Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Ba nôn hết đợt này đến đợt khác, bao nhiêu thứ có trong bụng dường như đều tuôn hết ra ngoài. Lúc này, axit trong dạ dày bắt đầu đốt cháy khiến bụng cậu đau rát. Mãi đến khi Trương Trạch Nghị tắm rửa sạch sẽ, anh mới nhận thấy biểu hiện khác lạ của người kia. 

Trần Lập Ba nằm bất động ở bên mép giường.

- "Này! Cậu làm sao vậy?"

Trương Trạch Nghị dùng chân lay lay bắp chân của Trần Lập Ba nhưng đối phương vẫn giữ nguyên một tư thế như cũ, hai mắt nhắm lại giống như bị ngất đi. Anh vội vàng lật người kia lại để kiểm tra mà không quan tâm đến mùi hôi khó chịu trên cơ thể của Trần Lập Ba.

Khóe miệng của cậu vẫn còn dính chất nôn vừa rồi. Trương Trạch Nghị cau mày dùng ngón tay cái lau đi rồi bôi lên ga giường.

- "Tỉnh dậy?"

Anh lấy tay vỗ nhẹ lên một bên má của Trần Lập Ba nhưng đối phương dường như đã thật sự bất tỉnh. Mặc dù ngực vẫn còn nâng lên hạ xuống nhưng rõ ràng lượng khí nạp vào nhiều hơn lượng thải ra.

Trương Trạch Nghị lo sợ chất nôn bị chặn lại ngay thực quản có thể khiến người kia bị nghẹt thở nên anh vội lau sơ người và giúp đối phương mặc quần áo rồi đỡ cậu đi ra ngoài.

Xe của Trương Trạch Nghị đậu bên ngoài sở thú. Lúc này trời đã tối mịt, từ phòng của Trần Lập Ba đi đến bãi đậu xe cũng mất một đoạn đường rất dài. Trương Trạch Nghị khom người cõng Trần Lập Ba trên lưng, suốt dọc đường đi anh không ngừng càm ràm đủ chuyện.

Càng nghĩ lại càng bực mình. Rõ ràng anh đi đến nơi này là muốn tìm sự vui vẻ cho bản thân nhưng cuối cùng không những nhận cơn nôn hôi hám của người này mà bây giờ còn phải làm culi miễn phí như thế.

Sau khi đến được bãi đậu xe, mặc dù Trương Trạch Nghị còn đang giận dỗi trong lòng nhưng anh vẫn ân cần đặt Trần Lập Ba lên ghế phụ và giúp cậu thắt dây an toàn. Sau đó, anh di chuyển sang ghế lái và nhấn ga chạy thẳng đến bệnh viện gần đó.

Mãi đến khi ngồi trên chiếc ghế chờ bên ngoài, Trương Trạch Nghị mới nhận ra, từ nãy đến giờ cả người anh vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng. Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, nhanh đến mức đầu óc anh không còn đủ lý trí để có thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì.

Cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đúng không?

- "Người nhà của Trần Lập Ba? Người nhà của Trần Lập Ba có đây không?"

- "Có!"

Trương Trạch Nghị vội vàng chạy đến với một gương mặt lo lắng.

- "Y tá, người đó sao rồi? Không có chuyện gì chứ?"

- "Không có gì. Trong thực quản cũng không có chất nôn mửa. Bệnh nhân chỉ ngất đi do bị kiệt sức."

- "Anh đi thanh toán viện phí đi, bệnh nhân tỉnh lại là có thể về được rồi."

Sau khi y tá giải thích xong thì vội quay người đi sang giường khác. Trương Trạch Nghị đi đến mở rèm che và nhìn Trần Lập Ba đang nằm trên giường bệnh. Anh tức giận đến mức nghiến chặt răng!

Bản thân anh lo lắng đủ thứ trên suốt đoạn đường chạy đến bệnh viện, cậu ta thì hay rồi, nằm đây ngủ?

Trương Trạch Nghị vuốt tóc để bình tĩnh trở lại nhưng anh lại ngửi thấy một mùi khó chịu khi đưa tay lên chóp mũi. Trương Trạch Nghị ngửi đầu ngón tay rồi lại ngửi cơ thể của mình.

Tất cả đều là mùi nôn mửa của tên ngốc này!

Trương Trạch Nghị hít một hơi thật sâu sau đó cam chịu số phận cầm tờ viện phí trên bàn đi đóng tiền. Sau khi thanh toán xong, anh muốn đi về nhà nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại quay ngược lại giường bệnh.

Trần Lập Ba vẫn chưa tỉnh lại nhưng hai hàng lông mày của cậu vẫn đang nhíu chặt lại, có vẻ giấc ngủ không được ngon. Một bàn tay lộ ra ngoài chăn, Trương Trạch Nghị cúi đầu nhìn những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của đối phương.

Mặc dù cả hai đã làm qua những chuyện thân mật nhất nhưng lại chưa từng nắm tay hay ôm nhau một lần nào. Trương Trạch Nghị vươn ngón trỏ muốn chạm vào mu bàn tay của đối phương nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào, anh lại bất ngờ rụt tay về giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng. Trương Trạch Nghị giật mình đứng thẳng người dậy và vén rèm sải bước rời đi.

Đến khi ngồi vào trong xe, anh mới cảm thấy đầu óc mình như bị thôi miên.

Lúc nãy anh thực sự muốn nắm tay Trần Lập Ba!

Trương Trạch Nghị lái xe về đến nhà là lúc nửa đêm. Căn nhà vẫn vắng tanh và lạnh lẽo như mọi ngày. Đêm nay, cảm xúc của anh giống như đang chơi tàu lượn và Trương Trạch Nghị chỉ muốn tắm rửa rồi leo lên giường đi ngủ.

Sáng ngày mai anh có một cuộc họp quan trọng!

Sau khi chắc chắn không còn bất kỳ mùi khó chịu nào bám trên người nữa thì Trương Trạch Nghị mới ra khỏi phòng tắm với một chiếc áo choàng đỏ. Nhưng khi đặt lưng xuống giường, anh lại không có cảm giác buồn ngủ.

Những dòng suy nghĩ quay cuồng trong đầu anh nhưng quay đi quay lại vẫn trở về Trần Lập Ba. Trương Trạch Nghị biết bản thân anh đã dành sự quan tâm quá mức đối với người đàn ông này, nhưng vì anh quá tự cao nên luôn cảm thấy mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.

Hơn nữa, trước đây cũng không phải không có người khiến anh qua lại thêm một hai lần. Tuy nhiên, Trương Trạch Nghị không phải là kiểu người sẽ yêu đương gắn bó lâu dài nên tình cảm mà anh dành cho Trần Lập Ba cũng không thể nói lên được điều gì.

Bên cạnh đó, người đàn ông này thật sự rất nhàm chán!

Chuyện gì cũng phải cần anh dạy, kể cả những chuyện đơn giản nhất cũng không làm được.

Trương Trạch Nghị nghiêng người và ép buộc bản thân phải loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nhưng khi anh càng không muốn nghĩ thì tâm trí anh lại càng tỉnh táo hơn.

Tất cả những chuyện thân mật lúc trước với người kia lại lần lượt hiện lên trong đầu anh.

Trương Trạch Nghị chửi rủa trong lòng sau đó bật người dậy đi đến phòng tập thể dục và chạy bộ. Mãi đến khi cơ thể quá mệt thì anh mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Trần Lập Ba thức dậy lúc năm giờ sáng, đây là đồng hồ sinh học của cậu. Mỗi ngày, điều đầu tiên cậu làm sau khi thức dậy chính là dọn dẹp chuồng hổ. Nhưng khi Trần Lập Ba mở mắt trong bệnh viện, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng và không biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân cho đến khi hỏi y tá.

- "Tiền viện phí của cậu đã được thanh toán đầy đủ. Nếu như cảm thấy cơ thể khỏe rồi thì có thể xuất viện."

- "Người đưa tôi đến đây đâu rồi?" Trần Lập Ba nhìn xung quanh một vòng nhưng không nhìn thấy Trương Trạch Nghị.

- "Có lẽ đã đi rồi." Y tá trong bệnh viện bận rộn đến mức không thể quan tâm đến chuyện người nhà của bệnh nhân còn hay đi.

Trong lòng Trần Lập Ba lại dâng lên cảm giác lo lắng khi cậu chưa kịp ký tên lên hồ sơ. Suốt một đêm hôm qua, cậu bị người kia hành hạ đến mức không có thời gian để ký.

Đột nhiên Trần Lập Ba lại cảm thấy không yên tâm, anh ta sẽ không thất hứa chứ?

Bởi vì gọi điện cho người kia mấy lần vẫn không được nên Trần Lập Ba vội vàng thu dọn đồ rồi chạy thẳng đến văn phòng luật sư của Trương Trạch Nghị.

Khi đến nơi thì cậu nhận được thông báo từ lễ tân là Trương Trạch Nghị đã đi công tác.

Trần Lập Ba trở về sở thú trong sự tuyệt vọng. Cả ngày hôm đó, lúc nào cậu cũng nơm nớp không yên giống như trong người đang mang một tảng đá nặng.

Trương Trạch Nghị không đáng tin chút nào!

Nếu như anh ta thực sự trở mặt không nhận người thì Trần Lập Ba cũng không thể làm gì được.

Hai ngày tiếp theo, cậu lại tiếp tục tình trạng ăn không ngon ngủ không yên. Cậu sợ có người gọi điện đến cũng sợ không có ai gọi đến. Trần Lập Ba lo lắng suốt mấy ngày liền cũng không nhận được tin tức gì từ phía Trương Trạch Nghị.

Giống như người này đã bốc hơi khỏi cuộc sống của cậu!

Thời gian dần trôi qua, trái tim treo lơ lửng của Trần Lập Ba cũng từ từ ổn định. Gần đây, số lượng khách tham quan ngày càng đông và Tiểu Hoa đã trở thành một ngôi sao nhỏ nhờ các đoạn video được đăng tải trên mạng.

Càng lúc càng có nhiều khách đến thăm Tiểu Hoa và Tiểu Hoa cũng rất thông minh để sẵn sàng phối hợp với du khách tạo ra những biểu cảm hài hước.

Trần Lập Ba suy nghĩ trong đầu, nếu như sở thú tiếp tục hoạt động như hiện tại, chẳng bao lâu sau sẽ có thể đạt được mức tăng trưởng dương về lợi nhuận.

Sau khi tiễn nhóm du khách cuối cùng rời khỏi sở thú, Trần Lập Ba cầm chổi quét dọn chuồng khỉ. Có lẽ ngày hôm nay Tiểu Hoa đã làm việc quá nhiều nên lúc này cô ấy rất buồn ngủ và khi nhìn thấy Trần Lập Ba đi tới, cô đưa hai tay ra làm nũng.

Muốn được Trần Lập Ba ôm.

Trong lòng Trần Lập Ba có cảm giác chua xót. Trước đây Tiểu Hoa luôn hồn nhiên vô tư nhưng từ khi nhận được sự yêu thích của mọi người, dường như cô ấy không còn được vui vẻ như trước.

Động vật không hiểu chuyện nhưng chúng có thể cảm nhận được tình cảm của con người.

Chúng rất đơn thuần, chỉ cần con người trao cho chúng niềm tin thì chúng sẽ không ngần ngại mà vứt bỏ lớp bảo vệ bên ngoài để đáp lại tình cảm ấy.

Trong chuồng khỉ có một TV màn hình lớn và vào giờ làm việc, trên đó sẽ chiếu những đoạn video về động vật. Lúc này không có ai nên Trần Lập Ba chuyển sang kênh tin tức và bắt đầu dọn dẹp.

"Trong dự án phúc lợi cộng đồng, tôi đã nhận được rất nhiều điều giá trị. Trong tương lai, công ty luật Renyi sẽ xem xét để tiếp tục tham gia nhiều hoạt động của cộng đồng hơn nữa."

Trần Lập Ba dừng lại một chút, giọng nói trong TV quá quen thuộc, cậu chắn chắn sẽ không thể nhận nhầm.

Đó là giọng của tên luật sư chết tiệt kia!

Trương Trạch Nghị mặc trên người một bộ đồ vest và chân đi giày da đang thực hiện phỏng vấn với giới truyền thông. Mái tóc của anh được chải ngược ra sau một cách tỉ mỉ để lộ vầng trán thanh tú. Và lúc này, anh đang đeo một chiếc kính gọng vàng mà Trần Lập Ba chưa từng nhìn thấy.

Nhìn chẳng khác gì một tên nhã nhặn bại hoại!

Ngày tháng dần trôi, đã được nửa tháng kể từ lần gặp nhau cuối cùng của hai người. Nếu hôm nay không phải vô tình nhìn thấy người đàn ông này trên TV thì Trần Lập Ba có thể đã quên mất người này đã từng xuất hiện trong cuộc đời cậu.

Cả hai đều đã trở lại đúng đường và tài liệu lúc trước chưa kịp ký cũng đã tự động có hiệu lực. Trần Lập Ba nhìn Trương Trạch Nghị qua màn hình TV, cậu chỉ cảm thấy dường như đã mấy đời trôi qua.

Hi vọng từ nay về sau sẽ không gặp lại người này nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net