Chương 1: Cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ, phải không Win?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dành tặng chị K luôn ngầu nhất xịn nhất ~ Chúc chị tuổi mới vui vẻ bình an 💜

---

Chương 1: Cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ, phải không Win?

Khi người đời nói cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ, Win không nghĩ nó sẽ là một bất ngờ đáng gờm đến vậy. Cậu không nghĩ nó có thể thay đổi cả cuộc đời mình chỉ trong một đêm.

"Tôi rất tiếc về sự mất mát này," Cảnh sát Lee vỗ vai cậu. Câu nói khiến đầu gối Win bủn rủn và đầu óc xoay vần trong điên cuồng. Win cảm thấy thế giới của mình như vỡ vụn. Làm sao có thể chứ? Làm sao mà một người xinh đẹp như vậy, tốt bụng và chu đáo như Love lại có thể chết trong khi cuộc sống của cô ấy đang ở ngưỡng tươi đẹp nhất? Làm sao mà người bạn thân của cậu lại có thể rời bỏ Win như vậy? Cô ấy còn hứa sẽ dạy cậu nấu món cà ri xanh. Họ còn định sẽ cùng nhau đi mua sắm vào ngày mai để chuẩn bị cho sinh nhật của Khao trong tuần tới.

"Còn đứa nhỏ..." Đó là những từ duy nhất mà Win có thể thốt ra được.

Cảnh sát Lee gật đầu, "Em bé đang được HBTTE chăm sóc. Vào thời điểm xảy ra tai nạn, cô bé ở nhà, an toàn với cô trông trẻ."

Pear. Đứa trẻ tội nghiệp của tôi.

"HBTTE?"

"Là Hội Bảo trợ Trẻ em. Họ sẽ tiếp quản đứa nhỏ trong những trường hợp như vậy,"

Trái tim Win như ngừng đập, "Trường hợp như vậy..."

"Trẻ mồ côi. Cả hai người đều tử vong tại chỗ," Cảnh sát nói nốt câu nói của Win.

Không! "Ôi Chúa ơi!"

"Tôi thật sự rất tiếc,"

"Win," một giọng nói vang lên từ phía sau. Win xoay người hướng về phía phát ra âm thanh và nhìn thấy Bright đang đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc rối bời.

"Nè," Giọng Win trở nên khô khốc, "Anh có nghe..."

Bright gật đầu, "Ừ, cảnh sát Podd có nói với tôi," Anh bước về phía trước và ôm lấy Win,

"Tôi rất tiếc," Cơ thể anh run run như thể đang cố kiềm nén và Win bật khóc ngay trong vòng ôm của anh.

"Làm ơn hãy nói với tôi đây chỉ là trò đùa thôi, Bright," Win nài xin, "Chuyện này không thể xảy ra được, đúng không?"

Nhưng Bright không nói gì, đáp lại cậu chỉ là vòng tay anh siết chặt hơn và anh vùi đầu mình vào vai Win.

Vài năm trước, Win gặp Bright vào một dịp Love và Gunsmile mời cả hai ăn bữa tối. Cặp đôi vừa hẹn hò được 4 tháng và đã quyết định rằng nên cùng nhau gặp gỡ bạn thân của đối phương rồi trở thành những đôi hợp cạ.

Nhưng không, kết quả hóa ra Bright và Win lại là hai kẻ đối lập.

Chàng trai Win thời thượng hoàn toàn không hài lòng với sự tùy tiện và kiểu cách ung dung của ngôi sao nhạc rock Bright. Cả bữa ăn tối chỉ toàn là lời mỉa mai châm biếm của Win dành cho những câu đùa của Bright còn anh thì bật cười trước tất cả những gì Win nói. Giữa hai người họ không tồn tại bất kỳ loại tình cảm nào ngoài sự thù ghét nhau. Nếu không vì nghĩ cho bạn thân của mình, Bright và Win sẽ không bao giờ muốn gặp nhau thêm một lần nào nữa.

"Cậu ta càu nhàu suốt thôi!" Bright thở dài khi được Gunsmile hỏi về lý do tại sao anh không thích Win đến vậy.

"Bồ không thấy anh ta vô ý vô tứ đến thế nào à?!" và đó là những gì Win nói với Love khi Bright rời khỏi nhà bếp, sau khi anh đã suýt thì làm rơi cả chiếc pudding Win làm vào sáng hôm đó.

Dù là cả Love và Gunsmile đều biết Win cảm thấy phiền phức thế nào với sự hiện diện của Bright, biết cả Bright không thích kiểu cách kiểm soát hành vi của người khác đến dường nào, nhưng cả hai đều cố gắng đem hai người bạn thân của mình đến mọi sự kiện để chứng kiến mọi khoảnh khắc đáng nhớ của cặp đôi, chẳng hạn như là bữa tiệc đính hôn.

Win đã làm những chiếc bánh macaron và một ổ bánh kem xinh đẹp dành cho tiệc đính hôn và dĩ nhiên, Bright đã đảm nhiệm phần ca hát. Bữa tiệc trở thành một đêm nhạc hội độc quyền, khách mời ắt hẳn là fans hâm mộ của Bright.

Cả hai cũng đã giúp một tay khi cặp đôi GunsmileLove chuyển vào ngôi nhà đầu tiên của họ. Mặc dù lịch trình bận rộn, Bright đã sắp xếp để dành trọn vẹn cuối tuần của anh chỉ để giúp người bạn thân mang vác những đồ nội thất. Điều này cũng đã được Win xem như là một mặt tốt đẹp của ngôi sao nhạc rock ngoại trừ gương mặt thu hút và cơ thể nóng bỏng của anh ta.

"Điểm tốt đẹp duy nhất của Bright là anh ta cực kì hot ấy," Win đảo mắt và Love thì bật cười rũ người khi cả hai cứ mải nhìn Bright đang ở trần để tô vẽ cho phòng bếp mới của cô.

"Thôi, nào nào! Anh ấy thật sự rất tốt đó Win!" Love nói, và Win thì phản đối kịch liệt.

Vài tháng sau, cả hai lại gặp nhau vào bữa tiệc ăn mừng Gunsmile tốt nghiệp. Ban đầu, Win đã khá chần chừ nhưng rồi cậu lại nghĩ, dù sao Khao và Mike sẽ có mặt nên sẽ ổn thôi. Cậu đã có mặt ở quán bar để rồi đánh mất nụ hôn vào tay Bright, "Mình ghét tên này thật sự đó!". Win vô cùng cáu giận và gọi điện thoại cho Love trên đường về nhà. Còn ngôi sao nhạc rock thì thậm chí không nhớ chuyện đã xảy ra khi Love đặt câu hỏi cho anh vào ngày hôm sau.

Và ngày cưới của Gunsmile với Love là ngày tệ nhất đối với Win luôn, vì Bright thế mà phớt lờ em, chàng ca sĩ thậm chí không nhìn lấy em dù chỉ một khắc. Chuyện gì thế nhỉ? Lẽ ra Win mới là người nên cư xử thế chứ nhỉ?

"Không phải hai ông vừa hôn nhau mấy ngày trước à?" Khao cười khúc khích.

Và cả hai gặp lại nhau một lần nữa khi Love thông báo rằng cô đang mang thai. Tối đó là một trong những buổi tối hạnh phúc nhất của Win nhưng đổi lại cũng khiến em bối rối vô cùng. Bright không còn phớt lờ Win nữa nhưng anh đã ngừng trêu chọc em. Ngôi sao nhạc rock ấy chỉ nói chuyện với Win khi cần. Sau bữa tối ngày hôm ấy, họ cũng không còn gặp lại nhau thêm lần nào nữa vì Bright có tour diễn sau đó.

"Nếu ghét anh ta đến vậy thì còn lượn lờ xem cập nhật tour diễn của người ta làm gì nữa?" Khao lên tiếng khi họ đang ăn bữa sáng muộn cùng nhau.

Love bật cười khúc khích, "Vì bạn mình nhớ người ta rồi Khao à!"

"Không hề nhá!" Win vội chối bỏ, có phần nhanh nhảu quá mức, "Ai nói là tôi nhớ hắn chứ?"

Win không nhớ anh ta đâu, dĩ nhiên là không. Cậu chỉ là muốn biết đợt lưu diễn như thế nào mà thôi. Chính nó, chỉ là vậy thôi đó.

----

Win ngước nhìn tòa nhà cao tầng ngay trước mặt mình. Sáng hôm nay, cậu và Bright sẽ gặp luật sư của Gunsmile và Love. Hai người bạn thân của họ không còn ai khác ngoài Bright và Win. Ba mẹ của Love đã qua đời từ 4 năm trước và gia đình của Gunsmile thì hiện đang ở Trung Quốc.

Chỉ vừa mới hôm qua thôi, cậu đã phải đón nhận tin tức tồi tệ nhất cuộc đời mình, và những gì cậu muốn làm lúc này chỉ là được cuộn tròn trên giường và khóc. Win chỉ muốn nhớ về những điều tuyệt vời cậu đã làm cùng Love, trân quý tình bạn của cả hai theo cái cách mà người đời vẫn làm khi họ để tang. Chứ không phải là có mặt ở đây.

"Chào buổi sáng, Win." Giọng nói của Bright phát ra từ bên phải, Win xoay người. Anh ta trông khá hơn hôm qua, mũi không còn đỏ ửng và mái đầu cũng đã không còn bù xù.

Trông anh thật ổn.

Win mỉm cười, "Chào buổi sáng, Bright."

"Hôm nay cậu thấy thế nào?" Bright cẩn thận hỏi như thể anh sợ tổn thương đến cảm xúc của Win. Rồi cả hai cùng nhau đi về phía tòa nhà.

"Hm," Win thở dài, "Cảm thấy mọi thứ phiền muộn và trái tim thì vỡ nát rồi, tôi đoán thế."

Bright gật đầu, "Tôi cũng định nói điều tương tự nhưng thật sự thì cảm thấy buồn rầu nhiều hơn. Thật không công bằng," Anh nghiến răng nói. Win có thể nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt của chàng ca sĩ.

Sau khi nói chuyện với tiếp tân, Bright và Win đi đến văn phòng của luật sư trên tầng hai. Đó là một văn phòng luật điển hình, ngoại trừ vị luật sư.

"Chào buổi sáng, đôi tình nhân!" là điều đầu tiên ông ta nói khi nhìn thấy Bright và Win bước vào trong văn phòng, "Tôi là Tay, mời ngồi."

"Xin lỗi, chúng tôi không phải là..." Win cau mày, "Sao cũng được." Cậu xoay người nhìn Bright và chàng ca sĩ thì nhìn vị luật sư, rồi nhìn về phía Win. Cậu chạm vào cánh tay Bright và hướng tầm nhìn anh về phía ghế sofa, ra hiệu cho Bright ngồi xuống.

"Lời đầu tiên, tôi rất tiếc vì mất mát của hai người. Tôi biết đây là thời gian khó khăn cho cả hai. Quý ngài và quý cô Chanagun là một trong những khách hàng tuyệt nhất của tôi." Vị luật sư nói khi tất cả bọn họ đều đã ngồi xuống ghế.

Bright gật đầu, "Cảm ơn anh,"

"Ắt hẳn bây giờ cả hai có rất nhiều câu hỏi," Tay nói.

"Vâng," Win gật đầu, "Vậy thì, Pear. Ý tôi là, là người mà chúng ta đều đang nghĩ đến," Cậu xoay đầu về phía Bright và anh gật đầu.

"Đúng vậy, chuyện gì sẽ xảy ra với con bé?" Bright nghe chừng rất lo lắng.

Tay gật đầu, "Tôi đã sắp xếp cho con bé rồi. Gia đình mà chăm sóc con bé đêm qua sẽ đưa cháu nó đến Hội Bảo trợ Trẻ em. Họ cảm thấy bé sẽ được điều chỉnh tốt nhất ở môi trường của chính mình. Nên việc đầu tiên là con bé cần được đón về nhà của Chanagun."

Win gật đầu, "Okay. Vậy thì ai làm?"

Bầu không khí chìm vào yên lặng.

"Uh," Tay cau mày, "Tôi xin lỗi. Nhưng mà Chanagun có nói với hai người về thỏa thuận giám hộ không?"

"Không," Cả hai đồng thanh trả lời.

Tay điều chỉnh gọng kính của mình, "Được rồi. Vậy thì, trong quá trình thảo luận về ý chí của hai người, chúng tôi đã nói về việc ai sẽ là người chăm sóc cho đứa trẻ trong bất kì trường hợp bất khả kháng như là cả hai đều qua đời và họ đã chỉ định tên cậu,"

Bright và Win nhìn nhau, cả hai đều bối rối.

"Là cả hai người," Tay nói thêm vào.

Lại một lần nữa yên lặng.

"Anh có thể nói rõ hơn được không?". Bright lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Tôi biết đây chính xác không phải là cách hai người muốn bắt đầu một gia đình," Tay nói và Win mau chóng nói chen vào.

"Có sự hiểu lầm ở đây. Chúng tôi thậm chí không phải là một đôi,"

Bright gật đầu đồng tình.

"Thôi thì, xin lỗi về việc đó." Vị luật sư nhoẻn miệng cười, "Nhưng, gia đình Chanagun đã quyết định rằng họ chỉ tin tưởng giao hai người chăm sóc cho con của họ," Và Win có thể nghe thấy tiếng Bright thở hắt bén nhọn ngay kế bên mình.

"Có thể nào..." Anh nuốt ực, "Tôi có thể nào..." Ngón tay trỏ chỉ về phía cánh cửa, ra hiệu rằng anh muốn - anh cần được ra ngoài.

Tay gật đầu, "Được thôi. Tôi sẽ chờ ở đây."

Không phải chờ thêm, Bright và Win phóng vội ra khỏi văn phòng. Win mau chóng tựa lưng vào bức tường, hơi thở nặng nhọc. Trong khi Bright thì đi tới đi lui trước mặt cậu, vò rối tóc tai, cố hết sức để điều chỉnh nhịp thở.

"Ôi trời đất ơi!" Win xoa đầu, "Thánh thần ơi!". Cậu thở hắt ra.

"Điên rồ thật sự!" Bright nhìn cậu chằm chằm, "Win, tôi thật sự không biết chăm trẻ con đâu! Pear chỉ mới một tuổi thôi!"

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Bright cảm thấy thật lạc lối. Anh thậm chí còn không biết phải làm thế nào, chỉ biết hoảng loạn và Win đang trong cơn lo lắng cũng không giúp ích được gì hơn.

"Là 15 tháng tuổi," Win nói, "Nhưng ừ, tôi cũng không biết nuôi trẻ con đâu." Và tim cậu đập thình thịch như phát điên.

Bright thở ra một hơi thật mạnh, "Trời ơi..." Anh hoảng loạn thật sự, "Tôi còn chuẩn bị có tour diễn!"

Win không thể trách cứ khi anh ta có phản ứng như vậy. Chính cậu cũng cảm thấy rối bời và tâm trí cậu chạy trốn mọi nơi. Cậu thậm chí còn không chắc bản thân mình có đang hít thở hay không. Chăm sóc một đứa nhỏ sao? Mình còn chưa biết cách chăm sóc bản thân cho tử tế đây này! Rồi làm sao cậu biết phải làm gì với một đứa trẻ?

Họ cứ thế duy trì bầu không khí yên lặng trong vài phút, hoặc lâu hơn thế, cho đến khi Bright bước về phía Win,

"Chúng ta cần đón Pear trước đã," Anh lên tiếng, giọng nói đã bình tĩnh hơn.

Win nhìn vào mắt Bright trong đôi giây rồi gật đầu, "Nên làm vậy. Bây giờ con bé chỉ còn mỗi chúng ta..."

"Được rồi," Bright gật đầu, "Hãy hoàn thành việc này nào."

Họ quay trở về văn phòng, Tay đang đợi cả hai với nụ cười tươi, "Vậy thì, chúng ta sẽ thế nào đây?"

"Tôi có một câu hỏi," Win lên tiếng, "Sẽ ra sao nếu...một trong hai người, bằng tự thân chúng tôi, lựa chọn làm theo di nguyện của Gunsmile và Love?"

"Hoặc là cả hai người chúng tôi," Bright tiếp lời, "Giả thuyết là thế,"

Tay gật đầu, "Đúng vậy, họ đã chỉ định tên của hai người. Nên là trong trường hợp không ai trong hai người có thể chăm sóc đứa trẻ, tôi sẽ mở một phiên thỏa thuận trước để cấp cho hai người quyền tạm thời trước khi việc nhận nuôi xảy ra,"

"Nhận nuôi?"

"Đúng vậy. Gia đình của Love đã không còn ai, và gia đình của Gunsmile bằng cách nào đó thì không có mặt trong tình huống này."

Và giờ đây, tin tức vừa nhận được khiến trái tim của Bright và Win đều tan vỡ. Bright quay đầu về phía Win vốn cũng đang nhìn anh, trao cho cậu một cái gật đầu khẽ để cam đoan.

"Vậy nói là..." Bright hít một hơi thật sâu, "Chỉ có một trong hai, hoặc cả hai chúng tôi, sẽ chăm sóc Pear."

"Hẳn rồi," Tay gật đầu, "Tình hình tài chính cũng như bất động sản sẽ đủ để trang trải cho khoản thế chấp, thế thôi. Khoản tiết kiệm không nhiều. Cả hai đã mua nhà như một khoản đầu tư. Nhưng trước tiên, hãy tập trung về Pear trước."

"Được,"

"Vậy thì, tôi đề nghị là, cả hai người sẽ tạm thời chuyển vào căn nhà của gia đình Chanagun vì Pear." Tay đề nghị với tông giọng to, rõ.

"Cái gì cơ?!"

"Anh muốn chúng tôi sống cùng nhau?!"

Vị luật sư gật đầu, "Đúng vậy, vì Pear. Kể từ bây giờ, cho đến khi hai người quyết định mình muốn làm gì. Nhưng đây là cách tốt nhất,"

"Anh có nghĩ là con bé sẽ hạnh phúc không?"

Bright nhìn gương mặt đầy lo âu của Win, nhận ra rằng chàng trai thời thượng này ắt hẳn đã khóc suốt cả đêm qua với đôi mắt sưng húp, nhưng dù vậy cậu ấy vẫn là người xinh đẹp nhất trên trần đời, "Chúng ta sẽ cố gắng để con bé luôn được hạnh phúc," Sau cùng, anh vẫn lên tiếng trả lời.

"Chuyện này thật...."

"Không công bằng,"

Win thở dài, "Ừ, không công bằng với bọn họ, với Pear, với chúng ta..."

"Mà con bé bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ?"

"15 tháng tuổi rồi,"

"Mà cậu có nghĩ..."

"Sẽ không đâu. Con bé còn quá nhỏ để nhớ gương mặt của họ," Win trả lời dù rằng chàng ca sĩ vẫn chưa hoàn tất câu hỏi của mình.

Bright cảm thấy lồng ngực mình như siết chặt, "Vậy thì, con bé chỉ còn nhớ mỗi hai chúng ta. Nếu...chúng ta..."

"Ừ,"

----

Văn phòng của Hội Bảo trợ Trẻ em thân thiện ở mức độ vừa phải. Bright chưa từng nghĩ rằng rồi sẽ có lúc, một người như anh lại đến văn phòng này. Anh có thể cảm thấy nhiều cặp mắt đang khóa chặt nơi anh, khiến anh chỉ có thể mỉm cười rồi tập trung vào Win đang ở ngay phía trước, lúc này đang trò chuyện cùng một người phụ nữ.

"Họ nói con bé đã sẵn sàng rồi," Win xoay người về phía anh. "Đi nào."

Bright gật đầu, bước tiếp theo Win và người phụ nữ về phía căn phòng đầu tiên của dãy. Đó là một căn phòng chờ với tấm gương to để họ có thể nhìn thấy bọn trẻ đang chơi đùa cùng nhau ở một phòng khác. Anh có thể cảm thấy trái tim mình lại đang nảy lên một lần nữa.

Ý nghĩ chăm sóc, nuôi nấng một đứa trẻ luôn nằm ở mục thấp nhất trong danh sách những điều ưu tiên của anh. Anh thậm chí còn không chắc rằng liệu mình muốn có con hay không. Bright yêu cuộc sống hiện tại của mình bây giờ - được làm hết mình những gì anh đam mê, được hát, được chơi nhạc, đi lưu diễn, chụp ảnh, quay những video âm nhạc và quảng cáo. Anh yêu cuộc sống của một người nổi tiếng độc thân nhưng chính anh cũng biết cảm giác của một đứa trẻ mồ côi là như thế nào.

Win ngắm nhìn những đứa trẻ qua lớp kính nhưng Bright chắc chắn là mình nhìn thấy Win vừa đưa tay lau vội nước mắt.

"Chào buổi chiều," Người phụ nữ bước vào phòng, cả Bright và Win đều xoay đầu về hướng phát ra âm thanh,

"Tôi tên là Earn. Pear đang được thay tã, con bé sẽ có mặt ở đây sớm thôi. Còn bây giờ thì, tôi có thể xin chữ ký được không?"

Bright không còn nghe được phần câu lại của câu kể từ khi anh nghe đến việc thay tã. Làm sao mình có thể thay tã em bé nhỉ?

Phần giấy tờ Win đã ký xong và giờ thì đến lượt Bright. Cơ thể anh run rẩy và anh có một quãng thời gian khó khăn để đặt bút ký xuống. Bright đã từng ký những hợp đồng, posters, dĩa CD, đồ phụ kiện trang trí, thậm chí là còn ký lên gương mặt của người hâm mộ. Vậy thì giờ đây chỉ là ký một tờ giấy thôi, có gì khó khăn đến vậy?

Cánh cửa lại mở ra một lần nữa. Một người phụ nữ khác bước vào, bồng Pear trên tay. Win nhanh chóng đứng dậy và đi về phía họ. "Chào con, bé cưng," Win mỉm cười, "Lại đây nào,"

Pear nhận ra cậu và đưa hai tay như đòi bồng. Con bé chạm lên gương mặt Win rồi bật cười khúc khích khi cậu hôn lên lòng bàn tay bé. Win hướng về phía Bright và anh đi về phía cả hai người họ.

"Chào con, thiên thần xinh đẹp," Bright xoa đầu Pear.

Bé con mỉm cười và dang hai tay. Bright không cần đợi đã đón bé từ vòng tay của Win. Anh khẽ hôn lên vầng trán của Pear, "Con có khỏe không, mặt trời nhỏ? Ta nhớ con quá."

Con bé ngắm nhìn Bright, rồi tựa đầu lên lồng ngực anh, bàn tay vòng qua cổ ôm lấy Bright, "Papapapa,". Bé lầm bẩm, những ngón tay chơi đùa với cổ áo của Bright.

Và Win bật khóc.

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net