Chương 10: Chuyện của Mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Chuyện của Mặt trời

Bright không nghĩ rằng cả gia đình Opas – Iamkajorn sẽ có mặt trong một ngày nô đùa của Pear và Max. Đây là lần đầu tiên Bright được gặp bố mẹ và ông bà của Win.

Đây không chỉ đơn thuần là một bữa dạo chơi nữa, mà là sự kiện tụ họp gia đình.

"Mọi người đều tò mò về em đấy!" Chị Mesa cười nói khi chị để ý thấy Bright có chút ngạc nhiên với việc mọi người đều tề tựu đông đủ tại nhà chị Mesa ngay lúc này. Anh cảm thấy như mình đang ở ngay giữa một bữa tiệc, người đến người đi đến khu vực ăn tối, trò chuyện và cười đùa cùng nhau.

Win à, đây gọi là một buổi ra ngoài chơi của Pear và Max đấy à?

Bright nhoẻn miệng cười, "Em ước là mình đã ăn mặc cho đàng hoàng hơn," Anh vò dọc mép vải của chiếc áo thun màu xám, "Như là vận áo sơ mi hay là thứ gì đó trịnh trọng vì em đang gặp cả ông bà của chị,"

"Đừng lo. Họ đều ưng em lắm, Bright." Chị Mesa mỉm cười.

Trong trái tim anh giờ đây trỗi dậy một thứ cảm xúc khác lạ. Bright cảm thấy thật lo lắng như lần đầu tiên anh chuẩn bị ký hợp đồng với hãng thu âm, hay như đang ở trong concert solo đầu tiên của đời mình.

Đối với Bright, việc cả bố mẹ của Win đều nói chuyện với anh trước khi cả hai quay sang bận bịu với Pear là một điều gì đó thật lạ lẫm. Cái cách mà bố của Win trao đổi những câu chuyện ngẫu nhiên với anh như thể đây không phải lần đầu tiên họ gặp gỡ. Rồi ông quàng ôm lấy vai anh khi họ nói về một thứ bất kì nào đó và thậm chí ông còn gọi Bright là con trai thật sự là một điều chưa từng lướt qua tâm trí Bright, thậm chí kể cả trong những giấc mơ hoang đường nhất của anh.

Và rồi Bright được gặp mẹ của Win. Người phụ nữ xinh đẹp ấy đã ôm anh thật chặt và dẫn anh đến nhà bếp chỉ để thử món bánh muffin theo công thức mới của bà. Anh đã khao khát những điều này biết bao – là hơi ấm mà Bright chưa từng nghĩ rằng mình sẽ mong chờ nhưng ấy vậy nó lại đến từ mẹ của bạn trai anh.

Win bước về phía họ với hai chiếc dĩa trên tay, "Pear đang chơi cùng Max và Ava rồi. Chị Mesa và mẹ của em sẽ trông bọn trẻ. Tụi mình tranh thủ ăn đi,"

Bright nhận lấy chiếc dĩa, "Cảm ơn,"

"Xin lỗi anh, em còn không biết là có bố mẹ với ông bà đến nữa," Win ăn vội vài miếng thức ăn, "Khi mà em báo với chị Mintra là có anh đến nữa thì mọi người đã chuẩn bị luôn rồi."

"Hừmm," Bright cười, "Anh hy vọng là bà của em không bảo anh hát vài bài hôm nay. Ý anh là, sẽ căng thẳng lắm nếu hát hò trước mặt nhà Opas – Iamkajorn đấy,"

Win cười khúc khích, "Bà nói với anh là bà thích nghe nhạc của anh phải không?"

"Ừ, bà nói vài lần luôn cơ. Bà còn hỏi là liệu anh cho bà vài vé concert miễn phí luôn được không," Bright thì thầm.

Chị Mesa bật cười lớn, "Không đời nào. Làm sao mà bà được vào concert được. Kể cả có là concert của em đi nữa, Bright à."

Và như thể chưa đủ, ánh mắt Win bắt gặp được chú và dì của cậu đang bước vào từ cửa, "Trời ơi, ngay cả chú và dì cũng đến nè!"

"Ôi mẹ ơi! Nếu đây không phải là sức thu hút thì chị cũng không biết cái gì mới gọi là thu hút nữa," Chị Mesa cười khúc khích, "Họ có thích xuất hiện ở mấy buổi tụ họp gia đình đâu," Chị báo cho Bright biết, "Nhưng mà nhìn họ bây giờ đi! Ai cũng hào hứng thấy mặt chồng của Win nè."

"Chị!" Win liếc mắt về phía chị của mình và Mesa chỉ nhún vai rồi đi về phía chú và dì, để lại một Win quá ngượng nghịu để nhìn bạn trai mình.

Bright nhếch miệng cười, "Chồng của Win hả? Thật là một danh xưng thú vị đó,"

"Anh im đi!" Win ngượng đến đỏ mặt, "Chị Mintra với chị Mesa đã luôn gọi anh như thế kể từ khi tụi mình đồng ý làm phụ huynh cùng nhau rồi,"

Bright gật gù, "Anh không để ý đâu. Dù sao sớm muộn gì anh cũng được gọi thế," Anh khẳng định rồi quay lại với việc ăn uống trong khi bạn trai của anh thì nhìn Bright chằm chằm đầy ngạc nhiên.

---

Bright bò lên giường rồi tựa đầu nằm lên đùi Win. Cậu đặt Kindle của mình xuống chiếc bàn bên rồi nhẹ nhàng xoa đầu Bright. Anh ngẩng lên nhìn Win rồi mỉm cười.

"Gia đình em thật tốt bụng và hài hước," Bright cười nói.

Win bật cười, "Họ điên thật đấy! Nghe tin có ca sĩ nổi tiếng đến nhà chị Mintra là đổ ào đến ngay. Xấu hổ ghê luôn!"

"Không, anh thích thế. Ý anh là, thật tốt khi được gặp gỡ mọi người. Chúng ta đã đồng hành cùng nhau làm phụ huynh được 7 tháng rồi đó, Win."

Cậu gật đầu, "Ừ, 7 tháng rồi." Là 7 tháng đẹp đẽ.

Bright ngồi dậy và ngắm nhìn Win, người lúc này cũng đang hướng ánh mắt về phía anh, "Anh cần nói với em điều này."

Đột nhiên, Win cảm thấy thật bồn chồn khi bạn trai mình trở nên nghiêm túc như thế này.

"Ừ anh?"

Bright tiến lại gần Win, vẻ lo lắng hiển hiện trên gương mặt anh. Anh hít một hơi thật sâu rồi gật đầu như tự khích lệ chính mình, "Lý do khiến anh e ngại và có phần sợ hãi khi mà...khi mà phải chăm sóc cho Pear, là vì, ừ, bởi vì chưa từng có hình bóng người cha trong cuộc đời anh."

Win nuốt ực. Đây là lúc Bright quyết định xé bỏ bức tường trong anh.

Bright luôn kín kẽ đối với những vấn đề liên quan đến đời tư. Họ chưa bao giờ nói nhau nghe những chuyện này và Win cũng chưa từng hỏi, bởi vì chỉ cần đoạn hội thoại của họ chuyển đến vấn đề tuổi thơ hay bố mẹ, Bright sẽ luôn lảng sang chủ đề khác.

Bright trao cậu nụ cười yếu ớt, "Tuổi thơ của anh là một thảm họa, Win. Anh chưa từng biết bố mình là ai, mẹ chìm trong nghiện ngập. Khi anh được 4 tuổi, bà để anh lại trại mồ côi. Anh đã cứ thế mà tự lớn lên,"

Win có thể cảm thấy anh bắt đầu run rẩy.

"Anh dành cả thời thơ ấu với khát khao rằng sẽ có ai đó nhận nuôi anh, van nài được yêu thương," Bright chầm chậm nói, gần như là tự thủ thỉ.

"Cưng à, nếu quá khó khăn để nói ra, anh không cần phải nói. Được không?" Win dịu dàng nói. Cậu chưa biết cả câu chuyện nhưng cậu biết, quãng đường đó có ý nghĩa như thế nào với anh ấy.

Bright gật đầu, "Là anh muốn làm thế, Win. Anh muốn kể với em mọi điều. Anh cần được làm thế,"

Win cúi người hôn lên trán anh, "Anh làm được mà,"

Và Bright gật đầu.

"Cuộc sống anh bắt đầu tốt đẹp hơn khi anh được gặp chú Moo. Ông ấy là một giáo viên dạy nhạc. Ông tự mở một trường dạy nhạc nhỏ nhỏ và một cửa tiệm. Quãng thời gian đó anh có dịp đi ngang cửa hàng của chú ấy vào mỗi sáng trên đường đến trường. Rồi trên đường về nhà, ý là về trại trẻ mồ côi, thì anh sẽ dừng lại để xem học sinh luyện tập từ bên ngoài. Lúc đó anh khoảng 8 tuổi, xấp xỉ 9 tuổi. Rồi một ngày chú ấy bảo anh đi vào bên trong và hỏi anh chọn lấy một loại nhạc cụ, anh đã chọn đàn guitar,"

Hai bàn tay Win vươn đến tay Bright, dịu dàng đặt lên đùi mình và nắm lấy tay anh thật chặt.

"Chú ấy hỏi anh, tại sao lại là đàn guitar? Anh đã trả lời là vì khi chơi đàn guitar thì sẽ trông thật ngầu như mấy ngôi sao nhạc rock trên TV vậy." Anh ngừng lại một chút, và Win biết đoạn ký ức đó có một vị trí đặc biệt trong tim Bright.

Anh hít thở sâu trước khi tiếp tục, "Tụi anh trở nên thân thiết hơn và vài tháng sau đó, chú ấy quyết định nhận nuôi anh. Ngày hôm đó thật sự là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Chú ấy là người gần với hình tượng người cha nhất đối với anh,"

Win mỉm cười, "Chú ấy hẳn là một người tốt đẹp lắm,"

"Ừ đúng vậy,"

Bright nhích lại gần hơn và Win tranh thủ cơ hội ấy để hôn lên gò má anh, "Được gặp bố của em vào hôm nay khiến anh nhớ lại những kỷ niệm anh có cùng chú Moo. Anh nghĩ là mình đang mơ đấy khi được nghe bố em gọi anh là con trai. Cảm giác như mơ một giấc mơ hoang đường. Đến giờ vẫn thế,"

Win lau đi nước mắt nơi khóe mắt anh. Bright vươn tay ôm lấy gương mặt cậu rồi hôn lên vầng trán Win, "Anh có thể tiếp tục không?" Anh dịu dàng hỏi và Win chỉ gật đầu.

"Anh thật sự sợ hãi rằng mình sẽ làm hỏng cuộc đời của Pear. Nhưng sáng hôm ấy, khi chúng ta đón con bé và cái đầu nhỏ xíu ấy tựa lên lồng ngực anh. Điều đó đã thay đổi anh. Anh...Anh không nỡ lòng nào mà bỏ con bé một mình. Gunsmile chưa từng bỏ rơi anh, chưa từng dù chỉ một lần."

"Tụi anh quen biết nhau hồi cấp 3 và luôn bên nhau từ hồi đó. Cậu ấy đã bên anh suốt mùa hè năm đó khi chú Moo qua đời. Khi mà tất cả bạn bè của anh đều đi đến những bữa tiệc hay đến những bãi biển, Gunsmile đã ở suốt trong phòng cùng anh, đồng hành bên anh khi anh khóc thương cho cái chết của chú ấy."

Win gật đầu liên tục, "Cậu ấy là một người tốt,"

Bright gật đầu đồng tình, môi thoáng cười.

Win hôn lên gò má trái của Bright, "Và anh cũng vậy đó, tình yêu của em. Anh là một người tuyệt vời,"

Bright hít một hơi thật sâu, "Anh...Đôi lúc, anh cảm thấy như thể mình không đủ tốt đối với Pear, không đủ tốt để dành cho em,"

"Cưng à, anh đừng nói thế..."

Bright nhìn vào mắt Win, "Anh không thể chịu đựng được việc phải mất đi một người quan trọng với anh nữa, Win. Anh không muốn mất em,"

"Anh sẽ không," Win dỗ dành anh, "Anh sẽ luôn có em,"

Bright khẽ khàng vuốt ve gương mặt Win, "Anh thật may mắn khi được gặp gỡ em, Win. Anh cảm thấy biết ơn khi có em ở đây, bên cạnh anh. Đối mặt với thế giới này trở nên ít đi sợ hãi bao nhiêu khi được nắm lấy bàn tay em. Anh sẽ luôn cố hết sức mình, anh hứa."

"Anh đã làm tốt lắm rồi, Bright. Đừng tự nghi ngờ bản thân mình. Em mới là người nên cảm thấy biết ơn vì có được anh trong đời đây," Win dịu dàng ôm lấy gương mặt anh, "Làm sao anh có thể chịu đựng đống hỗn độn của em vậy hả?"

Bright nhìn vào đôi mắt Win. Đôi mắt luôn trao anh sự an ủi và niềm vui, cho anh sự ấm áp và tình yêu. Anh không biết liệu có sớm quá không khi nói điều này nhưng Win thật sự là phần tốt đẹp nhất của anh, "Anh yêu gia đình mình rất nhiều. Khi anh phải rời đi, anh không chỉ là nhớ em và con. Anh nhớ cả chúng ta, nhớ một chúng ta được ở cùng nhau."

Win kéo bạn trai của mình vào vòng ôm, "Anh là người duy nhất có thể trở thành Papa của Pear đấy." Tay cậu nhẹ nhàng xoa đầu Bright, "Đối với tụi em, anh còn hơn cả sự đủ đầy,"

Bright siết chặt cái ôm bọn họ trao nhau, "Em là người duy nhất anh muốn cùng làm những điều này, Win. Chỉ duy nhất mình em." Và đôi môi anh áp lên môi Win.

Win có thể cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má anh.

Bright, anh là mặt trời của em. Anh là phước lành trời ban.

---

Gặp gỡ gia đình của Bright Vachirawit trong số kỷ niệm đặc biệt của Elle!

Bright Vachirawit và Win Metawin Opas – iamkajorn đồng hành trở thành những bậc phụ huynh: "Luôn không dễ dàng cho cả hai vì những sự khác biệt và lịch trình bận rộn, nhưng thấu hiểu người bạn của mình sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn,"

"Tôi bây giờ là người thay tã chuyên nghiệp rồi đấy," Bright Vachirawit nói về hành trình làm cha của mình.

Sau những danh xưng: báu vật quốc gia, tượng đài sống của bảo tàng Louvre, ngôi sao bí ẩn và ông chồng quốc dân. Giờ đây xin được xướng tên gọi mới dành cho Bright Vachirawit: PAPA NÓNG BỎNG!

Cảnh báo Papa quyến rũ tới đây!! Bright Vachirawit mang cả con gái đi làm cùng trong thời gian nghỉ ngơi sau chuyến lưu diễn!!

Gặp gỡ Win Metawin, đầu bếp làm bánh chuyên nghiệp, CEO của Souri. Cậu ấy sẽ nói về sự nghiệp và hành trình làm cha của mình, "Tôi từng chỉ làm bánh một mình nhưng giờ đây, tôi còn vừa cõng cả con gái trên lưng vừa làm bánh. Rất đỉnh cho việc lên cơ,"

---

"Bright ơi?"

"Ơi em?"

"Con đâu anh?"

"Ơi? Anh tưởng là con ở với em!"

"Không! Là ở với anh mà!"

"Con bé đâu rồi?!"

"Ôi trời ơi!"

"Pear ơi?"

"Pear!"

"Dada?"

"Cưng ơi, con ở đâu?"

"Papa!"

"Con bé ở đây nè Win!"

"Ở đâu thế?"

"Ở giỏ đựng đồ?"

"Được rồi, ngoan nha, được không con? Papa cần phải quay lại làm việc đây." Pear vươn tay chạm lên gò má anh. Bright đặt một nụ hôn mềm lên trán con bé.

Win mỉm cười, "Hẹn gặp anh vào cuối tuần," Cậu nói rồi hôn lên môi anh.

Anh kéo sát người Win lại, thu hẹp khoảng cách giữa hai người và dịu dàng nhưng có phần vội vã hôn đáp trả Win, khiến Win phải bật cười khe khẽ, "Thôi nào anh,"

Bright nhếch miệng cười, "Hẹn gặp em một tuần nữa," Anh hôn cái chóc lên môi Win rồi kéo lấy tay cầm vali, "Đừng để bị muộn nhé!"

"Sẽ không đâu."

Win bồng Pear đang ngồi trên sàn nhà lên rồi tiễn Bright ra đến tận ngoài nhà. Toptap đã đợi anh từ trước, "Chào buổi sáng, anh Tap. Nhờ anh chăm sóc anh ấy giúp em nha,"

Anh quản lý mỉm cười, "Đừng lo, Win. Anh đã luôn chăm sóc thằng bé trong suốt 10 năm nay rồi,"

Win gật đầu, "Có anh thì em an tâm rồi,"

"Papa," Pear phồng má khi bé con nhìn thấy Toptap đang mở cửa đợi Bright. Anh liền xoay người người rồi đi về phía bạn trai và con gái của mình.

"Gì thế, mặt trời nhỏ?" Bright đón bé từ tay Win, "Nhớ papa rồi sao?"

Con bé ngắm nhìn anh với đôi mắt mềm mại, bàn tay bé vươn lên chạm vào gò má anh, "Papa,"

"Chỉ một tuần thôi nè, được không bí ngô nhỏ?" Bright hôn lên đỉnh đầu Pear, "Papa sẽ gọi điện thoại cho con và Dada mỗi ngày nha, đừng lo nhé."

"Qua đây với Dada," Win đón lấy con bé, "Papa sẽ muộn chuyến bay mất và tụi mình thì không muốn để việc đó xảy ra đâu, đúng không con?"

Bright mỉm cười, "Bây giờ anh phải đi rồi. Khi nào đến nơi anh sẽ gọi em nha?"

"Được," Win gật đầu.

"Anh yêu em," Bright dịu dàng hôn lên trán Win, "Yêu rất nhiều,"

Win ngắm nhìn anh, "Em cũng yêu anh. Đi vui nhé!"

"Ừ," Bright mỉm cười đáp.

---

"Ừ, mình vừa tới đây. Hai cậu đang ở đâu? À được rồi, mình thấy hai người rồi." Win cúp máy rồi đi về phía bàn nơi Film và Khao đang chờ cậu. Cậu cẩn thận đẩy xe em bé vì không muốn đánh thức Pear. Con bé ngủ trên đường đi và Win cảm thấy việc đem xe đẩy là lựa chọn tốt nhất, như vậy Pear sẽ thoải mái hơn thay vì để cậu bồng bé hay là địu bé bằng đai lưng.

"Aww," Film há hốc mồm rồi mau chóng ngậm miệng lại.

Win bật cười, "Im lặng dùm." Nói rồi mau chóng bước về phía Film và trao cho cô cái ôm thật nồng nhiệt, thật chặt, "Trời ơi mình nhớ cậu quá."

"Mình cũng nhớ cậu!"

Và rồi Win xoay qua ôm lấy Khao, "Hai cậu thế nào rồi?"

Bọn họ đã không gặp nhau kể từ khi sự cố của Love và Gunsmile xảy ra. Vì Khao và Film làm việc ở ngoại thành nên cả hai khó mà sắp xếp công việc để vào thành phố. Họ thậm chí còn không đến dự được ngày khai trương cửa hàng thứ hai của Souri.

"Mệt cực!" Film thở dài, "Nhưng không nói nữa, nghiêm túc đó Win, cậu dạo này thế nào?"

Win cúi đầu về phía xe đẩy của bé, "Thì cố gắng làm một người cha tốt của con bé và hai cậu biết đó, giữ cho công việc của mình đâu vào đó. Vừa làm cha, vừa làm CEO còn làm cả bếp trưởng thật sự là gian nan, mình hẳn là nên từ bỏ một thứ trong đó,"

"Không!" Khao cau mày, "Bỏ một trong số đó là sao?"

Win nghĩ ngợi một lúc, "Mình nghĩ là mình sẽ để chị Mintra làm bếp trưởng. Mình không thể vừa điều hành công ty, rồi còn làm bánh, tạo ra công thức mới và làm cả một người cha trong một lúc được. Lịch trình của Bright vốn đã kín. Lịch của anh ấy trong phần còn lại của năm và cả năm sau đều được lên cả rồi,"

Film gật đầu, "Cậu nói với Bright chưa? Như là bàn về việc duy trì lịch của hai người ấy?"

"Có, tụi mình cũng nhờ đến sự trợ giúp. Pear có một cô trông trẻ nhưng bé nó không thích cô ấy lắm." Win gật đầu, "Nếu anh ấy không đi lưu diễn, Bright sẽ đưa con bé đến nơi làm việc nếu được. Tụi mình sẽ cố hết mức có thể. Chỉ là...trong trường hợp này, mình là người có khả năng ở nhà hơn cả, hiểu không?"

"Nhưng đây có phải là điều cậu muốn không?"

Win mỉm cười, "Cuộc sống của mình đã thay đổi từ đêm đó, cậu biết đấy. Giờ đây, không chỉ cuộc sống này mà cả giấc mơ của mình cũng chậm lại...và mờ nhạt dần. Không phải, có thể đó không là sự phai nhạt, chỉ là thay đổi một chút," Cậu quay sang để nhìn bé con say ngủ, "Trong suốt cả cuộc đời mình, mình đã luôn là một người chỉ tập trung vào làm một điều gì đó. Chỉ cần là điều mình muốn đạt được, mình sẽ cực kì nỗ lực. Là tham vọng, nhỉ?"

Khao gật đầu, "Đó là điều tốt mà Win. Ý mình là, cậu đã hy sinh rất nhiều để trở thành cậu của hôm nay,"

"Và cậu sẽ không cho phép bất kì ai hay bất kì điều gì chen vào đời mình. Ý mình là, Win, đây là cuộc đời cậu mà." Film nói thêm vào.

"Mình biết," Win gật đầu, "Ý mình là, mình đã không còn là người như thế nữa rồi. Cuộc đời của mình vào 7 tháng trước chỉ toàn là công việc nhưng kể từ hôm ấy, mọi thứ đã thay đổi. Mình đã từng sợ hãi, từng tức giận, lo lắng. Mình cũng chỉ cảm thấy như bao người khác mà thôi. Mình không biết gì về việc phải nuôi nấng một đứa trẻ và chỉ sau một đêm, mình đã có trách nhiệm phải chăm sóc cho một đứa bé – là đứa bé con của bạn thân mình, cùng với một người đàn ông mà mình từng cho rằng anh ta ghét mình,"

Film cau mày, "Win này, mình xin lỗi."

"Mình chậm rãi hiểu được, tại sao lại là mình. Trong thật nhiều người trên thế giới này, tại sao mình phải trải qua những điều này. Mình đã từng nghĩ rằng mỗi người chúng ta chỉ có thể gánh vác một giấc mơ, nhưng mình đã sai. Giờ đây, mình đã có thật nhiều ước mơ và một trong số đó là trở thành một người cha. Mới năm ngoái đây thôi, tất cả những gì mình nghĩ đến là một công thức làm bánh mới thật xịn, làm sao để vận hành tiệm bánh và những điều tương tự. Đến năm nay, mình còn nghĩ về cách làm sao để lắng nghe người khác, để hiểu được những gì người ta đang trải qua, làm sao để dạy bé con ăn và nói, nên nấu gì cho bữa trưa đây," Win cười, "Chắc mọi người thấy mình vớ vẩn lắm, mình cứ luyên thuyên suốt thôi,"

Khao vỗ vai bạn mình, "Không đâu Win. Cậu cần phải bộc bạch hết," và Film gật đầu đồng tình.

"Pear không chỉ là con của bạn thân nữa. Con bé là một phần quan trọng trong cuộc đời mà mình muốn gắng sức vì nó," Win nói, "Con bé là suối nguồn của sự hạnh phúc trong mình và dĩ nhiên, mình sẵn lòng làm mọi điều trong khả năng để nắm giữ hạnh phúc của thế giới này trong tay,"

Film mỉm cười, "Cậu vốn là một người xinh đẹp rồi, Win. Và giờ đây cậu nở rộ trở thành một người tuyệt vời hơn thảy,"

"Cậu có hạnh phúc không, Win?"

"Mình có," Win gật đầu, "Mình đang ở những chương hạnh phúc nhất của đời mình. Mình có được mọi niềm hạnh phúc của thế gian nằm gọn trong lòng bàn tay,"

"Nếu đó là những gì cậu mong muốn và là những điều tốt đẹp nhất dành cho cậu," Film cầm lấy tay Win, "Tụi này hiểu và luôn ủng hộ cậu,"

Win mỉm cười, "Ừ, mình biết là mọi người sẽ,"

Khao gật đầu đồng tình, "Mình thật sự tự hào về cậu, Win."

"Nói đến hạnh phúc," Film nhích lại gần Win, "Cậu có hạnh phúc bên Bright không?"

Cậu đỏ mặt, "Hạnh phúc nhiều lắm. Hạnh phúc đến điên luôn! Mình...Mình chưa từng cảm thấy những điều như vậy trước đây. Ý mình là, anh ấy không phải tình đầu. Mình từng nói chuyện yêu đương rồi, đúng chứ?"

"Dĩ nhiên, Win Cassanova mà." Khao đùa trêu.

"Sao cũng được," Win đảo mắt, "Nhưng với những mối quan hệ trước, mình luôn phải là người, gì nhỉ? Gọi là gì nhỉ? Là..." Cậu cố gắng tìm một từ chính xác để miêu tả hoàn hảo những gì cậu muốn nói.

"Là người cho đi. Cậu luôn chiều chuộng những cô bạn gái của cậu đến mức mà họ lạm dụng lòng tốt của cậu luôn," Giờ thì đến lượt Film đảo mắt.

Win toe toét cười, "Ừ, có lẽ. Nhưng giờ á, mình là người được chăm sóc và cảm giác đó tốt lắm. Mình cảm thấy được trân trọng và được yêu thương. Bright ấy, ảnh làm mình cảm thấy mình được cần đến, cậu hiểu ý mình chứ?"

Đoạn hội thoại bị cắt ngang bởi tiếng ê a khe khẽ của Pear khiến Win xoay đầu. Bé con đang rù rì nói và nhìn cậu với đôi tay dang rộng như đòi bế, "Nhìn xem ai đã dậy rồi nè," Cậu tháo vòng đai an toàn của xe đẩy và bế bé con lên, "Chào chú Khao và dì Film đi con,"

Film thích thú nhìn hai người, "Trời ơi, mình chưa từng nghĩ có ngày thấy cậu ra dáng ông bố như vậy được luôn đó, Win!"

"Đúng thật!" Khao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net