Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Trần Lập Ba cứng đờ khi nghe thấy câu nói này của Trương Trạch Nghị. Nếu lặp lại chuyện lúc nãy thêm một lần nữa, cậu sợ bản thân mình không còn đủ sức để chịu đựng được tiếp! Có phải tên này uống thuốc kích dục đúng không?

- "Không phải nói..."

Cậu còn chưa nói xong đã bị đối phương cắt ngang: "Nói cái gì mà nói? Cậu nghĩ một đêm một lần là có thể thỏa mãn được tôi sao? Cậu đang xem thường tôi đúng không?"

Vừa nói xong, Trương Trạch Nghị liền đưa tay ra phía sau mò mẫm vị trí bên dưới của Trần Lập Ba. Chỗ đó hơi sưng, khi tay đối phương mới chạm vào, Trần Lập Ba vội rụt người né tránh.

- "Cậu lại tránh! Không muốn nhận tài trợ nữa sao?"

Trần Lập Ba biết mình đang rơi vào bẫy của người kia nhưng cậu có thể làm gì được nữa! Anh ta đang nắm điểm yếu của cậu!

Vì vậy cậu không dám tránh!

Trước khi đến căn phòng này, Trần Lập Ba đã tự nhủ, chỉ cần sống sót trở về, những chuyện còn lại không còn quan trọng nữa! Thậm chí là bản thân của cậu! 

- "Quay người lại!" Trương Trạch Nghị ra lệnh, Trần Lập Ba nhắm mắt sau đó quay người vào tường.

Vừa nhìn thấy hõm eo cùng mông của người phía trước, bên dưới của Trương Trạch Nghị liền nhói lên cảm giác căng trướng.

- "Tự mở rộng đi."

Bởi vì cả hai vừa mới thực hiện một lần nên Trần Lập Ba không còn cảm thấy quá khó khi đưa tay vào trong. Trương Trạch Nghị đi tới lấy vòi sen xịt lên lỗ nhỏ trước mặt mình.

Bởi vì anh cố ý điều chỉnh nhiệt độ và sức chảy của nước nên khi có dòng nước ấm chảy vào, đối phương không cảm thấy khó chịu mà thay vào đó là một cảm giác thoải mái.

Thấy bên ngoài đã xong, Trương Trạch Nghị thọc vào hai ngón tay và dựa theo dòng chảy của nước để lấy những thứ lúc nãy ra ngoài.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ, anh lại tiếp tục mò mẫm bên trong. Ngón tay của Trương Trạch Nghị nhanh chóng tìm thấy được điểm nhạy cảm của người phía trước và liên tục ấn vào vị trí ấy. Cơ thể của Trần Lập Ba trở nên căng thẳng và miệng huyệt bên dưới cũng vô thức kẹp chặt lấy ngón tay của đối phương.

- "Thả lỏng." Trương Trạch Nghị cúi người cắn lên cổ của người kia đồng thời ngón tay bên dưới cũng hoạt động mãnh liệt.

- "Tiếp tục thả lòng đi." Trong lúc nói chuyện, Trương Trạch Nghị dùng tay còn lại xoa nắn bộ phận sinh dục của Trần Lập Ba. Rõ ràng cậu cũng cảm nhận được phản ứng của cơ thể mình nên vội vàng cong người để né tránh bàn tay kia.

Trương Trạch Nghị ấn lên điểm nhạy cảm bên trong, Trần Lập Ba không dám cử động nữa vì bộ phận bên dưới của cậu đã ở trạng thái nửa cương lên. Đối phương nở nụ cười hài lòng sau đó rút ngón tay của mình ra và thay bằng bộ phận đang cương cứng bên dưới của mình để lấp đầy lỗ nhỏ kia.

Cuối cùng, Trần Lập Ba cũng phát ra tiếng rên đầu tiên trong đêm nay: "Anh dừng lại. Dừng lại đi!"

Làm sao Trương Trạch Nghị có thể nghe lời được! Thay vì dừng lại như lời yêu cầu của Trần Lập Ba thì anh lại tăng tốc độ đưa đẩy bên dưới và đẩy mạnh vào nơi nhạy cảm bên trong khiến đối phương hoàn toàn cương cứng.

- "Cái này hoạt động tốt như thế mà lúc nãy làm giống như bị liệt vậy?" Trương Trạch Nghị vừa nói vừa dùng sức đẩy mạnh. Trần Lập Ba muốn trốn nhưng cả cơ thể đều nằm trọn trong vòng tay của người đàn ông phía sau. Mỗi lần anh ta đẩy vào lại giống như mang theo một luồng điện khiến cả người cậu như đang bồng bềnh trên mây.

Trương Trạch Nghị rút bộ phận bên dưới của mình ra khỏi cơ thể Trần Lập Ba và ôm cậu đi đến bồn rửa mặt. 

- "Nâng chân lên." 

Toàn bộ cơ thể của Trần Lập Ba như bị đâm thủng!

- "Sướng không? Hả? Nói tôi nghe xem cậu có sướng không?" Sự va chạm càng lúc càng mãnh liệt. Căn phòng ngập tràn âm thanh của tình dục.

Ngay lúc Trần Lập Ba có ý định chạy trốn thì đã bị Trương Trạch Nghị bắt được. Anh ôm lấy eo của người kia và liên tục đẩy mạnh vào bên trong, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nhanh.

Cảm giác được cắn chặt phía bên dưới quá thoải mái khiến Trương Trạch Nghị muốn bắn ra thêm một lần nữa. Chuyện này chưa từng xảy ra trong quá khứ. 

Trương Trạch Nghị chỉ cho rằng có lẽ bản thân đã nghẹn quá lâu nên khi đối diện với người đàn ông ngu ngốc này, anh mới mất kiểm soát như thế.

Đột nhiên Trương Trạch Nghị giống như bị ma áp, anh rút dương vật của mình ra sau đó cúi đầu ngậm lấy bộ phận bên dưới của đối phương.

- "Anh tính làm gì?" Trần Lập Ba hoảng sợ vội đẩy đầu của người kia ra nhưng miệng của đối phương đã ngậm chặt lấy bộ phận sinh dục của cậu nên Trần Lập Ba sợ tới mức không dám cử động.

Thấy đối phương trở nên ngoan ngoãn, Trương Trạch Nghị hài lòng ngậm mút thứ trong miệng. Bình thường anh chưa bao giờ làm những chuyện này với những người bạn giường khác, không hiểu sao, lúc nãy khi nhìn thấy đồ vật này đung đưa trước mặt, anh lại muốn cúi đầu ngậm lấy.

Đêm nay anh đã hoàn toàn thay đổi!

Sau khi cả hai cùng đạt được cực khoái, hai chân của Trần Lập Ba không còn đủ lực để giơ cao được nữa. Trương Trạch Nghị giúp đối phương dựa lưng vào tường ổn định lại hơi thở. Vừa rồi vì việc bản thân đã bắn ra trong tay của đối phương nên Trần Lập Ba cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc này, cậu không muốn nhìn thấy người đàn ông này một chút nào!

Sau khi Trương Trạch Nghị tắm rửa xong thì đi ra ngoài. Đến lúc Trần Lập Ba đẩy cửa đi ra, người kia đã nằm trên giường vẫy tay với cậu.

- "Tới đây."

- "Làm gì?" Trần Lập Ba vừa mở miệng đã phát hiện giọng nói của mình trở nên khàn đặc.

- "Làm lại lần nữa!"

Mẹ kiếp! Anh ta là thú sao!

Trải qua một đêm, Trần Lập Ba không biết mình đã mê man từ lúc nào. Khi tỉnh dậy, cậu có cảm giác cả người mình như bị xe tải cán qua còn người kia đã không thấy đâu.

Trần Lập Ba hốt hoảng, anh ta không định bỏ trốn chứ!

Sau khi lê lếch tấm thân nhức mỏi xuống giường, cậu nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy nhỏ, là của Trương Trạch Nghị để lại.

- "Thứ hai tuần sau đem theo hồ sơ đến văn phòng gặp tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net