Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đều ướt sũng từ trong ra ngoài. Cơn mưa kéo dài hết đợt này đến đợt khác khiến Trương Trạch Nghị liên tục hắc xì chỉ trong một thời gian ngắn.

Quần áo ướt không thể mặc được nữa nhưng căn phòng này quá nhỏ, hai người đứng không cũng cảm thấy chật chội.

Trương Trạch Nghị không có bất kì rào cản tâm lý nào về việc để lộ thân thể của mình ra trước mặt Trần Lập Ba. Anh cởi sạch quần áo của mình rồi đứng trần truồng trong phòng lấy chiếc khăn treo trên giá của đối phương để lau sạch nước mưa dính trên người. Trái ngược với sự tự nhiên của người kia, Trần Lập Ba lại không thấy thoải mái, ánh mắt của cậu luôn né tránh đối phương. Tuy nhiên khi khóe mắt nhìn thấy Trương Trạch Nghị chuẩn bị dùng khăn lau đến phần dưới thì Trần Lập Ba vội vàng lao đến giành lại khăn.

- "Làm gì đấy? Khó chịu sao? Mau đi tìm quần áo sạch cho tôi đi." Trương Trạch Nghị ra lệnh cho Trần Lập Ba giống như một ông chủ lớn ra lệnh cho nhân viên.

Mặc dù trong phòng có quần áo nhưng kích thước lại không phù hợp với cơ thể của Trương Trạch Nghị nên khi anh mặc vào vẫn có cảm giác hơi khó chịu.

Trong phòng chỉ có một ấm đun nước nhỏ nên Trần Lập Ba bận rộn chạy tới chạy lui để đun nước cho cả hai lau người.

Mưa ngoài trời càng lúc càng nặng hạt, âm thanh lộp độp trên ô cửa sổ càng lúc càng to. Bên trong căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường đơn nên hai người đàn ông không thể nằm vừa. May mắn vẫn có đủ chăn gối.

Trần Lập Ba lôi từ trong góc tường ra một tấm gỗ để kê trên mặt đất làm giường, sau đó trải chăn bông lên trên. Vấn đề chỗ ngủ đêm nay xem như được giải quyết xong.

- "Anh ngủ trên giường đi." Sau khi nói xong, Trần Lập Ba chui vào chăn nhắm mắt lại và nằm quay lưng về phía người kia.

Trương Trạch Nghị cũng cảm thấy nhàm chán nên leo lên giường chui người vào chăn. Trong chăn vẫn còn thoang thoảng mùi thơm tươi mát của Trần Lập Ba.

Bên cạnh giường có một chiếc tủ nhỏ, trên mặt tủ có hai tấm hình, một trong số đó là hình chụp chung của Trần Lập Ba và Bùi Tư. Cả hai đang đứng trên một đồi cỏ xanh, trên tay ôm Tiểu Hoa và hướng về ống kính cười vui vẻ.

Chỉ nhìn qua tấm hình cũng có thể biết được Bùi Tư là một cô gái lạc quan và tràn đầy năng lượng. Nụ cười của cô ấy rất dễ làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Trong bức ảnh, Trần Lập Ba cũng đang cười, cười vui đến nỗi mắt của cậu cong thành một đường. Từ lúc gặp nhau đến nay, Trương Trạch Nghị chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười này xuất hiện trên gương mặt của người kia.

Không hiểu sao lòng anh có một cảm giác buồn bực khó tả.

Bức hình còn lại là ảnh chụp riêng của Trần Lập Ba. Trong ảnh, cậu đang đứng trước cổng trường đại học và khoác lên mình bộ đồ cử nhân với tấm bằng tốt nghiệp trên tay. 

Trương Trạch Nghị không hề biết cậu ấy cũng học luật.

Nếu cậu ấy không bị trói chân nơi sở thú này, có lẽ cậu cũng đã có được một tương lai tươi sáng!

- "Này!" Trương Trạch Nghị xoay người lại nhìn bóng lưng của người đang nằm phía dưới. Nhìn từ góc độ này, cậu ấy trông thật gầy, tấm chăn phủ lên người phác họa một đường cong của cơ thể làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn của cậu.

- "Cậu thực sự đáng mặt đàn ông. Đàn ông thực thụ." Đây là những lời thật lòng của Trương Trạch Nghị. Nếu là người khác, có lẽ không thể có bản lĩnh như Trần Lập Ba.

Suy cho cùng, trong mắt của nhiều người, động vật cũng giống như một công cụ để kiếm tiền!

- "Anh bị thiếu nhận thức về giới tính à?" Trần Lập Ba xoay người nhìn đối phương từ trên xuống dưới với một ánh mắt thiếu kiên nhẫn.

Kể từ khi Trương Trạch Nghị bước vào căn phòng này, cả người cậu đã trở nên khó chịu khi không gian riêng tư của mình bị người khác nhòm ngó. Bản thân cậu cảm thấy có chút bất an!

Xì!

Trương Trạch Nghị nheo mắt, tại sao người đàn ông này luôn tìm cách đổ thêm dầu vào lửa như thế, lại thêm vào ngay đống lửa của bản thân nữa chứ!

- "Này! Cậu đã thoa thuốc chưa?" Trương Trạch Nghị nhìn chằm chằm Trần Lập Ba. Trong phòng vẫn còn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đầu giường khiến Trương Trạch Nghị không thể rời mắt khỏi gương mặt rất ưa nhìn của đối phương.

Trần Lập Ba trở nên lúng túng khi nghe đối phương nhắc đến vấn đề này. Bởi vì cậu biết không thể tự hành hạ bản thân mình nên đã bôi thêm hai lần sau khi nhận được thuốc của người kia gửi đến.

Bây giờ chỗ đó đã hoàn toàn bình thường trở lại.

Trần Lập Ba không muốn nói chuyện, cậu biết người kia đang cố gắng khiến cậu khó chịu. Người như Trương Trạch Nghị, cậu càng tiếp lời với anh ta thì anh ta sẽ càng thích thú.

Vì thế, Trần Lập Ba vùi đầu vào trong chăn và nhắm mắt đi ngủ. Trương Trạch Nghị thấy người kia phớt lờ thì trong lòng lại ngứa ngáy muốn tiếp tục trêu chọc.

- "Nói chuyện với cậu đấy? Cậu không nói thì tôi sẽ tự mình kiểm tra." Vừa nói xong, không để cho người kia kịp phản ứng, anh vén chăn xuống giường đi đến chỗ Trần Lập Ba.

Mặc dù Trần Lập Ba đã lấy tay đẩy Trương Trạch Nghị ra, thậm chí còn dùng chân để đá anh nhưng vẫn bị người kia xốc tấm chăn trên người ra.

Trần Lập Ba rùng mình một cái khi da thịt bị lộ ra ngoài không khí. Cậu ra sức giãy giụa nhưng bàn tay của người kia vẫn nhanh nhẹn luồn vào trong.

Mặc dù biết vết thương đã khỏi từ lâu nhưng người đàn ông này vẫn giả vờ dùng đầu ngón tay xoa xoa thăm dò.

- "Đủ rồi đấy."

Trương Trạch Nghị đang bị chính những suy nghĩ của mình làm phân tâm thì tiếng hét của Trần Lập Ba đã kéo anh trở về với hiện tại. Không hiểu sao, cơ thể của người đàn ông này lúc nào cũng có sức hút đối với Trương Trạch Nghị.

Lợi dụng sự mất tập trung của đối phương, Trần Lập Ba vội đứng dậy và chỉnh lại quần áo sau đó mắng người kia: "Nếu anh còn làm những hành động  quấy rối tôi như thế thì anh mau cút ra khỏi đây!"

Trần Lập Ba càng chống cự, Trương Trạch Nghị lại càng khó chịu. Mặc dù biết đối phương là trai thẳng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy sự căm hận, sự oán trách và sự khinh thường của cậu dành cho anh thì Trương Trạch Nghị vẫn cảm thấy bực tức.

Bản thân anh là loại rác rưởi hay sao mà khiến cho cậu ấy chán ghét như thế?

- "Cậu nghĩ nhiều rồi." Sắc mặt của Trương Trạch Nghị cũng không được tốt, anh ngã người nằm xuống chỗ của Trần Lập Ba. "Tôi không có sở thích tán tỉnh trai thẳng. Tối nay tôi ngủ dưới đây."

Trần Lập Ba đứng sửng người một lúc lâu, sau khi xác nhận không có sự nguy hiểm nào nữa cậu mới từ từ leo lên giường. Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Trần Lập Ba nằm nghiêng người nhìn những tấm hình bên cạnh giường. Trong bóng tối, kính của khung ảnh phản chiếu ánh sáng, Trần Lập Ba có thể nhìn thấy Bùi Tư đang mỉm cười với cậu.

- "Chúc ngủ ngon." Trần Lập Ba nói thầm sau đó nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

Mưa lớn kéo dài đến nửa đêm. Nhiệt độ càng về khuya càng xuống thấp. Mặc dù dưới sàn đã lót qua một tấm gỗ nhưng không khí lạnh lẽo vẫn truyền đến cơ thể của Trương Trạch Nghị.

Anh tỉnh giấc vì lạnh!

Trương Trạch Nghị không chút do dự đi đến giường của Trần Lập Ba. Anh vén chăn và chui người vào nằm bên cạnh cậu. Trong chăn thật ấm áp, người trước mặt anh cũng như thế.

Trương Trạch Nghị vòng tay qua người Trần Lập Ba và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cậu. Anh không thể giải thích được lý do cho hành động này của mình, chỉ biết lúc ấy giống như bị cơ thể thúc giục và đến khi kịp nhận ra thì cả người của đối phương đã nằm trong vòng tay anh.

Trần Lập Ba không bị đánh thức, thậm chí cậu còn ngủ rất say. 

Có lẽ ban ngày ôm Tiểu Hoa nên khi nhìn thấy một khía cạnh mềm mại của người đàn ông bên cạnh, Trương Trạch Nghị bất giác muốn ôm người vào lòng. Một cảm giác kỳ lạ lại bao phủ lấy cả người anh. Trương Trạch Nghị cũng không muốn tìm hiểu cảm giác này là gì, anh chỉ biết, trong đêm mưa lạnh lẽo, anh muốn ôm chặt lấy người đàn ông này.

Có thể khi làm như thế này, sự hạnh phúc của đối phương có thể truyền qua người anh.

Trần Lập Ba là một người rất hạnh phúc.

Dù cho cuộc đời có xô ngã cậu thì cậu vẫn kiên định với sự lựa chọn của bản thân, mặc dù người yêu đã không còn nhưng trên đoạn đường đã đi qua, từng có người dùng tất cả sự chân thành để yêu cậu.

Đối với Trương Trạch Nghị, những sự hạnh phúc như thế này giống như sao treo trên trời.

Nếu như có thể, anh cũng muốn tự tay hái một ngôi sao cho riêng anh.

Khi Trần Lập Ba tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Trương Trạch Nghị đã rời đi từ lúc nào. Ngay cả bộ đồ ngủ cậu tìm cho anh ta cũng đã biến mất, anh ta sẽ không vứt đi đúng không?

Việc kiểm tra kết thúc đồng nghĩa nguồn tài trợ sau này của sở thú đang trong tình trạng không được chắc chắn. Trần Lập Ba không hiểu người kia đang nghĩ gì. Anh ta nói không muốn tán tỉnh trai thẳng, vậy bản thân cậu đã an toàn rồi đúng không?

Mấy ngày sau đó, Trần Lập Ba bồn chồn lo lắng. Cậu đã gọi điện hỏi thăm tình hình nhưng bên kia trả lời bởi vì Trương Trạch Nghị quá bận nên chưa có thời gian tổng hợp kết quả kiểm tra, vì thế vẫn chưa nộp lên bên chính quyền thành phố.

Có điều, ngoài chuyện này ra thì có một chuyện khác khiến cậu rất vui. Sở thú dạo gần đây đã phát triển rất tốt, nguyên nhân là vì có một nhân viên đã đăng tải một đoạn video của Tiểu Hoa lên mạng, không ngờ lại trở thành xu hướng.

Khách du lịch đều muốn đến xem Tiểu Hoa. Bởi vì bất ngờ được nhiều người quan tâm nên Tiểu Hoa cũng dần dần trở nên hoạt bát hơn, và những động tác bắt chước của cô ấy cũng càng lúc càng đáng yêu.

Cuộc sống của Trần Lập Ba lại trở nên sống động. Đoạn quá khứ trước kia với Trương Trạch Nghị giống như một cơn ác mộng. Đây mới chính là cuộc sống mà cậu nên có!

Nhưng không ngờ, bước ngoặc mới lại đến nhanh như thế. Những ngày gần đây, Trần Lập Ba không nhận được bất kỳ thông tin nào của chính quyền thành phố. Những lúc có thời gian rảnh là cậu lại mở điện thoại ra xem nhưng vẫn không có kết quả. Vào một ngày đẹp trời, sau khi cậu tiễn lượt khách cuối cùng ra về thì điện thoại bất ngờ rung lên.

"Tối nay đến phòng 1515 tìm tôi." - Trương Trạch Nghị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net