Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Trần Lập Ba nhìn thấy tờ giấy này, tâm trạng cậu cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cũng may là anh ta vẫn giữ lời, nếu không công sức cả đêm hôm qua của cậu sẽ xem như vô ích.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra của đêm qua, Trần Lập Ba chỉ muốn lấy con dao gọt trái cây trong túi đâm một nhát lên người Trương Trạch Nghị. Tên khốn đó đã hành hạ cậu suốt cả đêm đến mức bản thân bất tỉnh lúc nào cũng không biết.

Lúc này, toàn thân cậu đau nhức vô cùng, nhất là vị trí phía sau. Trần Lập Ba đưa tay ra sau kiểm tra một lúc, chỗ đó đã sưng lên. Đột nhiên nhớ ra được điều gì đó, cả người cậu trở nên cứng đờ. Hình như tối qua hai người không sử dụng biện pháp an toàn, thậm chí có vài lần tên kia còn bắn vào trong cơ thể cậu!

Cậu suy nghĩ, Trương Trạch Nghị dù sao cũng là một tay chơi già đời như thế chắc sẽ không mắc mấy bệnh bậy bạ gì đâu nhỉ?

Trần Lập Ba cố gắng nhớ lại, mặc dù thứ kia của đối phương tương đối lớn nhưng cậu chưa nhìn thấy được sự khác thường trên đó.

Nhưng điều này cũng chưa chắc, biết đâu đang trong thời gian ủ bệnh thì sao? Có thể bệnh vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài?

Trong đầu Trần Lập Ba hiện lên những kết quả rất đáng sợ, cậu vội vàng muốn gọi điện hỏi người kia. Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, lỡ như đụng tới lòng tự trọng của anh ta thì mọi chuyện lại đổ sông đổ biển!

Chắc chắn lúc đó anh ta sẽ không chịu đầu tư vào sở thú!

Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, Trần Lập Ba quyết định tạm gác chuyện này sang một bên, đợi đến khi chính thức kí hợp đồng và nhận được tài trợ thì tính tiếp.

Phải mất một lúc Trần Lập Ba mới có thể mặc xong quần áo. Mặc dù cố tỏ vẻ bình thường nhưng dáng đi của cậu lại trông rất kì quái! Không những phần lưng bị sưng tấy mà hai bên đùi trong cũng đau nhức đến mức cậu chỉ có thể dang hai chân mà đi!

Trần Lập Ba vừa đi vừa giận, suốt dọc đường không biết đã mắng chửi tên khốn kia bao nhiêu lần!

Ngày mốt là thứ Hai, Trần Lập Ba quay trở về sở thú để chỉnh sửa lại tài liệu. Sau khi kiểm tra cẩn thận tất cả mọi thứ, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào một hơi.

Hi vọng lần này sẽ thành công!

Lúc giữa đêm khi Trần Lập Ba từ trong phòng vệ sinh đi ra, cậu lại tiếp tục mắng chửi Trương Trạch Nghị.

Tên đồng tính chết tiệt!

Tại sao lại lớn như thế chứ!

Sau khi tắm xong, Trần Lập Ba leo lên giường nằm, đột nhiên cậu cảm thấy toàn thân ớn lạnh, trán thì nóng như lửa đốt. Có lẽ bị sốt rồi!

Chỉ nghĩ thôi cũng biết tên kia chắc chắn không vệ sinh kỹ giúp cậu, có lẽ bên trong đã bị viêm. Trần Lập Ba lục lọi trong tủ một lúc mới có thể tìm thấy nửa hộp thuốc chống viêm nhưng khi xem hạn sử dụng thì đã hết hạn hơn một năm.

Bây giờ mà kêu cậu đi đến bệnh viện để khám chi bằng giết cậu còn tốt hơn. Lúc này đã là nửa đêm, sở thú lại ở vùng ngoại thành nên xung quanh hầu như không có hiệu thuốc nào cả. Trần Lập Ba chỉ có thể nghiến răng nuốt viên thuốc đã hết hạn bằng ly nước lọc lạnh lẽo.

Cơn sốt đeo bám Trần Lập Ba suốt cả một đêm, cộng thêm vùng lưng lại đau nhói nên cậu trằn trọc trên giường tới tận sáng sớm mới có thể chợp mắt được một chút.

Mặc dù như thế nhưng ngày hôm sau vẫn còn nhiều việc đang chờ Trần Lập Ba.

Cuối cùng cũng đến sáng thứ Hai, Trần Lập Ba dậy sớm để chuẩn bị. Cơ thể vẫn còn nóng, có lẽ thuốc bị hết hạn nên tác dụng chậm hoặc không có tác dụng. Trước khi đi, cậu còn uống thêm vài viên rồi mới ôm tài liệu chạy đến văn phòng của Trương Trạch Nghị.

Văn phòng luật của Trương Trạch Nghị nằm ở trung tâm thành phố nên phải mất hai tiếng trên xe buýt mới có thể đến nơi. Trần Lập Ba sợ đến trễ nên cậu đã ra khỏi sở thú trước bảy giờ sáng và lang thang một lúc đợi đến đúng chín giờ rưỡi mới đi vào quầy lễ tân trong văn phòng.

Trần Lập Ba bấm số trên tấm bưu thiếp được để sẵn trên bàn, điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy. Sau khi nghe cậu giải thích mục đích của việc đến văn phòng thì đầu dây bên kia có phần áy náy.

- "Thật xin lỗi, tôi vẫn chưa đến văn phòng. Hay là anh ngồi ở sảnh hoặc một quán cafe gần đó đợi tôi được không?"

Văn phòng luật bắt đầu làm việc lúc mười giờ ba mươi. Cậu đến hơi sớm!

Trần Lập Ba tìm một chiếc ghế trong sảnh và ngồi xuống đợi. Bên cạnh có vài cuốn tạp chí về văn phòng luật, cậu tùy ý lật xem vài trang, đột nhiên cả người thẩn thờ một lúc.

Ước mơ của cậu chính là trở thành một luật sư.

Nếu như bạn gái cậu không gặp tai nạn, có lẽ bây giờ Trần Lập Ba đã là một luật sư bảo vệ động vật.

Trần Lập Ba và Bùi Tư quen nhau trong một hoạt động cứu trợ động vật. Cả hai có chung sở thích, ban đầu họ dự định một người sẽ làm nhiệm vụ giải cứu động vật, người còn lại sẽ bảo vệ quyền của động vật.

Nếu không vì tai nạn đó, hai người đã có thể thực hiện được mục tiêu của họ.

Nếu không phải vì tai nạn đó, hai người có thể đã kết hôn với nhau.

Trần Lập Ba đợi đến mười một giờ mới nhìn thấy thư ký của Trương Trạch Nghị đến. Cô thư kí ăn mặc chỉnh tề, chân đi giày cao gót tạo nên âm thanh lộc cộc trên mỗi bước đi.

- "Thật sự xin lỗi, luật sư Trương đang họp, anh ấy nói anh có thể vào trong phòng đợi. Mời anh đi theo tôi."

- "Làm phiền cô."

Trần Lập Ba gật đầu rồi ôm tập hồ sơ đi theo. Lúc cậu định sắp xếp lại đống tạp chí trên bàn thì cô thư kí vội ngăn lại.

- "Không sao đâu. Anh cứ để đấy lát có cô vệ sinh dọn."

- "Tôi có thể mang theo một cuốn không?" Trần Lập Ba chỉ tay lên một quyển tạp chí.

- "Anh cứ tự nhiên."

Trần Lập Ba cầm tạp chí và đi theo thư kí vào trong văn phòng của Trương Trạch Nghị. Phòng làm việc được trang trí rất sang trọng nhưng lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo.

Giống hệt tính cách không có tình người như của anh ta!

- "Mời anh ngồi!"

Thư kí rót một cốc nước để lên bàn sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Thấy trong phòng không còn ai, Trần Lập Ba điều chỉnh lại dáng ngồi và dựa lưng lên ghế một cách mất tự nhiên.

Bởi vì lưng của cậu vẫn còn đau nên ngồi bình thường sẽ khiến cậu cảm thấy không được thoải mái.

Điều hòa trong phòng được mở hơi lạnh nên Trần Lập Ba nhìn xung quanh để tìm điều khiển nhưng lại không thấy đâu. Cậu chỉ có thể thu áo lại cho đỡ lạnh.

Cơ thể đang nóng bừng lại bị gió lạnh thổi thẳng vào mặt khiến Trần Lập Ba khó chịu, thậm chí đầu cũng bắt đầu có cảm giác choáng váng. Sau một thời gian ép buộc bản thân phải tỉnh táo thì cuối cùng cậu vẫn ngã người ra ghế và chìm vào giấc ngủ.

Khi Trương Trạch Nghị đẩy cửa đi vào, hình ảnh Trần Lập Ba ngủ gật với gương mặt đỏ bừng cùng nhịp thở dồn dập đập thẳng vào mắt anh. Thư kí đi bên cạnh Trương Trạch Nghị nhíu mày, từ trước đến nay chưa có ai dám ngồi trong phòng sếp của cô ngủ như thế.

- "Luật sư Trương, tôi sẽ đi đánh thức anh ấy." Cô thư kí nói xong muốn tiến đến gần Trần Lập Ba nhưng bị Trương Trạch Nghị ngăn lại.

- "Không." Anh nói xong câu này thì dừng lại. Thư kí lập tức đứng im chờ mệnh lệnh. Cô cho rằng sếp sẽ ra lệnh cho bảo vệ lôi người đàn ông kia ra khỏi văn phòng. Suy cho cùng, luật sư Trương là người có năng lực cao trong công việc nhưng tính tình lại không được tốt cho lắm.

- "Cô đi ra ngoài trước đi."

- "Sao ạ?" Thư kí không kịp chuẩn bị tâm lý, Trương Trạch  Nghị vừa nói cái gì?

- "Tôi không muốn lặp lại câu nói này lần thứ hai!" Trương Trạch Nghị cau mày tỏ thái độ khó chịu khi quay sang nhìn cô thư kí.

- "Vâng." Cô nàng vội điều chỉnh lại trạng thái sau đó cúi đầu đi ra ngoài và không quên đóng cửa lại.

Sau khi trong phòng chỉ còn hai người, Trương Trạch Nghị đi tới chỗ của Trần Lập Ba. Người này đang ngủ say nên không phát hiện ra những động tĩnh xung quanh.

- "Này! Dậy đi!" Trương Trạch Nghị đá vào chân của Trần Lập Ba nhưng đối phương vẫn không có phản ứng.

- "Này!" Trương Trạch Nghị cúi đầu vỗ vỗ lên mặt của Trần Lập Ba thì cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của mình.

Sốt sao?

Sốt đến mê man luôn sao?

Nhưng mà tại sao lúc bị sốt cũng hấp dẫn như thế chứ?

Đôi mắt của Trương Trạch Nghị dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của đối phương và những hình ảnh của đêm trước không ngừng hiện lên trong đầu anh.

Cảm giác khi chạm vào đôi môi ấy, hình ảnh cau mày khi miệng anh ngậm chặt thứ kia trong miệng, hay phần thịt mềm mại không ngừng co rút mỗi khi đưa vào....

Trương Trạch Nghị dừng lại đúng lúc, sau khi điều chỉnh lại biểu hiện trên gương mặt của mình anh mới bấm số điện thoại nội bộ.

- "Cậu đến văn phòng tôi một lát đi. Có bệnh nhân cần người kinh nghiệm như cậu."

Vị bác sĩ này là bác sĩ riêng trong văn phòng luật sư của Trương Trạch Nghị. Thông thường, trong những công ty lớn sẽ có bác sĩ riêng để kịp thời xử lý những vấn đề trong nội bộ.

- "Yo! Đây là?" Gương mặt của bác sĩ trở nên xấu xa khi nhìn thấy Trần Lập Ba.

Ngoài quan hệ ông chủ - nhân viên thì hai người còn là bạn thân của nhau, và đương nhiên anh ta hiểu rõ tính tình của người bạn mình.

- "Im đi! Mau tới xem thử xem, hình như cậu ấy bị sốt. Có cần đưa đi bệnh viện không?"

- "Đưa đến bệnh viện làm gì? Tôi chính là bác sĩ!" Bác sĩ tên Tôn Đông cầm theo một hộp dụng cụ đi đến trước mặt Trần Lập Ba và thực hiện một số kiểm tra đơn giản. Khi nhìn thấy những dấu vết mơ hồ trên cơ thể của cậu, Tôn Đông lập tức quay sang nhìn Trương Trạch Nghị: "Làm rồi?"

- "Làm rồi!"

- "Làm suốt một đêm?"

- "Làm suốt một đêm! Không đúng, mẹ cậu! Còn dám đặt câu hỏi với tôi? Mau làm đúng chuyên môn bác sĩ của mình đi."

Trương Trạch Nghị thúc giục người kia và vội đi tìm điều khiển để tăng nhiệt độ trong phòng lên.

- "Cậu vệ sinh không kỹ đúng không? Chắc là bị nhiễm trùng rồi." Tôn Đông vừa nói vừa chuẩn bị thuốc hạ sốt cùng thuốc kháng viêm.

Trương Trạch Nghị nhớ lại, hình như lần đó đúng là không vệ sinh kỹ cho người kia. Sáng hôm sau lại lập tức rời đi sớm.

Tên ngốc này cũng không biết tự rửa sạch sao?

- "Tôi đã tiêm cho cậu ấy thuốc hạ sốt rồi, lát nữa khi cậu ấy dậy thì nhớ bôi thuốc chống viêm cho cậu ấy."

- "Nếu tình hình không ổn thì phải đưa đi bệnh viện. Tôi để thuốc ở đây, cậu sẽ bôi thuốc được đúng không?

- "Mau đi ra ngoài đi."

Sau khi tiễn Tôn Đông đi ra ngoài, Trương Trạch Nghị đóng cửa trở về phòng. Anh đi tới đi lui nhìn chằm chằm vào mặt Trần Lập Ba sau đó cầm thuốc trên bàn lên.

Ánh mắt của anh dừng lại tại cạp quần của đối phương. Sau khi suy nghĩ một lúc, Trương Trạch Nghị do dự đưa tay cởi khóa quần của Trần Lập Ba. Không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao? Tên ngốc này khi tỉnh dậy nhất định sẽ không chịu phối hợp, vì vậy anh phải nhanh tay bôi trong khi cậu ta vẫn còn ngủ.

Thật không ngờ, khi anh vừa mới kéo được khóa quần khi Trần Lập Ba mở mắt nhìn anh!

Trần Lập Ba mở to mắt nhìn đối phương một cách kinh hãi, cậu lập tức hét lên: "Anh định làm gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net