Chapter 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cao, trông cô vẫn giống như mọi ngày - ngoại trừ, hôm nay lại là ngày hoàn toàn khác.

Yongsun thấy bàn tay cô giữ nguyên trên tay nắm cửa, nghe thấy tiếng thở sâu y như cô đã làm vài phút trước. Byulyi khóa cánh cửa lại rồi bỏ chìa khóa vào trong ví của mình, cho vào chiếc cặp da. Yongsun trông thấy bàn tay ấy đang run lên, nhưng khuôn mặt Byulyi lại chẳng mảy may gì.

"Có cần tôi nắm tay cô trong lúc chúng ta đến đó không?" Yongsun cười khúc khích, cố gắng làm giảm đi bầu không khí căng thẳng này.

Byulyi khẽ đẩy khóe môi mình lên. "Đừng như vậy, Kim Yongsun."

"Ah well, tôi chỉ muốn giúp cô thôi mà. Vậy đi thôi, không lỡ xe bus mất."

Cô bước đến trước cửa thang máy, rồi cả hai cùng yên lặng trong khi chờ con số bên trên cánh cửa hiện số tầng của họ. Yongsun lặng lẽ liếc nhìn Byulyi - để ý đến quầng thâm bên dưới mắt cô, đường xương hàm căng cứng, từng nhịp thở còn chẳng đều nhau.

Yongsun muốn hỏi liệu đêm qua cô ấy có ngủ ngon không, nhưng rồi lại nghĩ câu trả lời có lẽ cô đã biết trước được rồi, cứ nhìn quầng thâm kia là biết.

Cửa thang máy từ từ mở, cả hai cùng bước vào để đi xuống tầng trệt.

Họ đi đến điểm dừng xe bus chỉ mất có vài phút, vẫn trong im lặng, bởi vì Yongsun nhận thức được sự im lặng này là thứ Byulyi cần.

Xe bus cũng vừa cập bến khi họ đến nơi, điều hòa trong xe chạy êm ru, yên tĩnh, không mấy ảnh hưởng đến vài người phụ nữ lớn tuổi ngồi ở phía đầu xe. Họ chọn ngồi ở giữa, Byulyi ngồi cạnh cửa sổ, còn Yongsun thì ngồi cạnh Byulyi.

"Vậy thì, vị bác sĩ đó," chiếc xe tiếp tục lăn bánh với độ rung lớn khi ra khỏi lề đường. "Không phải là một lão già thích ấu dâm gì đó chứ?"

Yongsun nhìn Byulyi với ánh mắt đầy thích thú, đầu óc cô bớt căng thẳng hơn. "Đúng rồi đấy. Người thích ấu dâm nhất cái đất nước này đấy. Sao cô hỏi vậy? Cô chờ đợi điều gì đó ít hơn sao?"

"Không," Byulyi lắc đầu, cái mái lại rơi xuống tầm mắt cô. Dưới ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa kính, mái tóc cô trông rất giống màu bạch kim.

"Okay," Yongsun rời mắt khỏi mái tóc Byulyi, hít một hơi. "Nghiêm túc này, ông ấy có rất nhiều những phản hồi tích cực từ những bệnh nhân trước đó. Đương nhiên ông ấy không phải là kẻ ấu dâm gì gì đó rồi, đó là một người đàn ông trung niên với một gia đình nho nhỏ. Thế nên là không quá tệ như cô nghĩ đâu."

Đôi mắt nâu êm dịu của Byulyi bắt gặp chính nó, đôi mày nhướng lên đôi chút. "Làm sao cô biết được những điều đó?"

Yongsun nhún vai. "Cô nghĩ là tôi đưa cô đến đó mà không tìm hiểu trước à? Tôi sẽ không đưa cô đến bãi rác để gặp bác sĩ khi tôi chưa tự mình kiểm tra đâu mà sợ." Yongsun nhìn Byulyi, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô ấy. "Đồ ngốc. Nhớ này, việc này không chỉ vì mình thôi đâu, mà là vì chúng ta nữa đấy."

Đây không phải lần đầu tiên Byulyi bị bí từ, cho nên cô chỉ khẽ khàng gật đầu rồi lại nhìn ra ngoài cửa kính, màu hồng nhàn nhạt đã phủ lên đôi gò má vốn xanh xao ấy.

Chiếc xe di chuyển không quá lâu. Khoảng tầm mất 15 phút, Yongsun chạm nhẹ cánh tay Byulyi rồi nói, "Chúng ta đến nơi rồi. Tại điểm dừng thứ 5 bắt đầu từ nhà của cô đấy."

Họ cùng bước xuống nơi vỉa hè nóng nực, Yongsun phải mất vài giây để lấy lại phương hướng. Cô mừng vì bản thân có kĩ năng điều hướng khá hoàn hảo, bởi vì nếu không cả hai sẽ phải lanh thang trong khi lướt Google Maps mất.

Yongsun (lại một lần nữa) dẫn đường, dựa hoàn toàn vào khả năng ghi nhớ để đưa cô băng qua các cửa hàng và quán ăn. Văn phòng của ông bác sĩ đó chiếm một phần của cửa hàng, thậm chí nếu nhìn từ bên ngoài, nó thực sự trông rất nổi bật. Khá khô khan với màu trắng và cũ kĩ giữa những cửa hàng lộn xộn, sáng sủa và nhộn nhịp.

"Ở đây sao?" Byulyi hỏi, tay chỉ.

"Đúng rồi."

Cô trông thấy Byulyi hít một hơi sâu trước rồi mới bước tới, để Yongsun cứ bước nhanh đằng sau sao cho bắt kịp với người phía trước. Byulyi đẩy cánh cửa kính ra rồi lại gần quầy lễ tân, trông nó hơi giống với chỗ làm việc của cô.

"Xin chào quý khách," Cô tiếp tân nói, nở nụ cười tỏa nắng với họ. Yongsun nhận ra ngay cô ấy khi lần trước cô đã đến đây để hỏi thăm - Wu Xuanyi.

"Chào cô, uh, bạn của tôi có lịch hẹn với Bác sĩ Kim vào 3 giờ chiều nay. Tôi là Kim Yongsun, cô ấy là Moon Byulyi. Lịch hẹn đã được ghi dưới tên tôi rồi đấy." Cô nghe thấy Byulyi thở càng ngày càng nhanh hơn khi Xuanyi gõ gì đó lên máy tính.

"À, vâng. Lịch hẹn vào chủ nhật, 3 giờ chiều dưới tên Kim Yongsun. Okay. Bác sĩ Kim đang đợi hai cô đấy ạ, bệnh nhân trước đó của ống ấy mới rời đi rồi, vậy nên hai cô có thể đi lên bên phía đằng kia." Xuanyi hướng về phía cầu thang bên phải để lên tầng hai. Cô lại nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, nói, "Chúc hai cô một ngày tốt lành!"

"Thật thân thiện," giọng Byulyi trầm thấp, nói câu nghe có vẻ móc máy chỉ để giấu đi sự lo lắng của mình. Cả hai cùng quay đi, tiếng lách cách từ bàn phím vang lên, từng bước chân của Byulyi thật cứng nhắc.

Bước chân của cô càng nhấn xuống nền nhà cứng đanh khi đã đến gần chân cầu thang để lên tầng, trên đó là văn phòng của ông bác sĩ đó.

"Hey," Yongsun lên tiếng, đứng lại phía trước cánh cửa gỗ đang đóng kín. Byulyi trông tái nhợt, nhưng Yongsun không thể để bản thân thấy tội lỗi được - không phải lúc này khi cô biết rằng Byulyi thực sự, thực sự rất cần điều này. Cô đứng trước cửa, ánh mắt cương quyết bắt Byulyi phải nhìn vào nó. "Cô ổn chứ?"

"Tôi," hơi thở Byulyi ngắt quãng, "Không, không hẳn."

"Bình tĩnh nào bác sĩ. Cô sẽ không vào đó một mình đâu. Tôi không biết lần cuối cùng cô gặp bác sĩ tâm lý đã xảy ra chuyện gì-" Yongsun chú ý biểu cảm của Byulyi trong lúc nói, chỉ có ánh mắt là suy chuyển, còn đâu đều bình thường nên cô nói tiếp, "Tôi không biết liệu lần trước cô có đến một mình hay không, nhưng lần này thì không. Tôi ở đây mà. Được chứ?"

Byulyi xoa lấy cầu mắt, trông càng yếu ớt hơn dưới ánh đèn trắng nơi hành lang này. "Ừm. Cô ở đây mà."

"Tôi phải bỏ dở Wattpad là vì cô đấy. Tôi ở đây là vì cô, chúng ta sẽ sát cánh cùng nhau, ew, không thể tin là tôi nói được như vậy, nhưng đúng," Yongsun nói, hơi ngượng trong từng câu chữ của chính mình. "Trận chiến này tôi không thể chống lại vì cô, nhưng tôi sẽ luôn ở đây, ủng hộ cô khi cô cần đến tôi."

Nào ngờ, Byulyi mỉm cười. Rồi cô nhìn xuống, nụ cười cũng biến mất, cô lẩm bẩm điều gì đó mà Yongsun không thể nghe rõ.

"Gì cơ?"

"Um, cô có thể," Byulyi nuốt xuống, trông khá ngượng ngùng. "Cô có thể nắm tay tôi không?"

Khóe môi Yongsun vẽ thành một đường cong dịu dàng. "Yeah. Yeah, được chứ."

Cô với đến bàn tay Byulyi, đan nhẹ nhàng từng ngón tay vào nhau, khẽ siết, như nghĩ rằng nhiêu đó thôi cũng đủ để chế ngự dòng chảy những kí ức hãi hùng kia đang cuộc trào trong tâm trí Byulyi. Nhưng dù không mấy hữu dụng thì điều đó cũng khiến Byulyi bình tĩnh và điều chỉnh lại nhịp thở của chính mình.

"Cảm ơn," Byulyi cất tiếng, có một chút run rẩy.

Yongsun đặt bàn tay còn lại lên tay nắm cửa, cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại tỏa ra khắp lòng bàn tay mình. Cô lo lắng, đúng, nhưng cô có đủ khả năng để không biểu hiện nó ra. Không phải là khi Byulyi đang cần cô, ngay lúc này, vì cả hai người họ. Cô quay lại nhìn Byulyi và nói, "Không sao đâu mà bác sĩ. Đã sẵn sàng để bước vào chưa?"

Byulyi thở ra nặng nhọc, rồi khẽ gật.

Vẫn vậy, cô tiếp tục nói, "Có tôi đây rồi, được chứ?"

Và rồi cô mở rộng cánh cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net