Chương 14 (Có H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác mạnh mẽ của người phía sau khiến Trần Lập Ba cứng đờ cả người. Cậu vùng vẫy chống cự những đường di chuyển của đối phương.

- "Đợi....đợi chút."

Trương Trạch Nghị đã thử thăm dò mấy lần nhưng người bên dưới thật sự đang rất căng thẳng, vì vậy anh chỉ còn cách lật người kia lại và cúi đầu gặm nhấm môi dưới của cậu.

Trần Lập Ba có cảm giác ghê tởm và khó chịu khi đầu lưỡi của người kia không ngừng đảo loạn trong khuôn miệng cậu. Đầu lưỡi của đàn ông không mềm mại và nhỏ nhắn như của phụ nữ, đặc biệt là những sợi râu lởm chởm trên cằm của người kia liên tục cọ vào mặt như buộc bản thân cậu phải thừa nhận mình đang bị một người đàn ông hôn.

Trần Lập Ba quay đầu trốn nhưng cằm bị tay người kia giữ lại. Trương Trạch Nghị buộc đối phương phải mở miệng để đón nhận đầu lưỡi của anh.

Trần Lập Ba dùng tay đẩy người kia ra, bàn tay vừa đặt lên ngực đã bị di chuyển xuống thẳng phía dưới và chạm vào bộ phận vừa cứng vừa nóng. Cậu càng chống cự, người kia càng ép chặt tay cậu hơn.

Trương Trạch Nghị được bao bọc bởi bàn tay của đối phương và không quên âm thầm tự hào rằng rốt cuộc cũng biết được ai là người nắm thế chủ động trong chuyện tình này.

- "Có lớn không?"

- "Lát nữa nó nhất định sẽ hầu hạ cậu thật tốt."

Lời nói càng lúc càng vô liêm sỉ. Thấy đối phương phớt lờ mình, Trương Trạch Nghị không chần chừ há miệng ngậm lấy thứ mềm mềm bên dưới. Mặc dù bản thân anh không được chào đón nhưng đầu lưỡi vẫn hoạt động rất chăm chỉ.

Anh muốn cho Trần Lập Ba nhìn thấy anh tận tình phục vụ cậu như thế nào, muốn cậu nhìn thấy bản thân cầu xin anh như thế nào.

Trần Lập Ba không bao giờ muốn thừa nhận nhưng cơ thể của cậu thật sự đã có phản ứng. Lúc này, cậu âm thầm cảm thấy may mắn vì Trương Trạch Nghị đã lật úp tấm hình ở đầu tủ xuống để cậu có thể tự đánh lừa mình rằng, ít ra Bùi Tư sẽ không nhìn thấy bộ dạng "tục tĩu" của cậu.

- "Nâng người lên."

Trương Trạch Nghị ngẩng đầu và dùng tay nhấc mông của Trần Lập Ba lên. Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng những chuyển động của ngón tay bên dưới. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng khi ngón tay kia đi vào, một cảm giác đau đớn vẫn bám lấy cậu.

Trương Trạch Nghị cũng cảm thấy không được thoải mái. Cảm giác nhìn được mà không ăn được khiến anh bị dày vò đến mức không thể giữ được sự bình tĩnh.

- "Cậu không có chất bôi trơn hay thứ gì đại loại như thế sao?" Trương Trạch Nghị phàn nàn.

- "Tại sao tôi phải có những thứ đó ở đây?" Trần Lập Ba nhướng mày đáp lại. Bên dưới co rút trong vô thức khiến cho người kia hừ lên một tiếng vì bị kẹp chặt.

- "Cậu thả lỏng một chút." Trương Trạch Nghị di chuyển một cách khó khăn. Lối vào vừa khô lại vừa chặt, ngay cả việc mở rộng cơ bản cũng không thể thực hiện được.

- "Việc này nói thả lỏng là có thể thả lỏng được hả? Hay là anh đổi chỗ đi, thử thả lỏng một chút xem thế nào." Trần Lập Ba vẫn cứng miệng đáp lại người kia. Cậu còn chưa kịp nói xong, một cảm giác ướt át đột nhiên xuất hiện ở bên dưới.

Anh ta thật sự dám làm!

Đây cũng là lần đầu tiên Trương Trạch Nghị làm chuyện này cho người khác. Nếu là một ai khác, anh nhất định sẽ không hạ thấp bản thân mình như thế, nhưng người bên dưới là Trần Lập Ba, anh dường như nguyện ý chấp nhận làm những chuyện này cho cậu.

Trần Lập Ba vừa tắm xong, thân thể vẫn còn mùi xà phòng. Cùng với sự bôi trơn của nước bọt, mọi thứ dường như trở nên dễ dàng hơn.

Trương Trạch Nghị dùng cả miệng và tay. Anh nâng mông của đối phương lên và đưa đầu lưỡi của mình vào trong. Cuối cùng Trần Lập Ba thật sự không thể chịu được nữa.

- "Anh đừng liếm nữa..."

Cậu quá xấu hổ! Cuộc đời này của cậu chưa bao giờ có cảm giác xấu hổ như lúc này! Bị người kia trêu đùa như thế khiến Trần Lập Ba cảm thấy có lẽ cả đời này của cậu không thể nào ngẩng cao đầu nhìn Trương Trạch Nghị được nữa!

Sau khi người kia làm ướt xong thì hài lòng nói: "Được rồi."

Trương Trạch Nghị gỡ bỏ bàn tay đang che mắt của đối phương ra để ép buộc người kia phải nhìn rõ anh. Dưới tầm mắt của Trần Lập Ba, anh từng chút từng chút đưa vào cho đến khi lấp kín được phía bên dưới.

Cảm giác được bao bọc rất thoải mái, Trương Trạch Nghị càng lúc càng muốn đâm sâu vào trong. Anh nhéo eo của người kia và bắt đầu trêu chọc cậu một chút.

Anh vẫn còn nhớ rõ vị trí nhạy cảm bên trong của Trần Lập Ba. Và đúng như dự đoán, chỉ sau vài lần va chạm, người bên dưới đã không thể giữ nét lạnh lùng được nữa.

Cảm giác được lấp đầy dường như khác hoàn toàn với cảm giác lúc ở bên phụ nữ. Nó mạnh mẽ và lạ lẫm hơn rất nhiều. Theo từng động tác của đối phương, Trần Lập Ba cảm nhận được một luồng điện chạy dọc sống lưng và đỉnh đầu của dương vật đột nhiên giật giật, cảm giác muốn xuất tinh vô cùng rõ rệt.

Trương Trạch Nghị cảm nhận những sự thay đổi trên cơ thể của người này. Ruột thịt mềm mại cắn chặt anh khiến hành động ra vào của anh cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Trần Lập Ba cắn chặt môi dưới để kiềm chế âm thanh trên miệng của mình nhưng dường như đối phương đang cố ý khiến cậu mở miệng. Cậu càng đè nén tiếng rên, người kia càng tăng tốc độ đưa vào. 

Trương Trạch Nghị nhìn thấy đối phương ra sức hành hạ đôi môi thay vì mở giọng phát ra âm thanh thì lập tức rút bộ phân bên dưới ra và đưa hai ngón tay của mình đi vào để chơi đùa.

Anh ấn mạnh đầu ngón tay vào một vị trí bên trong, động tác vừa nhanh vừa mạnh. Cuối cùng, Trần Lập Ba không thể nhịn được nữa, tiếng rên đứt quãng nhảy ra khỏi miệng cậu.

- "Anh đừng."

- "Đừng cái gì? Đừng làm cậu?"

- "Cậu xem bộ dạng của mình lúc này đi, bị làm đến sướng điên lên mà còn dám gọi bản thân là trai thẳng?" Trương Trạch Nghị rút ngón tay ra sau đó lật người Trần Lập Ba lại. Miệng nhỏ đỏ hồng lộ ra ngoài không khí.

- "Cậu muốn tôi liếm cậu hay đâm cậu?"

- "Muốn đâm bằng lưỡi hay bằng cậu em của tôi?"

Lời nói của Trương Trạch Nghị càng lúc càng thô tục nhưng sau khi Trần Lập Ba nghe thấy vẫn không nói gì, cậu chỉ siết chặt đầu ngón tay của mình. Trương Trạch Nghị nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ ướt át trước mặt, ánh mắt anh không thể che giấu đi sự thèm muốn.

Thấy đối phương không trả lời, Trương Trạch Nghị vỗ một cái vào mông cậu sau đó tiếp tục hung dữ: "Không nói? Nếu vậy bây giờ tôi sẽ đi mở cửa để cho mọi người bên ngoài có thể thấy ông chủ của bọn họ được đàn ông làm sướng đến mức nào."

Trần Lập Ba thực sự sợ hãi trước tên điên này nên vội vàng cầu xin: "Đừng."

- "Vậy thì cậu mau chọn đi."

Trương Trạch Nghị chỉ muốn xé bỏ lớp vỏ bảo vệ của người này. Đồng giới thì sao? Đàn ông thì sao? Chẳng phải cũng có thể khiến cậu ấy sướng đến phát điên sao!

- "Đồ...." Anh thật sự không thể tiếp tục nói thêm những từ thô tục nào nữa. Miệng chỉ vừa nói được một từ thì đột nhiên không thể nói tiếp. Anh biết mình không nên hành xử quá đáng với người này như thế.

Trương Trạch Nghị lại tiếp tục đi vào. Tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh khiến Trần Lập Ba có ảo giác thành ruột của cậu bị đâm thủng.

- "Ưm...."

Âm thanh rên rỉ bất ngờ tuông ra từ miệng, người phía sau quá đáng sợ, anh ta giống như thú dữ, đẩy tới đẩy lui không biết mệt mỏi.

- "Sắp tới rồi đúng không? Cậu kẹp chặt quá!" Trương Trạch Nghi điên cuồng phục vụ Trần Lập Ba. "Chuẩn bị sẵn sàng." Phối hợp với sự co rút của người kia, Trương Trạch Nghị mỗi lúc một đâm sâu cho đến khi trên đỉnh đầu của đối phương xuất hiện những dòng tinh dịch màu trắng.

- "Thích không? Cậu đã bị tôi làm rồi!"

Trương Trạch Nghị ôm đối phương vào lòng và bắt đầu nói những lời tán tỉnh nhưng Trần Lập Ba chỉ nhắm mắt và im lặng. 

Trương Trạch Nghị cũng không bận tâm, anh rút bộ phận sinh dục của mình ra và đưa tay làm sạch bên trong. Sau khi vệ sinh sạch sẽ cho người kia, lửa trong người anh lại bùng cháy một lần nữa.

Lúc này tâm trạng của Trần Lập Ba rất khó diễn tả. Cậu vừa có cảm giác sảng khoái lại vừa cảm thấy ghê tởm. Những khoái cảm mà đối phương mang đến cho cậu thật sự rất tuyệt vời, nhưng càng như thế, cậu lại càng chán ghét bản thân mình hơn.

Rõ ràng cậu không thích đàn ông!

Nhưng khi nằm dưới thân của một người đàn ông, cậu lại cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng trải qua.

Hai dòng cảm xúc trái ngược đang dày vò cơ thể cậu. Trong khoảnh khắc đạt cực khoái cuối cùng, Trần Lập Ba không thể kiềm chế được cảm giác buồn nôn trong bụng mình. Lúc bên dưới của cậu đột ngột bắn thẳng lên người Trương Trạch Nghị thì miệng trên cũng không giữ được nên đã phun hết lên người anh.

Lúc này, biểu cảm trên gương mặt của Trương Trạch Nghị vô cùng thú vị. Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm người khác đến mức nôn mửa như thế này.

Điều thú vị hơn nữa chính là Trần Lập Ba đã nôn thẳng lên cậu em đang dựng đứng của Trương Trạch Nghị.

Trong phòng bắt đầu có mùi khó chịu. Sau vài giây đứng hình, cuối cùng Trương Trạch Nghị cũng tỉnh táo để đẩy người đàn ông kia ra khỏi cơ thể. Anh vừa la hét vừa lấy quần áo lau sạch bên dưới.

- "Cậu bị điên à!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net