Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin nhắn mà Trương Trạch Nghị gửi đến cho Trần Lập Ba hoàn toàn xuất phát từ sự bốc đồng của anh. Vốn dĩ anh đã gần như không còn nghĩ đến người đàn ông này nữa nhưng tối nay, anh không hài lòng với sự phục vụ của Tiểu Lâm và cũng không thể tìm được bất kỳ người nào khác để thay thế. Lẽ ra chỉ muốn tìm nơi để giải tỏa, nhưng không ngờ ngọn lửa trong lòng càng lúc càng cháy dữ dội.

Tiểu Lâm quỳ trước mặt anh làm việc rất chăm chỉ nhưng cậu em của Trương Trạch Nghị dường như cố ý chống lại cậu ta. Cho dù đối phương có thay đổi bao nhiêu chiêu thức để hầu hạ thì bên dưới vẫn trong tình trạng ngủ yên. Đến mức Tiểu Lâm phải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trương Trạch Nghị.

Ngày thường chỉ cần gọi hai ba lần là đã thành công đánh thức đối phương, nhưng hôm nay sao lại không có phản ứng gì thế? Chẳng khác gì một con mèo bị ốm không muốn vận động.

Trương Trạch Nghị vừa cảm thấy xấu hổ vừa thấy có lỗi với Tiểu Lâm bởi vì anh biết nguyên nhân dẫn đến phản ứng của bản thân và cũng biết cơ thể của mình đang xảy ra chuyện gì. Nhưng khi nghĩ đến việc chính tên trai thẳng ngốc nghếch kia làm cho anh trở nên vô dụng như lúc này thì Trương Trạch Nghị lại càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Sau khi đưa tiền để đuổi người kia đi, Trương Trạch Nghị nằm dài trên chiếc giường rộng lớn. Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, càng nhìn lại càng thấy bực bội.

Không hiểu sao hình ảnh của Trần Lập Ba lại hiện lên trong đầu anh. Nghĩ đến bộ dạng tức giận kèm theo sự xấu hổ và nhục nhã của đối phương khi nằm dưới thân anh, phía bên dưới vừa rồi còn mềm nhũn lại đột nhiên nổi lên phản ứng.

Sau khi chửi bậy một câu, Trương Trạch Nghị cầm điện thoại lên và nghĩ cách mời Trần Lập Ba đến nơi này. Trong đầu anh xuất hiện đủ kiểu lời mời, cuối cùng anh quyết định gửi một tin nhắn để thăm dò thái độ của người kia.

Sau một tiếng "ting", tin nhắn đã được gửi đi, trái tim của Trương Trạch Nghị cũng bắt đầu đập một cách không kiểm soát. Trong lòng anh vừa mong đợi vừa vui mừng khi nghĩ đến việc sẽ được gặp lại người kia. Trong lúc đợi tin nhắn trả lời, Trương Trạch Nghị đưa đầu lưỡi áp vào má và thầm nghĩ, lần này nhất định phải nhẹ nhàng với cậu ấy.

Chỉ cần làm cho cậu ấy cảm thấy vui vẻ, những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng giải quyết.

Đợi một hồi lâu, tin nhắn như chìm vào biển cả, điện thoại vẫn im lặng nằm bên cạnh. Suýt chút nữa, Trương Trạch Nghị còn có suy nghĩ không lẽ điện thoại đối phương bị mất hay bị hết tiền.

Anh không tin đối phương dám phớt lờ tin nhắn của anh!

Khi Trần Lập Ba nhận được tin nhắn, cậu cảm thấy toàn thân như muốn phát điên. Hai lần đau khổ kia lại hiện lên trong đầu cậu, tuyệt đối không bao giờ để tên khốn đó thành công thêm lần nữa!

Sau khi Trương Trạch Nghị tiếp tục đợi thêm mười phút nữa cũng không nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, anh quyết định cầm điện thoại lên và trực tiếp gọi sang cho người kia.

Điện thoại reo rất lâu nhưng không có người bắt máy, anh tự an ủi bản thân mình rằng có lẽ người kia đang bận rộn với cái sở thú cũ nát đó. Lần thứ hai, điện thoại chỉ reo lên vài lần đã bị ngắt đi. Trương Trạch Nghị tức giận, rõ ràng là không muốn nghe điện thoại của anh!

Được thôi! Đôi cánh cứng rồi đúng không! Sau khi đạt được mục đích, bản thân mình hết giá trị sử dụng rồi phải không! Dám lơ mình như thế à!

Trương Trạch Nghị bật dậy lấy bừa một bộ đồ sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Anh vừa đi vừa tự tẩy não của mình, mục đích chuyến đi lần này là để dạy dỗ lại người đàn ông kia biết ai mới là người làm chủ trong mối quan hệ này!

Rõ ràng, trên miệng nói là đang tức giận nhưng phía dưới lại vô cùng hăng hái. Thậm chí chính anh cũng không nhận ra, ngay thời khắc chân anh đạp chân ga, lòng anh tràn ngập sự hào hứng và rạo rực niềm vui khi biết sắp được gặp lại người kia. 

Bởi vì đã quen đường đi nên Trương Trạch Nghị đã biết chỗ đậu xe sau đó đi bộ vào trong sở thú. Khi đến trước cổng, người bán vé vẫn chưa tan làm. Hắn ta nhìn thấy Trương Trạch Nghị đi tới thì nghĩ là khách tham quan nên vội nói:

- "Thưa quý khách, sở thú đã đến giờ đóng cửa rồi." Sau khi nói xong, hắn ta lại cúi đầu tiếp tục mân mê chiếc đài cũ. 

- "Tôi tìm ông chủ của các cậu."

Trương Trạch Nghị phất tay và sải bước vào bên trong. Lúc này người bán vé mới ngơ ngác ngẩn đầu lên nhìn theo bóng lưng của anh. Mặc dù không biết mục đích của Trương Trạch Nghị đến nơi này, nhưng khi nhìn thấy trang phục trên người anh, hắn ta cũng đoán ra được địa vị của người đàn ông này.

Trương Trạch Nghị vừa đi vừa ngân nga một giai điệu nào đó. Anh cũng không ngu ngốc đến mức tìm từng người để hỏi thăm, chỉ cần về phòng ngủ đợi. Hiện tại Trần Lập Ba không có nơi nào để đi, cậu ấy sẽ sớm trở về căn phòng đó để nghỉ ngơi.

Thông thường không có người tự ý đi vào phòng nên Trần Lập Ba không có thói quen khóa cửa, vì vậy Trương Trạch Nghị chỉ cần đẩy một cái là đã đi vào được bên trong.

Đồ đạc trong phòng vẫn được sắp xếp như cũ, chiếc chăn bông được gấp gọn gàng trên chiếc giường nhỏ. Ở phía đầu giường, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy hai khung ảnh kia.

Trương Trạch Nghị vừa nhìn đã cảm thấy khó chịu nên anh không do dự mà bước thẳng đến lật úp tấm hình chụp chung của Trần Lập Ba và Bùi Tư xuống và leo lên giường nằm đợi người kia trở lại.

Lần trước đến đây không nhìn kỹ, bây giờ khi anh nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện khung cảnh bên ngoài là một bầu trời đầy sao.

Đã rất lâu Trương Trạch Nghị không được nhìn thấy bầu trời đêm đẹp đẽ như thế này.

Phải nói là đã từ rất lâu, anh không có tâm trạng để tận hưởng cuộc sống.

Ngày ngày phải đeo lên người chiếc mặt nạ để quây quanh với đám người giả tạo ngoài kia. Ai ai cũng đóng gói bản thân trở thành một con người đẳng cấp trong giới thượng lưu. Những cuộc họp kéo dài, những buổi tiệc tối không có giờ kết thúc, rồi lại tự mình lái xe để trở về căn nhà lạnh lẽo kia.

Đột nhiên Trương Trạch Nghị bật người dậy rời khỏi giường. Anh đẩy cửa phòng và chọn một vị trí gần đó để ngồi ngắm sao. Thậm chí anh còn muốn nằm thẳng xuống nền đất để thoải mái nhìn lên trời.

Lúc Trần Lập Ba trở về thì bắt gặp được hình ảnh này, một người đàn ông đang ngồi ngã người trên mặt đất với hai tay chống ra sau để làm điểm tựa.

Trần Lập Ba muốn giả vờ không nhìn thấy nhưng đây là con đường duy nhất để đi vào phòng và người đàn ông kia giống như một con hổ cản đường. Khi cậu vừa xuất hiện, đôi mắt của người kia đã đảo mắt nhìn sang.

Trong lúc Trần Lập Ba nhìn Trương Trạch Nghị thì Trương Trạch Nghị cũng nhìn Trần Lập Ba và lên tiếng gọi cậu.

Hình như cậu ấy vừa mới tắm nên những giọt nước vẫn còn đọng trên tóc. Khi Trần Lập Ba đến gần, Trương Trạch Nghị còn ngửi được một mùi thơm tươi mát quen thuộc.

Đó là mùi hương của loại xà phòng giá rẻ trong siêu thị.

Lúc này Trần Lập Ba chỉ mặc một chiếc áo thun sát nách và chiếc quần đùi bên dưới làm lộ ra phần bắp đùi săn chắc và đôi chân thon dài. Ánh mắt Trương Trạch Nghị dừng ngay tại vị trí cổ chân nhỏ nhắn của người kia.

Ngọn lửa của đêm nay khó khăn lắm mới từ từ dập tắt thì vào thời khắc này, nó lại bắt đầu nhen nhóm trở lại.

Trần Lập Ba giả vờ không nghe thấy, cậu bước nhanh chân đi thẳng vào phòng đóng cửa lại. Trương Trạch Nghị vội vàng bò dậy, thậm chí còn chưa kịp phủi đất cát dính sau quần đã sải chân đi theo người kia.

Trước khi cửa kịp đóng, anh đã cho được một chân vào trong.

 - "Nhắn tin thì không trả lời. Gọi điện cũng không thèm nghe. Cậu giỏi nhỉ?"

Trần Lập Ba không muốn quan tâm đến người này. Sau khi quay đầu vào phòng thì nhìn thấy một khung ảnh trên tủ đã bị lật úp xuống, nhưng cậu cũng không thèm liếc nhìn người ngoài cửa.

- "Anh đi đi. Anh đến đây làm gì?" Trần Lập Ba nói xong thì muốn lấy tay đẩy người kia ra ngoài nhưng suýt chút nữa đã bị đối phương bắt được khiến cả người cậu ngã nhào về phía trước. Trương Trạch Nghị đứng bên ngoài nhìn vào trong qua khe cửa nhỏ, anh nhận ra những lời lúc nãy của mình hình như hơi thô lỗ nên vội nhẹ giọng thương lượng.

- "Dù sao thì tôi cũng đã đến rồi. Ban đêm ở đây lạnh như thế, cậu bỏ mặt tôi đứng bên ngoài chịu lạnh sao."

Người này đúng là không biết xấu hổ. Vừa rồi còn ngồi dưới đất nhìn trời nhìn mây, lúc này lại làm bộ dạng đáng thương.

- "Nếu anh thấy lạnh thì đi về đi." 

Trần Lập Ba cau mày, đối phương cao hơn cậu một chút, khí nóng từ hơi thở của anh cố ý nhắm vào vành tai của cậu. Trần Lập Ba muốn quay đầu trốn đi nhưng tay cậu buộc phải giữ chặt tay cầm của cửa.

- "Tôi đến đây là muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu. Trong đầu cậu đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy?"

Trương Trạch Nghị nhìn thấy vành tai của người kia từ từ đỏ lên. Cơ thể anh cũng dần dần tiến về phía trước và một chân đã hoàn toàn được bước vào bên trong.

Lúc này Trần Lập Ba mới liếc mắt nhìn đối phương một cái nhưng cậu cũng biết người đàn ông này đang lừa cậu. Anh ta đang cố tình nắm lấy tay cậu vuốt ve từ bàn tay đến cổ tay với một nụ cười thân thiện trên mặt, cộng thêm với dòng tin nhắn kia, Trần Lập Ba chắc chắn người này không thể nào có chuyện gì nghiêm túc được.

- "Sau khi xong kết quả kiểm tra, biên bản cần phải có chữ ký của hai bên."

- "Cậu quên hả?" Trương Trạch Nghị liều mạng thả câu và Trần Lập Ba đã cắn trúng.

Sau khi thấy đối phương mất tập trung, Trương Trạch Nghị tận dụng thời cơ lẻn cả người vào trong phòng và lúc này Trần Lập Ba cũng mất đi cơ hội chống cự.

Vừa vào được trong phòng là Trương Trạch Nghị lại quay về bộ dạng lưu manh của mình, anh kéo đối phương vào lòng và ôm thẳng đến giường. Trần Lập Ba hoảng sợ, cả người cậu bị mất thăng bằng nên đã ngã thẳng lên giường.

Trong lúc Trần Lập Ba vùng vẫy chống cự, Trương Trạch Nghị đã ôm chặt cậu vào lòng và vùi đầu vào cổ của đối phương.

Thơm thật!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net