch Nghị không thích mình nên cô ấy càng lúc càng ôm chặt Trần Lập Ba hơn.

- "Anh đừng có nói những lời này trước mặt Tiểu Hoa. Cô ấy hiểu hết đấy." Trần Lập Ba không còn muốn thân thiện với người đàn ông này nữa. Người này đúng là khó hầu hạ, thái độ lúc nào cũng khó chịu như thế!

- "Tại sao cô ấy lại thích bám lấy cậu vậy?" Trương Trạch Nghị cũng nhận thấy thái độ lúc nãy của anh không tốt nên vội tìm chủ đề để nói chuyện.

- "Cô ấy được tôi và Bùi Tư  giải cứu." Trần Lập Ba dừng lại một lúc sau đó hít một hơi rồi nói tiếp: "Mẹ con cô ấy rơi vào bẫy của thợ săn."

- "Lúc chúng tôi phát hiện ra thì mẹ cô ấy đã không còn sống vì vậy chúng tôi chỉ còn cách đưa cô ấy về đây nuôi dưỡng."

- "Giải cứu?"

- "Ừm. Tôi và Bùi Tư từng tham gia vào nhóm bảo vệ và giải cứu động vật. Không những có Tiểu Hoa mà rất nhiều động vật ở đây cũng do chúng tôi cứu được."

- "Bọn chúng đã chịu rất nhiều sự tổn thương và có những vết thương cả đời này cũng không thể chữa lành được." Đột nhiên giọng nói của Trần Lập Ba trở nên nghẹn ngào và dường như Tiểu Hoa cũng cảm nhận được sự đau lòng nên cô ấy đưa đầu vào sát cổ của cậu.

Trần Lập Ba bị Tiểu Hoa chọc cười, đôi mắt của cậu trở nên vui vẻ hiện thành một đường cong. Khi Trương Trạch Nghị nhìn thấy cảnh này, anh vô thức đưa tay chạm vào tay của Tiểu Hoa.

Vừa ấm áp vừa mềm mại giống như tay của một đứa trẻ.

- "Anh thật sự không muốn ôm một chút sao?"

Trương Trạch Nghị bị người kia nhìn thấy hành động này của mình nên vội rụt tay lại: "Cậu tự ôm đi."

- "Nhưng hình như cô ấy rất thích anh."

Tiểu Hoa trở nên ngại ngùng khi được Trương Trạch Nghị chạm vào. Cô ấy vùi đầu vào cổ của Trần Lập Ba và lén lút quan sát biểu hiện của người đàn ông đang đứng phía trước.

- "Tôi không biết ôm. Hay là cậu dạy tôi?"

- "Giống như ôm một đứa nhỏ vậy đó. Anh đưa tay ôm chỗ này này." Trần Lập Ba ôm Tiểu Hoa đưa sang Trương Trạch Nghị, cô ấy lập tức lấy tay ôm cổ anh và ngoan ngoãn nằm trên vai.

Cả người Trương Trạch Nghị cứng đờ, anh không biết phải làm thế nào nên chỉ đứng im nhìn Trần Lập Ba bằng một ánh mắt cầu cứu.

Trần Lập Ba đỡ lấy Tiểu Hoa. Lòng bàn tay cậu chạm vào mu bàn tay anh và hơi nóng của hai cơ thể truyền đến lẫn nhau. Ý thức được khoảng cách giữa hai người quá gần nên Trần Lập Ba định rút tay về nhưng lại bị đối phương bắt lại.

- "Cậu giúp tôi đi, tôi không biết ôm."

Trương Trạch Nghị có thể dễ dàng bế Tiểu Hoa bằng một tay nhưng tay kia của anh lại cố chấp không chịu buông cổ tay của Trần Lập Ba ra. Bởi vì sợ Tiểu Hoa bị rơi nên cậu chỉ có thể để mặc cho người kia tiếp tục nắm tay.

Lúc này, không hiểu sao trong đầu Trương Trạch Nghị lại hiện lên hình ảnh anh và Trần Lập Ba cùng nhau nuôi dạy một đứa trẻ. 

"Khạc! Khac! Khạc!" Đột nhiên Tiểu Hoa cười lên khiến Trương Trạch Nghị bừng tỉnh, anh chột dạ hất bàn tay của Trần Lập Ba ra và ôm Tiểu Hoa đưa vào lòng người kia.

- "Con gái của cậu thì cậu tự đi mà ôm!"

Bởi vì Trần Lập Ba dồn hết tất cả sự chú ý của mình vào Tiểu Hoa nên cậu không nhận ra biểu hiện khác thường của người bên cạnh. Sau khi ra khỏi nhà của Tiểu Hoa, Trần Lập Ba lại hỏi: "Anh còn muốn đi thăm nơi nào nữa không?"

Ẩn ý chính là trời đã tối rồi, tại sao anh còn chưa về?

- "Đi đến nơi ở của nhân viên kiểm tra một chút. Kiểm tra nơi ở của nhân viên cũng nằm trong phạm vi kiểm tra."

Trần Lập Ba dẫn anh đi đến nơi ở của mình. Căn phòng này vốn được tân trang lại từ phòng dụng cụ nên bên trong chỉ có một cái giường đơn, vừa bước vào có thể nhìn thấy rõ được bức tường cuối phòng.

- "Nơi này chỉ có một giường?" Trương Trạch Nghị nhìn một vòng quanh căn phòng chỉ vài mét vuông, còn nhỏ hơn phòng vệ sinh ở nhà anh. Có điều cũng khá sạch sẽ và gọn gàng.

- "Những nhân viên khác đều ở nhà. Chỉ có một mình tôi ở lại đây." Thậm chí, Trần Lập Ba còn không muốn rót một ly nước để mời Trương Trạch Nghị. Cậu chỉ đợi người kia nói câu kết thúc việc kiểm tra là lập tức tiễn vị thần này đi khỏi.

Trương Trạch Nghị tự giễu cợt ý nghĩ vừa rồi của bản thân. Sau khi nhìn thấy thời gian đã trễ, anh nói: "Vậy được rồi. Thế tôi đi đây." Nói xong, anh vẫn đứng yên một chỗ nhìn Trần Lập Ba.

- "Còn có việc gì sao?" Trần Lập Ba nhìn lại anh.

- "Cậu tiễn tôi về đi. Con đường ở chỗ các cậu ngoằn ngoèo như đường trên núi. Nửa đêm trời tối mù mịt có quay đầu cũng không nhìn thấy gì.

- "À, à. Vậy đi thôi." Trần Lập Ba cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng chịu về rồi!

Sau khi rời khỏi phòng được vài phút, trời bắt đầu đổ mưa. Mấy ngày nay ở nơi này đều có mưa nên Trần Lập Ba muốn kéo Trương Trạch Nghị đi nhanh hơn nhưng mưa càng lúc càng lớn đến mức mắt mở không ra.

Hai người ướt sũng nước chạy vội về lại căn phòng nhỏ kia. Trương Trạch Nghị vừa chạy vừa đau lòng cho bộ đồ trên người và đôi giày da dưới chân.

- "Tôi sẽ tìm cho anh một cái ô."

Trương Trạch Nghị mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trần Lập Ba giống như không tin được những gì cậu vừa nói. "Bên ngoài trời mưa lớn như vậy mà cậu đuổi tôi đi sao?"

Giống như muốn phối hợp với câu nói của anh, sấm chớp bên ngoài đột nhiên hợp sức đánh ầm ầm và mưa ồ ạt tạt mạnh vào trong cửa sổ.

- "Đêm nay tôi muốn ở lại nơi này!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net