Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay, sau khi bị Trần Lập Ba chọc giận, Trương Trạch Nghị không còn tâm trạng để đi tìm người khác. Căn nhà kia quanh năm không có người ở nên lúc nào cũng có cảm giác lạnh lẽo và đơn độc. Trương Trạch Nghị thà ở khách sạn chứ không muốn trở về nhà.

Mới hơn tám giờ tối nhưng Trương Trạch Nghị đã lên giường nằm. Anh ngẩn ngơ nhìn trần nhà một lúc, đều tại tên ngốc kia, đúng là không biết điều, nếu không phải tại cậu ta, bản thân anh có thể "cô đơn" nằm một mình ở nơi này sao!

"Reng! Reng! Reng!"

Ngọn lửa trong người không thể dập tắt, tiếng điện thoại reo không ngừng nghỉ, hiện tại Trương Trạch Nghị không muốn nói chuyện với bất kỳ người nào cả!

Cuộc gọi thứ nhất kết thúc, một lúc sau lại vang lên âm thanh của cuộc gọi thứ hai. Dường như bên kia đang rất gấp và tiếng chuông giống như một lời nhắc nhở khiến Trương Trạch Nghị ngày càng tức giận hơn.

Anh vừa lằm bằm vừa cầm điện thoại lên. Lúc đầu anh định mắng người kia vài câu nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì lập tức thay đổi thái độ.

- "Alo, chú Vương. Dạ, lúc nãy đang bận nên con không nghe thấy chuông điện thoại."

Vương Lợi Hữu là chủ tịch của tập đoàn Lợi Hữu và có mối quan hệ thân thiết với cha của Trương Trạch Nghị. Tập đoàn Lợi Hữu không những là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Lâm mà còn nằm trong top những doanh nghiệp dẫn đầu của cả nước.

- "Tiểu Nghị, lần trước chú có nói với con chuyện tranh chấp đất đai. Con phải giúp chú đấy."

Trương Trạch Nghị là một luật sư tài giỏi và anh cũng quen biết rất nhiều người trong ngành pháp lý. Tất cả những vụ án rơi vào tay anh đều được xử lý một cách tốt đẹp và phí dịch vụ để thuê được anh cũng rất cao.

Vụ tranh chấp đất đai mà Vương Lợi Hữu đề cập chính là một mảnh đất cũ ở ngoại thành. Ông ta muốn dùng nơi này để xây dựng một khu nghỉ dưỡng nhưng chủ nhân của mảnh đất đó không muốn dọn đi, trả bao nhiêu tiền họ cũng không nhận.

Ông ta không biết làm thế nào, lại không muốn ảnh hưởng đến hình ảnh của bản thân nên đã tìm đến Trương Trạch Nghị.

Trong lòng Trương Trạch Nghị cũng biết rõ, lão già này sợ ảnh hưởng đến thanh danh cả đời của mình, muốn kiếm tiền nhưng lại không muốn để lộ bản chất xấu xa nên mới ra lệnh cho anh làm những chuyện bẩn thỉu giúp ông ta.

- "Chú Vương, gửi cho con thông tin qua email để con xem trước." Trương Trạch Nghị không khẳng định sẽ nhận vụ này, anh chỉ nói sẽ xem qua. Đến lúc đó nếu như không thể nhận, anh sẽ tìm một lý do nào đó để đối phó.

Vương Lợi Hữu chỉ cần câu nói này của Trương Trạch Nghị là lập tức yêu cầu thư kí gửi tất cả các thông tin đến hộp thư của anh. Trương Trạch Nghị mở hộp thư trên điện thoại ra xem, tranh chấp đất đai với một sở thú ở ngoại thành.

Sở thú sao?

Trương Trạch Nghị lập tức xem thông tin bên trong, trong lúc đó anh cũng đứng dậy và nhặt lại tài liệu trên bàn.

Sở thú "Thế giới ước nguyện".

Ha!

Đúng là trùng hợp thật!

Không phải "oan gia ngõ hẹp" thì là gì!

Tên trai thẳng ngu ngốc kia, lần này lại gặp nhau, chỉ có thể trách bản thân cậu ta không biết nhìn xa trông rộng.

- "Chú Vương, con đã xem qua một chút. Tình hình hiện tại là bên sở thú kia không muốn chuyển đi đúng không?"

- "Đúng. Tên giám đốc ở đó rất cố chấp, chú đã sai người đến thương lượng nhưng bên đó nhất quyết không chịu thỏa hiệp. Điểm mấu chốt chính là sở thú này đã được chính quyền thành phố hỗ trợ. Mặc dù không có nhiều khách du lịch đến tham quan nhưng loại doanh nghiệp tư nhân giống thế này chú không thể trực tiếp xử lý được."

Quả nhiên, Vương Lợi Hữu đúng là một con cáo già. Hai từ "xử lý" được ông ta sử dụng một cách tế nhị. Nếu như không có sự bảo vệ của chính quyền thành phố, có lẽ ông ta đã cho người đến san bằng sở thú từ lâu.

- "Chú Vương, con cũng nhận được một thông tin, chính quyền thành phố đang phát động một hạng mục phúc lợi cộng đồng để hỗ trợ các doanh nghiệp và người dân. Nếu như sở thú này đủ tiêu chuẩn, chỉ sợ không dễ để xử lý."

Sau khi nghe xong những gì Trương Trạch Nghị nói, đầu dây bên kia im lặng một hồi sau đó mới lên tiếng: "Vậy con muốn làm thế nào?"

- "Chú Vương, chú xem cách này có được không? Trong tay chú đang có một đội kỹ thuật đúng không, con sẽ đưa người đến nói chuyện với chủ sở thú trước. Nếu như chúng ta có thể thương lượng được thì rất đáng mừng. Nhưng nếu sở thú của bọn họ thật sự được chọn vào dự án hỗ trợ này thì cũng không còn cách nào khác."

Vương Lợi Hữu suy tính trong đầu, đúng là không còn cách nào khả thi hơn. Đối với mảnh đất này, ông ta không có nhiều hi vọng, nếu như Trương Trạch Nghị có thể thương lượng được thì là một chuyện tốt.

- "Được. Cứ làm theo ý của con đi. Bây giờ chú sẽ cho thư ký liên lạc với đội kỹ thuật, sau đó con sẽ toàn quyền chỉ huy bọn họ."

Sau khi cúp điện thoại, một nụ cười liền nở trên môi của Trương Trạch Nghị. Việc sở thú được chọn vào dự án hỗ trợ này là một điều chắc chắn, hôm nay anh chỉ muốn lừa Trần Lập Ba một chút.

Thế nhưng tên trai thẳng ngu ngốc kia lại dám khinh thường anh! Cậu ta thật sự cần được dạy cho một bài học!

Loay hoay một hồi, lão già kia cũng không thể làm gì được. Việc thành lập đội kỹ thuật chẳng có ý nghĩa gì, đất đai cũng không thể nào lấy được.

Vì sao Trương Trạch Nghị lại muốn sử dụng đội kỹ thuật này? Đương nhiên là vì muốn gây sức ép cho Trần Lập Ba!

Dọa cậu ta một trận, để xem cậu ta còn dám cãi lời không!

Mặc khác.

Sau khi Trần Lập Ba trở về sở thú ở ngoại thành, cậu thông báo tin vui đã bán được nhà cho Lão Tôn nghe, kế tiếp cậu chuẩn bị khu phòng dành cho nhân viên ở.

Ngôi nhà đã được bán, từ nay về sau Trần Lập Ba sẽ sống tại sở thú.

Lão Tôn vẫn còn đang muốn nghe về chuyện tài trợ nhưng Trần Lập Ba không biết phải nói như thế nào. Đêm nay cậu đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với tên lưu manh kia, ai ai cũng nghĩ chuyện tài trợ sẽ hoàn toàn hết hy vọng nhưng Trần Lập Ba không ngốc, việc sở thú của cậu có được chấp nhận hay không cũng không nhất thiết phụ thuộc hoàn toàn vào Trương Trạch Nghị.

Cậu dự định ngày mai sẽ gọi lại cho bên chính quyền thành phố để hỏi về vấn đề này.

- "Tiểu Hổ sao rồi? Hôm nay vẫn không chịu ăn sao?" Trần Lập Ba đột nhiên nhớ đến Tiểu Hổ, từ nhỏ nó đã bị suy dinh dưỡng nên mặc dù đã trưởng thành nhưng vẫn nhỏ so với những con hổ bình thường khác.

- "Không ăn. Lúc trước còn có thịt gà để ăn nhưng hiện tại chỉ còn xương gà. Đang tự chơi ở trong nhà đấy."

- "Em đi xem một chút."

Trần Lập Ba lấy chìa khóa và đèn pin đi đến nhà của Tiểu Hổ. Lúc đến gần, cậu nghe thấy tiếng "thút thít" của Tiểu Hổ, bởi vì ngửi thấy mùi của Trần Lập Ba nên nó lập tức đi ra đón.

- "Tiểu Hổ."

Trần Lập Ba gọi nó và rọi đèn pin vào bên trong. Tiểu Hổ bước từng bước về phía cánh cửa sắt, cái mũi to của nó dán lên lưới và cọ cọ vào lòng bàn tay của Trần Lập Ba.

Một cảm giác chua xót len lỏi trong lòng cậu. Động vật không thể nói được, bị ấm ức cũng không thể bày tỏ nhưng làm sao Trần Lập Ba có thể vờ như không nhìn thấy. Nghe thấy tiếng thút thít của Tiểu Hổ, Trần Lập Ba cũng không cầm lòng được.

- "Cố đợi nhé! Đợi một chút nữa thôi!"

Rời khỏi ngôi nhà của Tiểu Hổ, Trần Lập Ba lấy điện thoại gọi cho Tiểu Lưu. Lúc đầu, cậu ta đảm nhiệm vị trí giới thiệu sở thú cho khách du lịch đi tham quan nhưng bây giờ không có khách nên cậu ta phải ra ngoài làm thêm.

Vốn dĩ, Trần Lập Ba đã có ý định tìm kiếm một công việc làm thêm ở bên ngoài nhưng sở thú còn rất nhiều chuyện cần giải quyết và một mình Lão Tôn không thể xoay sở được nên việc này tạm thời hoãn lại.

Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Hổ vào đêm nay, Trần Lập Ba lại nảy ra ý định tìm kiếm một công việc làm thêm. Dù sao đi nữa, có thêm thu nhập sẽ giúp Tiểu Hổ có thịt để ăn.

- "Alo, Tiểu Lưu, công việc làm thêm lúc trước cậu nói còn cần người không?"

Giọng nói của Tiểu Lưu ở đầu dây bên kia rất lớn. "Anh muốn làm hả? Nơi này quanh năm đều thiếu người. Làm việc theo ngày."

Nghe được điều này, Trần Lập Ba đã có thể thả lỏng, việc làm thêm theo ngày rất phù hợp với cậu.

- "Anh muốn đến thử."

- "Vậy ngày mai anh đến được không? Em sẽ gửi địa chỉ qua cho anh."

- "Được. Ngày mai mấy giờ đi làm?" Trần Lập Ba giơ tay xem đồng hồ, hiện tại đã hơn mười một giờ, cậu cần phải đi ngủ sớm, cậu không muốn đi muộn vào ngày đầu tiên.

- "Tám giờ tối đi làm."

- "Ca đêm sao? Hay làm việc theo ca?" Trần Lập Ba không nghĩ nhiều về giờ giấc nhưng khi nhìn thấy địa chỉ được Tiểu Lưu gửi đến, trong lòng cậu hơi phức tạp.

- "Nơi này là một quán bar?"

- "Phải. Ở phía sau phụ bếp là chính. Thỉnh thoảng sẽ mang rượu, trái cây,... nói chung công việc rất dễ dàng. Ngày mai anh đến đây em sẽ hướng dẫn cho anh."

Được rồi! Đi xem thử một chút!

Đúng tám giờ tối, Trần Lập Ba có mặt tại quán bar nhưng cậu có dự cảm không đúng. Nếu như chỉ làm việc phía sau bếp có nhất thiết phải mặc đồng phục như thế này không?

Đồng phục do quán bar cấp, bên trên là một chiếc áo sơ mi trắng, trên cổ đeo một chiếc nơ to phóng đại. Đường viền của áo được nịt sát vào trong cạp quần và tôn lên vòng eo của người mặc. Bên dưới là một quần tây đen.

Bộ đồng phục này hoàn toàn che kín người nhưng lại mang đến một cảm giác kỳ lạ. Nó quá phô trương!

- "Hôm nay phía trước không đủ người, anh phụ giúp bưng rượu đi. Làm ở phía trước sẽ được tăng thêm 600 nghìn so với làm ở phòng bếp."

Nghĩ đến tiền lương nhận được, Trần Lập Ba cam chịu bưng khay rượu đi đến một bàn của khách đang ngồi. Không gian quán khá sạch sẽ, nó mang đến cảm giác thoải mái và lịch sự.

Vừa mới ngồi xuống, Trần Lập Ba liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Trong số những người cậu quen, không có người nào khốn nạn hơn anh ta. Đúng là nhà dột còn gặp trời mưa!

Tên gay chết tiệt!

Trần Lập Ba đặt rượu trên khay xuống bàn một cách miễn cưỡng sau đó vội đứng dậy quay đầu định rời đi. Đối diện Trương Trạch Nghị là một người đàn ông trung niên, Trần Lập Ba nguyền rủa trong lòng, đúng là anh ta đi ra ngoài tìm đàn ông thật!

Trần Lập Ba nhìn thấy anh, đương nhiên Trương Trạch Nghị cũng thấy cậu. Bộ đồ đang mặc trên người của cậu thật sự thu hút ánh nhìn của người khác. Tên ngốc này vừa mới từ chối mình bằng những lời lẽ chính trực kia tại sao lại chạy đến đây làm mấy trò này!

- "Quay lại! Chính là cậu! Người phục vụ kia!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net