Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trần Lập Ba đang dọn chuồng hổ thì điện thoại trong túi reo lên. Bởi vì không có nhiều thời gian nên cậu vội vàng tháo bao tay để lấy điện thoại và bấm nút nghe mà không nhìn tên người gọi tới.

Vừa rồi nhạc chuông kêu in ỏi như đang thúc giục cậu bắt máy nhưng khi điện thoại đã được kết nối thì đầu dây bên kia lại im lặng.

- "Alo?"

Trần Lập Ba hỏi lại lần nữa. Nhịp tim của cậu vẫn chưa được ổn định nên trong giọng nói có tiếng thở hổn hển. Lúc này, ở đầu dây bên kia cũng chỉ có tiếng thở hơi mất bình tĩnh của đối phương. Lúc Trần Lập Ba định đưa điện thoại ra trước để nhìn xem người gọi tới là ai thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc phát ra từ tai nghe.

- "Trần Lập Ba."

Trương Trạch Nghị nuốt nước bọt. Kể từ khi nghe được giọng nói của người kia anh mới nhận ra, trong hơn nửa tháng qua, hóa ra ở một góc nào đó trong trái tim của anh vẫn luôn giành một chỗ cho người đàn ông này.

Cùng lúc đó, trái tim của Trần Lập Ba như muốn ngừng đập khi nghe thấy âm thanh này. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh để không cúp máy ngang. Đầu dây bên kia dường như cũng cảm nhận được điều này nên anh tiếp tục lên tiếng.

- "Dạo này cậu thế nào rồi? Tôi có xem một đoạn video trên..."

Trương Trạch Nghị còn chưa kịp nói hết câu đã bị đối phương lạnh lùng cắt ngang. "Anh còn muốn làm gì nữa?"

- "Đừng quên rằng chúng ta đã giải quyết xong mọi chuyện!"

Đột nhiên Trương Trạch Nghị có cảm giác nghẹn ngào nơi lồng ngực. Anh cong khóe môi tự giễu, thì ra bản thân mình thật sự khiến cậu ấy chán ghét như thế này sao?

Đúng là nhạt nhẽo!

Trương Trạch Nghị cúp điện thoại rất nhanh. Trần Lập Ba nghe thấy tiếng "tút tút tút" phát ra từ loa, cậu sững sờ không nói nên lời. Bản thân cậu lại chọc giận gì anh ta sao!

Vì cuộc điện thoại đêm nay mà Trần Lập Ba trằn trọc không ngủ được. Chỉ cần nghĩ lại chuyện lần trước của hai người trên chính chiếc giường này là cậu lại cảm thấy ớn lạnh!

Cậu không ngừng thôi miên bản thân rằng chuyện này đã hoàn toàn kết thúc. Người kia sẽ không thể uy hiếp cậu được nữa!

Đêm nay, không chỉ có Trần Lập Ba mất ngủ mà Trương Trạch Nghị cũng gần như mở to mắt đến tận sáng.

Anh không phải kiểu người ngu ngốc không phân định được mọi chuyện, anh biết bản thân đã thực sự dành tình cảm đặc biệt cho người kia. Lúc trước, anh chỉ cho rằng đó là sự hấp dẫn về thể xác, nhưng cuộc điện thoại của tối nay đã khiến anh hoàn toàn nhận ra, cho dù không có dục vọng, anh vẫn muốn đến gần Trần Lập Ba.

Nếu không anh đã không đau lòng như thế. Đối phương tránh anh như tránh tà, xem anh như thú dữ không được đến gần. Nhưng anh không dám làm những chuyện ép buộc người kia như lúc trước nữa!

Đúng là quả báo mà!

Đến khi chiếc xe ô tô của Trương Trạch Nghị đậu dưới hầm xe của công ty luật Renyi, tâm trí của anh vẫn chưa thể thoát khỏi hình ảnh của Trần Lập Ba.

Anh không thích cảm giác bị mất kiểm soát nhưng lại có chút bất lực trước việc tâm trí của mình bị Trần Lập Ba nắm giữ.

- "Luật sư Trương, chào buổi sáng."

- "Chào buổi sáng, luật sư Trương."

Trương Trạch Nghị gật đầu với mọi người sau đó đi thẳng vào phòng khóa cửa lại.

Từ lúc nhận ra được Trần Lập Ba đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim, Trương Trạch Nghị nhìn đâu đâu cũng thấy bóng dáng của người ấy.

Trên ghế sofa, trong phòng vệ sinh...

Không thể tiếp tục nghĩ về những thứ này nữa!

Trương Trạch Nghị ngồi chưa kịp nóng ghế thì điện thoại nội bộ đã đổ chuông.

Là Quách Tử Nhân đã gọi điện tới.

- "Đến phòng anh một lát đi."

Trương Trạch Nghị gõ cửa bên ngoài, sau khi nhận được âm thanh trả lời từ bên trong mới đẩy cửa đi vào. Quách Tử Nhân dường như đã đợi rất lâu, anh ta đang chống hai tay lên cằm và vội chào đón Trương Trạch Nghị khi anh đến.

- "Lại đây ngồi đi. Nói rõ cho anh nghe xem, hoạt động từ thiện sao rồi?"

- "Thật nhàm chán. Lần sau anh đừng để em tham gia mấy sự kiện như thế này nữa được không?"

Trương Trạch Nghị phàn nàn vài câu nhưng sau khi nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu đối phương thì anh lại im lặng.

Quách Tử Nhân chỉ lớn hơn anh vài tuổi nhưng lại già đi rất nhiều trong vài năm qua!

- "Đó là bộ mặt của công ty. Anh đi thì không có hiệu quả." Quách Tử Nhân vừa cười vừa đưa sang một tập tài liệu.

- "Chú xem qua đi rồi cho anh nhận định."

Trương Trạch Nghị nhận lấy và lật ra xem, đó là một báo cáo đánh giá về việc thu mua. Bên bị mua là công ty luật Bách Thành. Mặc dù công ty này không quá nổi tiếng nhưng cũng đã xử lý được một vài vụ án tương đối tốt.

- "Anh muốn mua Bách Thành?"

Trương Trạch Nghị đặt tài liệu xuống bàn.

- "Mặc dù vài năm nay, vấn đề tài chính của bên đó không được ổn nhưng đã có nền tảng vững chắc. Đó là một công ty luật lâu năm và anh có ý định mua lại."

- "Bọn họ có ý kiến gì không?"

- "Bên đó sẵn sàng để chúng ta đầu tư, có điều trong giai đoạn đầu, anh vẫn muốn chú tìm hiểu thêm một chút."

Vốn dĩ những chuyện như thế này sẽ do Quách Tử Nhân phụ trách nhưng khi nhìn thấy anh ta như thế này, đây là lần đầu tiên Trương Trạch Nghị đồng ý một cách dứt khoát.

- "Được! Chuyện này để cho em."

Sau khi nói xong, Trương Trạch Nghị cầm báo cáo rời đi nhưng trước khi ra khỏi cửa đã bị người kia gọi lại.

- "Đúng rồi. Chiều nay công ty có tổ chức team building cho mọi người, chú cũng nên tham gia đi."

Trương Trạch Nghị cau mày, nhưng trước khi anh kịp mở miệng từ chối thì người phía sau lại nói tiếp: "Chẳng phải dạo gần đây có một sở thú rất nổi tiếng sao, mấy cô gái nhỏ đòi đi đến đó."

- "Chú đi giúp đỡ công ty một chút, làm một tài xế không công đưa mọi người đi."

Sở thú sao?

Không phải là sở thú mà anh đang nghĩ đến chứ?

- "Sở thú nào?" Trương Trạch Nghị lập tức quay lại và kéo ghế ngồi xuống.

Quách Tử Nhân nhướng mày nhìn Trương Trạch Nghị bằng một ánh mắt nghi ngờ. Từ lúc nào mà cậu ta lại quan tâm đến sở thú như thế.

- "Anh cũng không rõ sở thú đó tên gì nhưng nghe mấy cô nhóc bàn tán trong nhóm thì có một sở thú đang rất được mọi người yêu thích và mỗi ngày sở thú này đều có phát sóng trực tiếp."

Trương Trạch Nghị nghe được điều này thì trong đầu anh đã chắc chắn được sở thú đang được nhắc tới chính là của Trần Lập Ba. Lúc này, trên mặt anh vẫn giữ sự bình tĩnh nhưng trong lòng đã tràn ngập sự vui sướng. Trương Trạch Nghị đứng bật dậy và búng tay với Quách Tử Nhân.

- "Sếp Quách, anh đúng là một vị lãnh đạo biết yêu thương cấp dưới của mình."

- "Buổi chiều em sẽ làm tài xế đưa mọi người đến sở thú chơi."

Quách Tử Nhân ngơ ngác nhìn bóng lưng của Trương Trạch Nghị rời đi. Anh ta thật sự chưa nghĩ ra được lý do tên nhóc này vì sao lại trở nên hào hứng như thế.

Kể từ lúc trở về phòng, Trương Trạch Nghị không còn tâm trạng để làm việc. Trung bình cứ mười phút một lần là anh lại ngước đầu nhìn đồng hồ. Thậm chí có lúc anh còn tự hỏi có phải đồng hồ bị hỏng rồi không? Tại sao hôm nay thời gian lại trôi chậm quá vậy?

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Trương Trạch Nghị không kịp ăn bữa trưa đã vội lái xe chạy về nhà để thay quần áo. Người đàn ông với vẻ mặt phấn khích đang đứng trước gương nhìn trái nhìn phải. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn, anh lại vội vàng trở về công ty để đưa một nhóm các cô gái đi đến sở thú.

Kể từ khi bước lên xe, các cô gái bàn tán không ngừng nghỉ. Chủ đề lần này xoay quanh sở thú và dần dần kéo đến ông chủ của sở thú là Trần Lập Ba. Ai ai cũng hết lời khen ngợi ông chủ vừa trẻ tuổi lại còn tốt bụng và đặc biệt là rất đẹp trai.

Lúc đầu Trương Trạch Nghị rất vui vẻ lắng nghe như thể người được khen là anh chứ không phải Trần Lập Ba. Đôi khi, anh còn chen vào vài câu để cố tình tỏ vẻ bản thân rất thân thiết với Trần Lập Ba.

- "Luật sư Trương, ông chủ ở đó có đẹp trai giống như trên video không?"

- "Luật sư Trương, tính cách của anh ấy như thế nào? Người yêu thích động vật chắc hẳn là một người đàn ông rất ấm áp đúng không?"

- "Luật sư Trương, anh ấy có bạn gái chưa? Chắc là anh ấy có rất nhiều người theo đuổi lắm đúng chứ?"

Chủ đề trò chuyện dần dần phát triển theo một hướng mất kiểm soát. Những cô gái này rõ ràng rất yêu thích Trần Lập Ba.

Đột nhiên Trương Trạch Nghị có cảm giác xung quanh toàn là "tình địch" mà những người này dường như đều có thể đánh bại được anh bởi vì Trần Lập Ba là trai thẳng.

Cậu ấy chỉ thích con gái thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net