Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trạch Nghị bắt đầu điên cuồng gặm nhấm vùng cổ của Trần Lập Ba như đang thưởng thức món ăn yêu thích của anh. Phần tóc trước trán của anh cọ vào tai và cằm khiến đối phương rùng mình.

- "Anh buông ra."

Trần Lập Ba lấy tay đẩy người kia ra nhưng lại bị bàn tay to lớn của đối phương ghì chặt lại. Bị phần khuy áo lạnh lẽo trên chiếc áo vest của Trương Trạch Nghị cọ lên tay khiến toàn thân cậu run lên vì lạnh.

Cửa vẫn đang đóng. Càng về đêm, trời càng trở gió và cánh cửa bất ngờ bị gió thổi kêu cót két. Trần Lập Ba sợ có ai đó đi ngang qua và phát hiện hai người họ đang ở trong phòng.

Khi nhìn thấy Trần Lập Ba không còn chống cự gây gắt như lúc nãy nữa thì Trương Trạch Nghị chớp lấy thời cơ đưa tay luồn vào trong chiếc quần đùi rộng thùng thình của đối phương mà không mất quá nhiều sức.

- "Trương Trạch Nghị, chúng ta nói chuyện đi."

Đôi mắt của Trần Lập Ba hướng lên trần nhà nhưng trông rất vô hồn, cậu không biết ánh nhìn của mình đang rơi vào điểm nào. Trương Trạch Nghị vẫn đang đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn, mãi đến khi nhận thấy đối phương không có một chút phản kháng nào, anh mới nhận ra được sự khác thường của người kia.

Người này làm sao vậy?

- "Cậu muốn nói chuyện gì?"

Bàn tay của Trương Trạch Nghị dừng lại nhưng vẫn để yên bên trong. Đôi mắt của Trần Lập Ba cuối cùng cũng di chuyển, tất cả những sự mệt mỏi và bất lực chất chứa bên trong đều hướng về người trước mặt.

Cậu thừa nhận mối quan hệ của cả hai không có mấy phần tốt đẹp. Mặc dù cậu là người bị ép buộc nhưng sai lầm chính là sai lầm. Bản thân cậu không nên tiếp tục mắc phải sai lầm này thêm lần nữa.

Hơn nữa, cậu cũng không có ý định cùng người kia chơi trò cướp bóc đẫm máu này.

- "Anh nói hôm nay đến đây để đưa hồ sơ đã ký?"

Trương Trạch Nghị không kịp phản ứng. Trong bầu không khí mờ áp như thế này sao lại đi nhắc đến chuyện không liên quan kia?

- "Đúng."

- "Nhưng chỉ là một bản điện tử thôi, có thể ký trực tiếp trên máy tính cũng được."

Sau khi nghe xong, trong lòng Trần Lập Ba có một cảm giác mong chờ, thế là giai đoạn đầu của dự án sắp hoàn thành. Bây giờ sở thú cũng càng lúc càng phát triển, khách du lịch cũng biết đến nơi này nhiều hơn, cậu có niềm tin vào một tương lai tươi sáng.

- "Tôi thực sự cảm ơn anh đã tài trợ cho sở thú, tuy rằng quá trình diễn ra không được tốt đẹp. Nhưng dù sao nếu không có anh thì có lẽ sở thú sẽ không được như hiện tại."

Trương Trạch Nghị vừa mới có cảm giác hào hứng thì đã bị đối phương tạt một gáo nước lạnh. Anh là người thông minh nên biết được mục đích của người kia là gì, chẳng phải đang muốn vạch rõ ranh giới giữa hai người hay sao!

Mặc dù bản thân anh biết rõ hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng việc bị người khác từ chối hết lần này đến lần khác vẫn là một trải nghiệm đau đớn đầu tiên trong đời của anh. Trương Trạch Nghị không thể giải thích cảm giác này là gì, anh chỉ thấy cổ họng mình có chút nghẹn ngào. Cậu ấy cũng chỉ là một tên đàn ông ngu ngốc, tại sao anh lại tự hạ thấp bản thân mình như thế!

- "Cậu muốn nói điều gì?" Trương Trạch Nghị nhìn đối phương bằng một ánh mắt sắc lạnh.

- "Mọi chuyện đều có bắt đầu và kết thúc, anh cũng không thể dùng mãi một lý do để...." Trần Lập Ba nuốt nước bọt như thể đang cân nhắc nên sử dụng từ ngữ như thế nào cho tốt. 

- "Dùng lý do này để bắt tôi...."

- "Cậu muốn nói tôi đang dùng lý do này để ép buộc cậu đúng không?"

Trương Trạch Nghị tức giận. Tình huống hiện tại là như thế nào? Người này đang muốn nói lý lẽ với anh sao?

- "Đại khái là như vậy. Trở lại đúng quỹ đạo đi. Hơn nữa, tôi là trai thẳng, anh cũng không thể ép buộc tôi phải làm những chuyện này."

- "Trai thẳng? Ép Buộc? Lần trước ai đã bắn ra trong tay tôi?"

Trương Trạch Nghị cố tình nhắc đến chuyện này. Anh nhất định phải gỡ cái tay đang làm hành động bịt tai trộm chuông của người này ra. Quả nhiên, sau khi nghe thấy điều này, gương mặt của Trần Lập Ba đỏ lên, miệng mấp máy vài lần mới ra chữ.

- "Lần đó là ngoài ý muốn! Là do anh cố ý!"

Trần Lập Ba cũng không phải là một đứa trẻ không biết gì. Cậu cũng có một mối quan hệ bình thường với Bùi Tư, việc chơi trò chơi kích thích như Trương Trạch Nghị là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu.

Chẳng có người đàn ông nào bị người khác ngậm trong miệng mà không có bất kỳ phản ứng nào được. Vì vậy, việc này cũng không thể giải thích được điều gì, cậu vẫn thích con gái.

Trương Trạch Nghị nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ghét kiểu người khẩu thị tâm phi như thế này. Lúc trên giường thì nhắm mắt hưởng thụ, đến khi xuống giường mặc quần áo lên người thì ngoảnh mặt không nhận người quen.

- "Vậy thử thêm lần nữa đi! Xem xem có phải là ngoài ý muốn không?"

Gương mặt của Trương Trạch Nghị vẫn lạnh lùng không thay đổi. Ánh mắt anh đảo qua đảo lại trên môi Trần Lập Ba sau đó di chuyển xuống vùng xương quai xanh. Trần Lập Ba không thể giữ được sự bình tĩnh khi nghe thấy những lời của đối phương, yết hầu của cậu chuyển động trong vô thức.

- "Đồ mặt dày!"

Trần Lập Ba không có kinh nghiệm cãi nhau cũng như không quen dùng những lời tục tĩu để chửi người này người nọ vì vậy những từ thô tục nhất của cậu cũng chỉ là đồ khốn, đồ vô liêm sĩ,... Trương Trạch Nghị cũng muốn bật cười trước người đàn ông này. Có phải cậu ấy vẫn luôn sống trong thế giới cổ tích đúng không? Tại sao đến mức này mà cũng không chửi thề!

Chẳng khác gì một học sinh tiểu học cãi nhau.

Trần Lập Ba thực sự sống một cuộc đời bình yên. Trước khi gặp Bùi Tư, cậu vẫn luôn là một học sinh ngoan, sau khi gặp Bùi Tư, cậu lại xoay quanh bên những động vật được cậu cứu.

Những chuyện về nhân tình thế thái hay tranh giành đấu đá, Trần Lập Ba không hiểu, cũng không muốn tham gia.

Trong phần đời còn lại của cậu, tất cả những gì cậu cần là những con vật ấy.

- "Tôi hứa, đây là lần cuối cùng. Sau đêm nay, cậu ký lên hồ sơ và tôi gửi chúng lên chính quyền thành phố. Chúng ta sẽ kết thúc." Trương Trạch Nghị nhìn thấy sự nhẫn nhịn của đối phương thì cả người lại bắt đầu có cảm giác nóng rực. Mục đích hôm nay đến đây của anh cũng không được trong sáng, dục vọng lúc trước chưa được dập tắt, lúc này lập tức bùng cháy.

Trần Lập Ba im lặng nhìn đối phương. Ánh mắt cậu đang có ý dò xét , giống như đang suy nghĩ về lời nói nửa thật nửa giả của người kia.

- "Thế nào?" Trương Trạch Nghị ghé mặt sát vào môi của đối phương. Trần Lập Ba quay đầu trốn nhưng lại đụng phải yết hầu của người kia.

Trương Trạch Nghị chế giễu Trần Lập Ba vì đã lợi dụng anh. Một lúc sau, bàn tay của Trương Trạch Nghị trượt dọc từ ngực xuống bụng và vuốt ve phần eo săn chắc. Trước khi bàn tay này kịp cho vào trong quần thì đã bị Trần Lập Ba giữ lại.

- "Anh làm thế nào để chứng minh lời nói của anh là thật?" 

Trương Trạch Nghị nhếch môi cười đắc thắng, người này đúng là ngây thơ thật!

- "Cậu cũng đã nắm rõ tất cả quy trình. Sau khi hồ sơ được tải lên, chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

- "Trừ phi cậu vẫn muốn tiếp tục?"

Tiếp tục với anh ta? Làm sao có thể! Trần Lập Ba còn hận không thể cách anh ta càng xa càng tốt!

- "Không được! Anh phải cho tôi một cam kết!" Trần Lập Ba cau mày nhìn đối phương. Cậu đã nắm qua các thủ đoạn của người đàn ông này làm sao có thể tin được mấy lời nói suông của anh ta được!

- "Cậu muốn tôi cam kết như thế nào?" Trương Trạch Nghị buông bàn tay của anh ra khỏi quần đối phương. Người này đã bị anh nắm trong lòng bàn tay mà không hề hay biết.

- "Viết cho cậu một tờ cam kết được không?"

- "Ừm?"

- "Nếu không, tôi sẽ ghi âm, cam đoan từ nay về sau sẽ không tới tìm cậu nữa."

Trương Trạch Nghị đưa ra vài đề xuất nhưng tâm trí của Trần Lập Ba lúc này như một mớ hỗn độn. Nhìn qua những đề xuất mà người kia nói dường như đều có hiệu quả nhưng có vẻ lại giống như không có tác dụng gì.

Nhìn thấy đối phương vẫn im lặng, Trương Trạch Nghị liền ngồi dậy lấy điện thoại trong túi áo ra thực hiện vài thao tác. Trong lúc Trần Lập Ba né tránh ánh mắt của người kia lại vô tình nhìn thấy cửa bên ngoài vì gió thổi mà mở tung ra.

- "Anh đi đóng cửa trước đi!"

- "Sợ cái gì? Buổi đêm ở sở thú này cũng chẳng có ai."

- "Ai nói không có ai. Đêm nào lão Tôn cũng đi kiểm tra xung quanh sở thú."

Đương nhiên Trương Trạch Nghị sẽ không quan tâm đến những chuyện này nhưng dưới sự thúc giục của Trần Lập Ba, anh vẫn cam chịu rời giường đi đóng cửa lại.

Đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ bao phủ khắp căn phòng khi cánh cửa bên ngoài được khóa lại. Việc hai người khóa chặt cửa rồi lén lút trốn trong căn phòng nhỏ chẳng khác gì hình ảnh ngoại tình của những người ngoài kia.

- "Vậy tôi ghi âm đây, xong sẽ gửi liền cho cậu."

Trương Trạch Nghị ngồi khoanh hai chân trên giường, tay cầm điện thoại đưa lên gần miệng.

- "Tôi, Trương Trạch Nghị, cam kết với Trần Lập Ba. Sau lần lên giường đêm nay, tôi sẽ không bao giờ đến tìm Trần Lập Ba để làm tình nữa. Nếu tôi không giữ lời, sẽ..."

- "Cậu nói đi, sẽ như thế nào?" Trương Trạch Nghị đưa điện thoại sang cho người kia.

Cả người Trần Lập Ba đã đỏ ửng như tôm luộc.

Anh ta đúng là không biết xấu hổ, sao có thể nói huỵch toẹt mấy lời này ra như thế.

Thấy Trần Lập Ba vẫn không nói gì, Trương Trạch Nghị lại tiếp tục: "Nếu tôi không giữ lời, thì tôi sẽ bị đày suốt địa ngục và suốt đời này sẽ không còn mặt mũi để gặp ai nữa."

Sau khi nói xong, anh lưu đoạn ghi âm và gửi sang điện thoại của Trần Lập Ba: "Được rồi đó!"

Trần Lập Ba gật đầu. Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ về đoạn ghi âm thì cả người đã bị người kia đẩy ngã xuống giường và một cảm giác lạnh lẽo ở phía dưới truyền khắp cơ thể.

Quần của cậu đã bị người kia cởi ra!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net