4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ dần tệ đi.

Không giống như lần trước, khi Jimin tỉnh dậy trong cơn sốt với một Jungkook đang chăm sóc cho anh, không để cho những lời nói của Byungchul xổ tung vào hiện thực. Nói đúng ra, anh vẫn chưa gặp lại người đó suốt từ sự việc ấy.

Giờ đây, anh không thể trốn tránh nó được nữa.

Anh luôn hoảng hốt, lúc nào cũng vậy. Anh không dám khép mắt lại, lo lắng khiếp sợ vì không thể biết trước bản năng bên trong sẽ xúi giục anh làm điều gì khi lí tính say ngủ.

Một buổi sáng nọ, khi đang đi tắm, anh bất chợt nhìn xuống hình ảnh mình phản chiếu trên mặt nước. Vẫn là gương mặt ấy, nhưng với lòng mắt đen như mực, máu từ đó tí tách nhỏ xuống như những hạt nước trong cơn mưa. Nhoẻn miệng cười với anh.

Jimin hét lên thất thanh. Tiếng la của anh lớn đến mức khiến cho cả những người hầu gái cũng khiếp sợ theo, và bọn họ không biết làm cách nào khác ngoài cầu cứu đến Jeongguk. Anh không thôi kêu khóc, đôi bàn tay cào cấu lấy mặt mình.

Anh đang phát điên lên rồi. Thần trí anh đã đến điểm cực hạn.

Anh không thể tự nhìn vào hình ảnh mình được nữa.

Jeongguk lo lắng. Gã không nói ra thành lời, nhưng Jimin vẫn có thể nhìn được điều đó trong con mắt gã. Vị vua này vốn đã luôn mang một đôi mắt có hồn. Gã tự hào về tâm lí vững vàng và thái độ không thay đổi của mình, nhưng Jimin thì vẫn luôn có thể nhìn thấu được tâm can gã qua đôi mắt ấy.

Jeongguk nhấc anh khỏi bồn nước, đặt anh xuống chiếc giường nghỉ ở ban công, để cho làn gió mát giúp anh bình tĩnh lại.

Cách làm đó có hiệu quả, nhưng chỉ được trong chốc lát.

Anh nhớ Jungkook. Anh nhớ người đó quá. Hắn có một khối óc thực tế và dễ dàng nói chuyện. Và Jimin yêu người này thật, thật là nhiều.

"Jimin?"

Anh ngước lên từ chỗ ngồi của mình, nhìn thấy Haewon đứng tại phòng chính. Đã một thời gian rồi anh không gặp lại người này, và sự xuất hiện của cô khiến anh có phần ngột ngạt.

Cô bước đến gần.

"Ngài thế nào rồi?" cô hỏi, giọng nói mềm mại đầy lo lắng.

"Không sao," anh đáp. "Bấy lâu nay cô ở đâu vậy?"

"Thần đã có chút việc bận. Thần được sắp xếp công việc khác, và thần đã lẻn đi để tới gặp ngài."

Khi này Jimin ngồi thẳng lên, xoay người đối mặt với cô.

"Tại sao? Ở đây ai cũng sợ hãi ta. Cô phải cẩn thận đi thì hơn."

"Thần không sợ hãi về ngài, không bao giờ như vậy," Haewon nhẹ giọng đáp, bước chân tiến về phía anh. "Thần đã khám phá ra một điều, và thần nghĩ rằng người cũng nên biết về nó," cô nói thêm, từng lời nói của người này thốt ra đều chầm chậm và bình tĩnh như thể đang nói chuyện với một đứa trẻ con, hay với một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Theo một hướng nào đó, điều này cũng không sai.

"Là gì?" Jimin hỏi, đôi mắt mở to, khờ khạo.

"Jungkook sẽ chết ngoài biên giới."

Thế giới của Jimin ngừng quay. Anh cảm nhận được nó, trong cái cách mà nhịp tim trong lồng ngực đã chần chừ một giây, hay những giọt mồ hôi lạnh toát đọng ở gáy.

"Ý-Ý cô là sao?"

"Tất cả đều là trò lừa gạt. Cuộc chiến này, những 'kẻ xâm lược' ngoài kia. Đây là âm mưu phản đồ của những quý tộc nội các để lật đổ các vị vua. Họ không còn tin vào hai người này nữa. Tiếp theo sẽ là đến Jeongguk."

"Tại sao vậy?" Jimin hỏi, sự đau khổ xâm chiếm toàn bộ lí trí.

"Ngài có thật sự muốn biết lí do không?"

Jimin gật đầu, mũi đỏ ửng.

"Là bởi vì ngài đấy."

Jimin giương mắt nhìn cô.

"Những kẻ kia đang xem xét lại về quyết định của hai vị vua. Ngài không thể có con, và ai cũng tin rằng trong ngài lưu chuyển dòng phép thuật hắc ám. Có một lời đồn từ xa xưa rằng một vị vua của vùng đất này đã từng bị một phù thuỷ lấy mạng. Con người ta sợ hãi rằng bổn cũ soạn lại, và họ không tin tưởng những vị vua mới này nữa vì cho rằng những con người đó đã bị mua chuộc, là nạn nhân trong chiêu bài lừa lọc của ngài. Những con người đó sẽ chỉ còn là gánh nặng và cần phải được tiêu diệt."

Jimin kinh hoàng. Anh không biết phải nói gì, những dòng cảm xúc bên trong hoà trộn giữa tội lỗi, ngạc nhiên và sợ hãi.

Anh nấc lên, vùi mặt vào đôi bàn tay ẩm ướt, từng đợt sợ hãi khiến cơ thể mảnh mai run lên.

"Đừng khóc, Jimin," Haewon an ủi. "Thần có cách để sửa chữa mọi thứ."

Jimin nhìn lên cô, mũi anh đỏ au và đôi mắt lóng lánh nước.

"Tối hôm nay, hãy rời khỏi cung điện cùng với thần," cô nói. "Thần biết một phù thuỷ ở vùng ngoại ô có sức mạnh phép thuật. Đủ mạnh để thanh tẩy con quỷ bên trong ngài, và đem lại cho người phước lành bằng cách có thể mang được một đứa con."

"Không thể nào," Jimin thở ra. Chuyện này không hợp lý. Không thể nào mà-

"Đây là chuyện có thật," Haewon khẳng định. "Ngài không tin thần sao, Jimin?"

"Ta-"

"Nếu như ngài muốn làm điều này và cứu lấy hôn phu của mình, hãy gặp thần ở cổng phía đông vào nửa đêm. Đây sẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta."

Thần trí Jimin đảo loạn, tầm nhìn nhoè đi và cả người run rẩy. Tất cả mọi thứ dường như đều nhập nhèm vào nhau, những suy nghĩ, sự sợ hãi bó chặt lấy anh.

"Nhanh nào, Jimin," cô thúc giục, sự kiên nhẫn của người này đã cạn kiệt dần. "Thần sẽ phải rời đi sớm thôi, và ngài thì không muốn làm tổn thương những vị vua thêm nữa, không phải sao? Hay ngài muốn tay mình vấy máu của họ? Đây là cơ hội duy nhất để chỉnh sửa mọi thứ, sau tất cả những mối bất bình mà ngài đã gây ra cho họ-"

"Mối bất bình? Phải vậy không?" giọng Jeongguk nói lớn, vang vọng từ phía cửa phòng. Jimin nhìn thấy gương mặt Haewon tái đi, trắng nhợt.

Jeongguk đi đến và túm lấy tóc cô ta.

"Ngươi là người tiêm nhiễm tất cả những lời dối trá này vào óc em ấy," gã rít lên. "Ngươi là lí do khiến cho em ấy trở nên thế này, lúc nào cũng tự ti và sợ hãi. Em ấy đã gặp hết vấn đề này đến vấn đề khác kể từ khi ngươi được phân làm hầu cận."

Haewon vùng vẫy dưới sự kìm kẹp của người kia, gào thét khi Jeongguk gật tóc người này mạnh đến mức cả một túm tóc rụng xuống và người kia ngã xuống sàn. Cô ta vội vã tìm cách đứng lên và chạy trốn nhưng Jeongguk đã túm ấy cổ họng người này và kéo xuống sàn.

"Không phải vô cớ mà ta lại chuyển công việc của ngươi. Vậy mà ngươi dám trái lệnh, nhởn nhơ đi vào đây, quên mất cái bản chất của ngươi vốn chỉ là một con hầu bếp hèn mọn. Vì việc này, ta sẽ lấy đầu ngươi," Jeongguk gầm gừ, kéo lê cô ta trên mặt sàn ra ngoài cửa. Gã giận tím mặt, đôi mắt đục ngầu lại.

Jimin hét lên, nhanh chóng đứng dậy.

"Jeongguk!" anh kêu lớn, chạy về phía hai người họ.

Jeongguk ném Haewon xuống cầu thang. Cô ta kêu gào thất thanh khi cả người bị lăn xuống, xương dập vào mặt sàn cẩm thạch cứng ngắc, cả người sụp xuống tại chân cầu thang.

"Áp giải cô ta vào ngục!" gã ra lệnh cho những tên lính ở dưới. "Ngày mai, đích thân ta sẽ lấy mạng nó."

Khi gã quay về sau, người tức giận lại là Jimin.

"Ngài đã hứa rồi mà!" anh hét lên, đau khổ, nắm tay cuộn chặt đấm lên ngực Jeongguk. "Cô ấy là người bạn duy nhất của em!"

"Không, cô ta không phải bạn em," Jeongguk phỉ nhổ. "Em có thể cứ ghét ta nếu em muốn. Ta đã bỏ bớt đi được một gánh nặng. Còn bây giờ, ta phải loại bỏ nốt chỗ nọc độc mà cô ta đã tiêm nhiễm vào em."

"Cô ấy c-chỉ đang muốn giúp thôi mà," Jimin khóc nấc lên, và anh mệt mỏi quá. Mệt mỏi vì lúc nào cũng lấm lem nước mắt. Mệt mỏi vì mỗi giây khắc trôi qua trong từng ngày, anh đều cảm thấy tâm hồn mình buồn bã và héo úa dần đi.

"Giúp cái gì?"

"Jungkook sẽ phải chết," Jimin nức nở, giọng khàn đặc. "Cô ấy đã nói với em như vậy. Đây là một- một trò lừa gạt! Vốn không có cuộc xâm lược nào cả! Chúng ta phải c-cứu ngài ấy-"

"Jimin, ta đã đích thân đi tới biên giới. Không có ai lừa ai cả. Jungkook vẫn ổn," Jeongguk nói, đứng dậy. Jimin hoảng hốt tóm lấy cổ tay gã.

"Không phải, đây là âm mưu phản nghịch! Đừng đ-đi. Ở lại đây cùng với em, em sẽ bảo vệ cho ngài."

Ngay khi nghe thấy những lời đó, đôi mắt Jeongguk dịu lại. Gã ngồi xuống, đôi tay ôm lấy gương mặt Jimin.

"Bảo vệ ta?" gã hỏi lại. "Em định dùng cách nào?"

Má Jimin nóng lên, làn da dính dấp vì nước mắt.

"Tất cả mọi người đều cho rằng em là phù thuỷ hắc ám. Họ sợ em sẽ làm gì đó mà họ không biết."

"Là vậy sao?" Jeongguk hỏi, đôi mắt hắn sáng lên thích thú.

"Ngài chẳng bao giờ nghiêm túc với em cả," Jimin thì thầm. "Ngài đã nói rằng muốn lắng nghe em giãi bày, nhưng rồi khi em làm vậy thì ngài lại xem như thể những lời em nói ra chẳng có ý nghĩa gì. Không có một chút sức nặng nào. Haewon là bạn duy nhất của em, và nếu như chuyện này đối với ngài có thể chỉ là một chút nhỏ nhặt, nhưng em thì không thấy vậy. Ngài đang cười cợt trên cuộc đời em đấy."

Jeongguk thở ra.

"Cô ta đã thao túng em," vị vua nói với anh. "Em vẫn ổn. Em không có ma thuật hắc ám, và em vẫn là một thợ hoa vui vẻ mà ta đã không thể rời mắt từ suốt những tháng trước. Jungkook sẽ sớm trở về thôi, và em sẽ lại sống một cuộc đời hạnh phúc. Em nghe rõ ta nói chứ? Chúng ta sẽ kéo em ra khỏi cái giai đoạn tăm tối này. Ta hứa với em, không hề có một cuộc lừa đảo nào cả. Ngày mai ta sẽ tra hỏi đến tận gốc rễ về lời nói của cô ta."

Jimin lắng nghe những lời nói đó, việc chấp nhận từ bỏ và lắng nghe theo lời Jeongguk thật dễ dàng làm sao.

Nhưng Jimin vẫn thấy có điều gì sai trái. Sự lo lắng tê rần dưới làn da anh, mạch máu bên trong chạy từng hồi gấp gáp. Chúng vẫn nguyên vẹn ở đó. Những cảm xúc và thứ năng lượng vốn chưa từng tồn tại, giờ lại lộ ra, như thể có một phần hoàn toàn khác trong Jimin mới được sinh ra.

Những lời nói của người kia không thay đổi được điều gì cả.

Jeongguk hôn anh.

Cái hôn chậm rãi, từ tốn, và thật là thân mật đến mức nó tạm thời giúp cho quả tim bên trong và sự bồn chồn như sóng cuộn kia bỗng chốc dịu đi. Kề sát bên nhau, Jimin thấy đôi môi mình khô ráp, làn da dính dấp bên cạnh cơ thể nóng hổi của Jeongguk. Anh vòng tay ôm lấy bờ vai rộng của người kia, một cử chỉ mà anh đã vô cùng quen thuộc. Jeongguk đã từng lấy điều này để trêu anh; rằng điều quan trọng nhất đối với Jimin trong tình dục đó là được gần gũi.

Jeongguk cẩn thận xoa bàn tay dưới lớp áo của Jimin, và gã nhận ra người này lạnh đến mức nào. Những ngón tay của vị vua lướt trên làn da giống như ngọn lửa vờn trên khối đá, đem lại hơi ấm cho anh.

"Em sẽ ổn thôi," Jeongguk nói với anh, cắn nhẹ xuống cánh môi dưới. "Ta hứa với em."

"Em đâu có lo cho mình," Jimin đáp. "Em lo cho ngài thôi."

Jeongguk tách ra, đôi mắt theo dõi anh. Trên mặt người này mang một vẻ khó đoán.

Câu hỏi sau đó của gã làm Jimin bất ngờ.

"Em có tiếp tục cảm thấy như vậy sau khi Jungkook trở về không? Hay em chỉ đơn giản là tìm thấy sự an ủi ở việc chúng ta có vẻ ngoài giống nhau?"

Câu hỏi không mang ý mệnh lệnh, cũng chẳng có sự tức giận sục sôi. Câu hỏi được rụt rè đưa ra. Như thể chính Jeongguk cũng sợ hãi về câu trả lời.

"Nếu như sự thật là đối với em, ta là một kẻ thay thế, thì ta cũng sẽ không lấy đó để mà trách cứ em," gã nói thêm. "Ta chỉ đang cố gắng để tự chuẩn bị trước cho mình thôi. Ta đã không đối tốt với em, tiên tử ạ."

"Ngài khác mà," Jimin đáp, nhích người lại gần hơn. "Em chưa bao giờ xem ngài là thế thân, hay một lựa chọn thứ hai cả. Ngài vẫn luôn là một người khác. Em không hề nhìn nhận ngài theo cách đó."

"Vậy em nghĩ thế nào về ta?"

"Ngài khác biệt," Jimin nhắc lại. Anh không biết phải nói gì thêm, không biết làm thế nào để thể hiện được rõ hơn những suy nghĩ trong đầu. "Ngài..."

Jeongguk hôn lấy anh, cắt ngắn cuộc trò chuyện của họ. Jimin không tự hỏi vì sao người kia lại làm vậy, chỉ để cho gã hôn anh, để cho cơ thể mình tan ra khi người kia tiến vào khoang miệng, khiến cho người anh nóng lên và đầu óc mơ hồ. Cảm giác như thể cả thế giới đang sụp đổ, và dù rằng anh đang giận Jeongguk, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy mình như một cuộn chỉ được gỡ rối khi nằm trong vòng tay người kia.

Anh quên đi ý niệm về thời gian, lạc trong những cái hôn ướt át và đôi bàn tay bảo bọc, bộ quần áo mỏng manh trên người cũng rung rinh sau từng hồi gió thổi.

"Người em đã mềm mại hơn rồi," Jeongguk nói với anh, đôi bàn tay thô ráp lướt dọc đùi Jimin, nhấn xuống da thịt. Những ngón tay gã lướt qua phía sau anh, nhẹ nhàng như những cái hôn phớt.

Gò má Jimin nóng lên, có chút tự ti về cơ thể của mình. Anh cởi áo của Jeongguk, tháo từng chiếc khuy và cởi tấm áo nhanh nhất có thể. Anh áp bàn tay mình lên lồng ngực của Jeongguk, để cho hơi ấm thấm vào những ngón tay lạnh buốt của mình. Anh cảm nhận được cả nhịp tim của người kia.

Jeongguk cúi người tiến về phía anh, một lần nữa hôn lên môi người đối diện. Trong lúc đó, ngón tay anh lần mở khoá quần của người kia. Jimin bao lấy thân dưới gã, khẽ di chuyển.

"L-làm ơn," anh cầu khẩn, giọng lạc đi.

Jeongguk ngồi lên, lục tìm lọ dầu trong ngăn tủ. Gã bật mở chiếc bình nhỏ, lấy một lượng lớn để bôi trơn ngón tay. Tay bên kia của gã kéo mở hai đùi Jimin, giữ chúng ở nguyên vị trí.

"Sẵn sàng chưa?" gã hỏi. Jimin gật đầu, vùi mặt xuống những tấm chăn.

Jeongguk nhấn một ngón tay vào trong, phía dưới Jimin vì thoải mái mà co lại. Vị vua chuẩn bị cho anh vô cùng chu đáo, ngón tay đâm rút, tăng thêm một ngón khi cảm nhận được người bên dưới đã thả lỏng hơn, giúp anh kéo giãn thêm. Jimin chưa bao giờ cần phải tự mình chuẩn bị, đã luôn quen với việc chỉ cần nằm trên giường và tận hưởng khoái cảm. Đôi mắt nặng nề khép lại, từng hơi thở nặng nề thoát khỏi môi.

Jeongguk ngồi quỳ trên gối và kéo Jimin lên đùi mình, thân dướt lướt qua hai mông người kia.

"Làm những gì em muốn," gã nói.

Đôi tay Jimin run rẩy vươn về phía sau, những ngón tay đón lấy Jeongguk và kề sát lối vào. Anh nhấn người xuống một cách chậm rãi, miệng thở dốc, choáng ngợp trước luồng xúc cảm đang ập đến. Đã lâu rồi anh không tìm đến những cảm giác này. Jeongguk không thúc giục, chỉ im lặng rải những cái hôn lên anh, chờ cho Jimin tự điều chỉnh nhịp điệu, đùi anh run rẩy từng hồi.

Khi Jimin đã ngồi được hẳn xuống người kia, anh rùng mình, dương vật phía dưới chảy ướt lên đùi. Lồng ngực họ kề sát nhau, cánh tay Jeongguk vòng qua đỡ lấy anh từ phía sau.

Jimin chậm rãi nhấn người xuống, hơi thở nghẹn lại mỗi khi đỉnh dương vật của Jeongguk tì lên tuyến tiền liệt nhạy cảm. Không khí xung quanh như đặc quánh lại, nóng hổi, làn da trần kề sát nhau, mái tóc Jimin xổ tung trong không khí.

Jimin bắt đầu xoay hông ra sau, tăng cả nhịp độ và lực luận động khi đã thích nghi dần với vật đang kéo căng bên trong mình. Từng tiếng rên vụn vặt thoát ra từ môi anh, đầu nghiêng về sau và cả cơ thể nhún nảy trên dương vật của vị vua.

"Đáng ra chúng ta phải đeo đá quý lên cơ thể em," Jeongguk nói, giọng gắng gượng. "Tô điểm cho em bằng những chiếc vòng kim cương và những dòng chữ rune ma thuật."

Jimin không đáp lại, lúc này anh không còn nghe được gì nữa. Tất cả những gì anh có thể tập trung vào được là cảm giác căng chật thích thú trong mình, về cách mà nơi đó của anh ôm sát lấy Jeongguk. Chân anh run lên sau từng lần nhún xuống, kêu lên một tiếng nức nở khi Jeongguk đặt một dấu hôn đỏ lựng lên hõm cổ anh.

Ngón tay Jeongguk nhấn xuống má mông mềm, bóp xuống. Gã bắt đầu thúc hông lên, khiến cho Jimin lặng người đi, và rồi cuối cùng đẩy anh nằm hẳn xuống giường. Khi này Jeongguk bắt đầu thúc nhanh vào trong, ngắm nghía hình ảnh Jimin mê đắm trong dục vọng, hai bàn tay cuộn chặt vào trong.

Jeongguk nhấn vào tuyến tiền liệt trong anh, hàm răng gã nghiến chặt và hông đưa đẩy trơn tru. Gã nâng và đặt hai chân Jimin lên bả vai mình, nghiêng người xuống để cắn lấy cổ người kia.

"Em là của ta," vị vua nói. "Dù khi em đã kết hôn đi chăng nữa, thì em vẫn sẽ là của ta."

Jimin nấc lên, tay cào trên tấm lưng trần của người kia. Miệng anh luôn hé mở, hơi thở hắt ra kéo theo những tiếng rên cao vút. Anh mơ hồ nhớ được rằng cánh cửa phòng họ vẫn còn đang để ngỏ, và nếu như có ai đi qua đây, sẽ không khó khăn gì để người đó nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Anh khá chắc rằng những tên lính canh phía dưới có thể nghe được cả tiếng khung giường rung lên kẽo kẹt, xê dịch trên mặt sàn.

Jeongguk thúc vào bên trong anh, đồng thời nhấn một tay xuống nơi bụng dưới, làm tăng áp lực lên tuyến tiền liệt của anh. Hành động đó khiến Jimin giật nảy và bắn ra với một tiếng khóc cao vút, dòng dịch trắng vương vãi trên ngực và mặt anh. Người kia khiến anh phải gập cơ thể vào làm đôi và những ngón chân gần như chạm được xuống mặt đệm, Jeongguk đâm rút không ngừng khiến cho nơi bên dưới tê dại và buộc phải nới rộng nhất có thể.

Vị vua không vì thế mà chậm lại. Một tay gã nhéo mạnh lấy đầu ngực hồng hào của Jimin trong một nhịp thúc, móng tay gã cạ lấy núm nhỏ đã tê sưng và khiến cho Jimin không biết phải làm sao.

Jeongguk nắm lấy phân thân vẫn còn cứng và đỏ lựng của anh, vuốt lấy nó trong lúc thúc hông mình mạnh đến mức Jimin cảm thấy như toàn bộ dưỡng khí đều bị đẩy ra khỏi phổi. Cả người Jimin nóng ran, và Jeongguk nghiêng tới, vùi mặt vào hõm cổ Jimin. Đôi môi anh kề sát lên cổ Jeongguk.

Jimin nhận ra một khoảnh khắc yếu đuối này, và anh nhấn môi mình xuống vùng da nơi cổ Jeongguk, nhẹ nhàng hôn lên vùng da mềm mại một cách đáng ngạc nhiên. Việc Jeongguk cứng người lại trong chốc lát đã khẳng định đây là một nơi nhạy cảm của người này, đầu gã hơi nghiêng sang một chút. Gã tiếp tục đưa đẩy, tạm tha cho phân thân đã quá mức nhạy cảm của người kia, thay vào đó túm lấy cổ tay Jimin và ghìm chúng nơi mặt đệm trên đầu anh.

Mặt trời dần buông, và những luồng gió lạnh bắt đầu thổi mạnh hơn. Jeongguk thúc vào trong anh, không khí xung quanh họ nóng bừng và ẩm ướt, giống như cái cách đôi môi họ tìm đến nhau và nhấn chìm trong một cái hôn sâu và nồng nàn. Cảm xúc bao trùm các giác quan và mạnh mẽ đến mức khiến cho Jimin lên đỉnh một lần nữa.

"Em cũng cảm nhận được phải không?" Jeongguk hỏi, và Jimin gật đầu. Cái cách mà quả tim trong lồng ngực anh siết lại, nơi ổ bụng cuộn chặt, và nguồn năng lượng âm ỉ chạy dưới làn da anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy trong mình choáng ngợp đến thế, cả người tràn đầy niềm đam mê hòa trộn với những cảm giác đang dồn dập chảy trong dòng máu vẩn đục. Nó chống lại cái lạnh buốt giá đang vờn lấy những đầu ngón tay tê dại của anh. Giống như một liều thuốc giải.

Jeongguk nhấp hông thêm một vài lần nữa và rồi rùng mình bắn ra, cả người gồng cứng lên khi gã xuất bên trong anh. Gã nới lỏng bàn tay đang giữ cổ tay Jimin và người này nhanh chóng vòng tay ôm lấy gã, áp sát họ lại gần nhau.

Jimin cố gắng cưỡng lại ham muốn nói ra lời yêu trong mình.

Vì giữa hai người họ, điều đó là không thể.

Sau đó Jeongguk cũng im lặng, dường như cũng trăn trở với những suy nghĩ riêng trong đầu.

"Jeongguk?" Jimin lên tiếng hỏi khi nhịp thở đã bình tĩnh trở lại. Tất cả những gì anh nghe được là tiếng rì rầm của những cơn sóng và âm thanh vi vút của gió. Tất cả những gì anh cảm nhận được là nhịp thở của Jeongguk kề sát bên anh.

"Em có vui không? Khi ở bên ta trong suốt những tuần vừa rồi?" vị vua lên tiếng hỏi.

"Em có," Jimin đáp. Họ nói chuyện với nhau qua những tiếng thì thầm.

Một vài giây tĩnh lặng trôi qua.

"Tối nay Jungkook sẽ trở về." Jeongguk thông báo trong lúc nhẹ nhàng rút ra, ngồi lên và bước xuống giường.

Jimin cảm nhận được hạnh phúc dâng lên trong mình trước tin vui này và anh tự hỏi vì sao đến tận lúc này người kia mới nói ra, nhưng những cảm xúc đó cũng bị gạt sang một bên khi anh thấy vị vua rời đi.

"Ngài đang đi đâu vậy?" Jimin hỏi, ngồi thẳng lên. Anh chợt cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết, như thể họ đáng ra không được phép tách ra khỏi nhau như thế này, nhất là sau những phút thân mật kia. Cảm giác lạnh lẽo trước đó đã trở lại.

"Đêm nay em muốn ở cùng với hoàng huynh, không phải sao?" Jeongguk hỏi, xỏ chân vào quần của mình. Gã đứng quay lưng lại với anh, và Jimin nhìn lên những đường hằn đỏ trên da gã mà móng tay anh đã gây ra.

"Bây giờ em muốn ở với ngài," Jimin trả lời. "Quay lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net