Chương 2: Ừ thì, Win ghét mình. Thế thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Ừ thì, Win ghét mình. Thế thôi.

"Khoan, đợi đã, CÁI GÌ CƠ?!"

"Ừ thì, em là cha đỡ đầu của con bé, cho nên là..."

"Đợi một lát. Để anh mày thở đã,"

"Anh ổn không đó?"

"Nên là, chú mày đang nói là chú mày sẽ chăm sóc một em bé cùng với mẹ đỡ đầu của bé?"

Bright biết những điều anh sắp nói đây sẽ mang đến vài đêm ác mộng cho quản lý của mình, "Erm...Em là một trong hai người cha. Em sẽ chăm sóc Pear cùng với cậu ấy,"

"CHÚA LÒNG LÀNH!" Bây giờ thì anh quản lý đang la lối - à không, là hét lên.

"Yeah,"

"Anh không biết nói gì luôn!"

Bright thở dài, "Anh nói xem, Tap. Em cũng đâu biết những chuyện này sẽ xảy đến với mình chứ,"

"Chú em này, anh xin lỗi...Ý anh là, QUÀO!"

"Anh là quản lý của em đó. Anh nên nói vài câu khích lệ em đi vì giờ em đang lạc lối dã man luôn." Giọng nói của Bright trở nên trầm hơn khiến người ở bên kia đầu dây điện thoại phải dịu giọng.

"Anh rất xin lỗi. Chỉ là...thật khó để tiếp nhận, em hiểu không? Dù sao thì, em đang cảm thấy thế nào?"

"Em đoán là em ổn đi? Không, đó chỉ là lời nói dối. Em không biết nữa. Những điều này thật...quá sức. Em vừa mất đi người bạn thân thiết của mình, Tap. Và giờ đây em phải chăm sóc con gái của cậu ấy. Ý em là, em không biết liệu mình có làm được không."

"Anh rất tiếc. Lẽ ra anh nên nói gì đó với em ngay lúc này. Nhưng những gì anh có thể gửi đến em là, rồi em sẽ làm tốt nhất có thể như em vẫn thường hay thế, được không Bright?"

Bright đưa tay vò rối tóc mình, "Em không biết nữa, Tap. Kiểu...làm sao em có thể trở thành một người bố đây trong khi trước đây em chưa từng?"

Bright xoa đầu. Cơn đau nửa đầu đã ập đến trong hàng giờ. Anh vừa nói chuyện với quản lý của mình - Toptap, giải thích với anh ấy về mọi chuyện. Và người quản lý không thể làm gì khác ngoại trừ việc đồng ý với những gì luật sư đưa ra.

Hai người trao đổi trong gần một giờ đồng hồ và trước khi gác máy, Toptap nhắc anh về lịch trình của ngày mai, "Em có một buổi chụp hình vào 9 giờ sáng, livestream trên Instagram cùng Adidas lúc 1 giờ chiều và một chương trình quay không trực tiếp vào 3 giờ chiều."

Nếu là vào những ngày thông thường, lịch trình như trên vẫn ổn, nhưng thời điểm này có chút khác biệt. Nó đồng nghĩa với việc Bright sẽ vắng mặt cho đến tận ăn giờ ăn tối. Anh sẽ không thể giúp Win chăm sóc Pear. Điều đó sẽ thật tệ.

Tệ

Vô cùng tệ.

---

"Đây, anh nên ăn gì đó đi." Win đến cùng với món sandwich gà tây cho cả hai. Cậu ngồi bên cạnh Bright, "Có chuyện gì với anh thế?"

Bright cầm lấy một phần sandwich được đựng trên đĩa, "Tôi sẽ phải ra ngoài cả ngày mai."

"Ồ, tại sao vậy?"

"Thì công việc đó?" Bright đùa cợt, "Chứ còn là gì được nữa?"

Win đảo mắt, "Nhưng tôi cũng phải đi làm,"

"Tôi không thể mang con bé theo với tôi được, Win." Bright cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Win lại bắt đầu càu nhàu rồi, điểm mà anh ghét nhất ở cậu, "Tôi có buổi chụp hình vào buổi sáng, trực tuyến với nhãn hàng cho buổi chiều rồi thêm một chương trình truyền hình vào buổi tối. Ngày mai như vậy đã tính là thảnh thơi rồi đấy, nói thật,"

"Ồ," Win phồng má, "Xin lỗi. Tôi chỉ là..."

"Ổn thôi. Tôi không muốn nói về việc này," Bright cảm thấy mình mất luôn khẩu vị, "Tôi đã hỏi anh quản lý tìm cho chúng ta một người trông trẻ rồi."

"Cảm ơn,"

Và bầu không khí lại ngượng ngập, một lần nữa.

"Tôi có thể mang bé theo đi làm vào ngay mai. Chị của tôi sẽ giúp," Win lên tiếng sau khi im lặng một lúc.

Bright gật đầu, "Tôi sẽ có mặt ở nhà trước buổi tối." Và sau đó, chàng ca sĩ đứng dậy và hướng về phía phòng bếp.

Win thở dài. Làm sao mình có thể  chăm sóc Pear cùng với anh ta đây nếu anh ta ghét mình như vậy?

---

Win thức dậy với tiếng khóc của bé con. Điều này thật mới mẻ với cậu. Win thường thức dậy với không gian tĩnh mịch. Cậu nhanh chóng bật dậy rồi sải bước về phía phòng Pear với đôi mắt nặng trĩu. Khi Win đã đến được căn phòng chỉ toàn màu hồng dành riêng cho em bé, Bright đã có mặt ở đó với tấm khăn quấn ngang eo, những giọt nước nước lăn dài từ tóc đến cơ thể.

Chúa ơi, cái mẹ gì thế này?!

"Tôi nghĩ là con bé đói rồi," Bright cố bồng bé rồi nâng bé lên xuống nhưng bé con vẫn chỉ khóc. "Suỵttt, thiên thần xinh đẹp, không sao nè con." Giọng nói bình thản nhưng nét mặt anh chỉ nói điều ngược lại.

Win nhận Pear từ Bright, cố gắng hết sức để bản thân không liếc nhìn những thớ cơ đó, "Hãy tìm gì đó để ăn nào, được không con?" Và em bé vẫn quấy khóc.

"Xin lỗi, tôi cần phải đi thay đồ." Nói rồi anh đi về phía phòng ngủ thứ hai dành cho khách, ở gần với phòng của bé con mà anh đã ngủ lại đêm qua. Còn phần Win thì ngủ ở một phòng ngủ khác dành cho khách, không ai trong bọn họ muốn ngủ lại ở phòng chính cả.

Win bồng Pear đến nhà ăn, để con bé ngồi trên ghế cao. Bé vẫn quấy và khiến Win hoảng loạn. Cậu mở hết mọi ngăn tủ trong bếp để tìm món gì đó cho con bé ăn, cho đến khi Win tìm được hộp ngũ cốc.

"Đây của con đây," Cậu đổ ngũ cốc lên khay ăn của bé. Bé con liền ngừng khóc và bắt đầu với phần ăn của mình.

Win buột tiếng thở dài não nề, "Con biết đó, con chỉ cần nói là con đang đói thôi mà,"

"Con bé có nói được bao nhiêu đâu, Win." Giọng Bright vang lên từ phía sau. Chàng ca sĩ đã tròng lên người chiếc áo thun xanh cùng với áo khoác denim mặc ngoài. Anh bước về phía Pear rồi hôn lên trán con bé. "Chào buổi sáng, mặt trời bé con. Xin đừng làm Win dỗi nhé nếu không cậu ấy sẽ nướng con thành một bé macaron khổng lồ luôn,"

"Haha hài hước đó," Win đảo mắt, cảm thấy Bright thật phiền.

Bright bước qua cậu và mở tủ lạnh, "Quản lý của tôi đã tìm được một người trông trẻ. Cô ấy đáng tin cậy, giống như là..từ một tổ chức hay đại loại vậy. Cô ấy sẽ đến tìm gặp cậu ở tiệm bánh. Cậu cứ nhắn tin cho tôi địa chỉ của cửa hàng rồi tôi sẽ chuyển cho anh quản lý,"

"Cảm ơn."

"Cô ấy sẽ làm việc từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều," Bright đóng tủ lạnh sau khi có cho mình một ly nước cam, "Nên ngoài khung giờ đó ra, phần chăm con bé sẽ thuộc về chúng ta."

Win gật đầu, "Tôi làm việc cho đến 3 giờ chiều thôi, nên là cũng ổn."

"Được," Bright gật đầu, "Bởi vì công việc của tôi hoặc là làm việc cả ngày hoặc là không làm gì hết. Lịch tuần này khá kín, ngày mai là ngày duy nhất tôi có thể ăn tối ở nhà."

Win nhướng mày, sự bực bội được viết rõ trên gương mặt cậu, "Cho nên là tôi phải tự mình chăm sóc con bé?"

"Tôi đang cố gắng đây, Win." Bright đáp lại, "Đó là lý do vì sao tôi đã tìm cho cậu một cô trông trẻ rồi đó."

Cậu trai thời thượng khoanh hai tay ngay trước ngực, "Ồ, nên là bây giờ mọi thứ đều được giải quyết bằng tiền rồi phải không?" Cậu cằn nhằn.

Bright suýt thì ném chiếc cốc xuống sàn nhà nhưng rồi anh dằn lòng mình để đặt nó lên kệ bếp, "Tôi không nói thế," Anh khẳng định.

"Nhưng nghe thì giống đó."

"Win!" Bright xoay người, "Tôi đang cố hết sức đây, được không? Bây giờ tôi không làm được gì hơn nữa, mọi thứ đã được lên lịch cả rồi."

"Được thôi," Win gật đầu, "Ngày mới tốt lành." 

Nói rồi cậu bế Pear và đi về phòng con bé, "Bây giờ thì thay tắm cho con nào, được không?" Bright có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của Win khuất dần khi họ bước hẳn vào phòng.

"Gun, tớ phải làm gì đây?" Bright thì thầm.

Win còn không hiểu nổi chính bản thân mình. Tại sao mình phải phản ứng như thế nhỉ?  Bright đang làm phần của anh ấy tốt hết mức có thể rồi.

Cậu vừa thay đồ xong cho Pear. Bây giờ, dĩ nhiên là cậu cần gọi điện cho Mintra để hỏi xin sự giúp đỡ. Khi mọi thứ liên quan đến việc chăm sóc một đứa trẻ chỉ mới 15 tháng tuổi, Win trở nên mất phương hướng. 

"15 phút nữa chị đến nơi," Mintra trả lời khi Win gần như bật khóc mà cầu cứu sự giúp đỡ từ chị.

Win vừa mới chơi đùa với Pear trong phòng con bé, rồi đặt nó lại vào trong nôi, để cô bé tự chơi với búp bê của mình.

Dòng suy tưởng của Win lãng đãng quay về nơi Bright. Cậu cảm thấy tồi tệ vì đã mỉa mai và trở nên thô lỗ với anh ta vào sáng nay. Bright thật sự bận, cậu biết điều đó. Win chỉ là không biết phải làm sao với Pear và ý nghĩ phải tự mình xoay sở chăm sóc con bé khiến cậu giận dữ, rồi những gì cậu làm là đổ ào sự tức giận và lo lắng của mình vào Bright.

Dĩ nhiên là mình nên xin lỗi anh ta rồi.

Chuông cửa reo lên. Ắt hẳn là Mintra. Win bồng Pear lên - con bé lúc này đang buồn ngủ - và nhanh chân bước về phía cửa. Mintra đang đứng đấy, mỉm cười.

"Cảm ơn chị vì đã đến," Win thở phào nhẹ nhõm, "Em thật sự không biết phải chăm sóc một đứa nhỏ làm sao,"

Mintra gật đầu, "Xin chào bé con xinh đẹp." Chị vươn tay đến bàn tay của con bé nhưng Pear liền rụt lại và giấu mặt mình vào ngực Win, "Aw, bé con chỉ muốn ba của mình thôi nè."

"Ba? Ôi thôi trời ơi!" Win có thể cảm thấy cơ thể bắt đầu run rẩy.

Chị bật cười, "Được rồi, dẫn chị đến phòng bé đi."

Win dẫn đường đến phòng của Pear, "Em có nên đặt con bé vào nôi không?" Cậu hỏi khi Win để ý thấy giờ đây bé con đã ngủ thiếp đi trong ngực mình.

Mintra lắc đầu, "Không, đưa bé vào xe luôn. Em sẽ không muốn đánh thức bé dậy khi mà em cần phải đi ra ngoài đâu, có mà la hét cả ngày luôn đấy,"

"Cũng đúng," Cậu nhớ về lần khóc sáng nay của Pear.

Cậu bế Pear rồi lắc lư con bé trên tay trong lúc dõi theo Mintra chuẩn bị đồ dùng cho Pear vào một chiếc túi, "Em phải mang từng này vào mỗi ngày luôn đó hả?"

"Đúng vậy. Nhưng em bảo là em có bảo mẫu?"

Win xác nhận, "Yeah. Chiều nay cô ấy sẽ ghé qua cửa hàng luôn,"

"Vậy tốt," Mintra gật đầu, "Nhìn nè. Đây là toàn bộ những đồ dùng em cần mang theo bất cứ khi nào em ra ngoài cùng bé: tã, quần áo, khăn giấy ướt, phấn rôm trẻ em, nước hoa và vài món ăn vặt nữa. Love đã từng chuẩn bị rất tốt đâu ra đó. Nên là, em sẽ ổn thôi."

Đã từng.

"Được rồi," Win gật đầu.

"Bây giờ thì, nên đi chưa? Em có cuộc họp và em đã bị muộn mất một tiếng đồng hồ rồi. May cho em là Mesa đã có mặt ở đó rồi đấy,"

Win đành thở dài. Từ bây giờ trở đi đây sẽ là cuộc đời của mình đó sao?

---

Bright vừa kết thúc bữa chụp hình cho tạp chí của mình và đang trên đường đến văn phòng để chuẩn bị cho lần ghi hình trực tiếp cùng Adidas. Anh lấy điện thoại từ chiếc túi đeo ngực của mình, màn hình hiển thị 3 tin nhắn mới đến từ Win. Chà, mới mẻ đây.

Hi, Bright. Xin lỗi vì đã cư xử thật ngu ngốc sáng nay.

Tôi thật sự đã rất lo lắng và khủng hoảng.

Hi, giờ thì Pear đang ở cùng tôi ở cửa hàng.

Cô bảo mẫu đến rồi.

Bright mỉm cười, "Anh tìm người trông trẻ ở đâu thế?"

"Ồ," Toptap gật đầu, "Anh gọi cho chị gái. Chị ấy có biết một người, nên đã gọi cho bên công ty để liên hệ. Sao thế?"

"Không có gì. Hy vọng là mọi thứ sẽ ổn,"

Toptap gật đầu, "Em định sẽ làm gì?"

"Em không biết." Bright thở dài, "Em không thể bỏ mặc con bé được, anh biết đó, nhưng mà Win...Cậu ấy ghét em,"

"Tại sao?"

"Em cũng không biết. Chắc là em đã trêu cậu ấy quá nhiều," Bright trả lời sau một lúc, "Hoặc chỉ đơn giản là người ta ghét em thôi."

"Lạ thật đó," Toptap cười thầm, "Nhưng, hãy thực tế đi Bright. Em không có khả năng chăm sóc con bé đâu. Hai tháng tới em có một tour lưu diễn, em sẽ có cả một chặng đường dài. Và cả, lịch trình của em đã kín từ đây đến hết năm rồi."

Bright gật đầu, "Em biết,"

"Anh xin lỗi, chàng trai. Anh biết chú mày yêu mến Gunsmile và Love biết bao...Nhưng em phải tiến hành công việc này cùng Win thôi. Cả hai đứa phải cùng chăm sóc con bé hoặc là...từ bỏ đi để con bé được nhận nuôi,"

Và phương án cuối cùng hoàn toàn không nằm trong mục cần cân nhắc của Bright. Anh sẽ không bao giờ từ bỏ đứa con gái của người bạn thân nhất để cho ai đó nhận nuôi, "Em sẽ tìm cách nhưng không xin nhận nuôi gì ở đây hết, dù cho có tận thế đi nữa."

Toptap gật đầu hiểu ý, "Anh chỉ muốn em biết là, em cũng cần phải chuẩn bị câu trả lời khi cánh nhà báo biết được tình hình hiện giờ của em. Anh nghĩ là nội trong hôm nay hoặc mai thôi,"

"Được,"

"Ý anh là, em sống chung với một người mà đó giờ em không hề qua lại. Hơn thế nữa, hai đứa bỗng nhiên trở thành phụ huynh của một đứa trẻ. Vấn đề này không nhỏ đâu. Công ty tôn trọng quyết định của em nhưng về phía nhãn hàng và người hâm mộ thì anh không chắc. Chúng ta không lường trước được,"

Bright gật đầu, "Vâng, nếu nhãn hàng muốn hủy hợp đồng thì cũng được thôi,"

"Hủy thì anh chắc chắn họ sẽ không hủy, nhưng có thể họ sẽ muốn điều chỉnh so với tình huống của em,"

"Được thôi, sao cũng được."

Toptap gật đầu, "Vậy thì, chúng ta không chắc chắn được gì. Nhưng lạc quan hơn mà nói, em chắc chắn sẽ nhận được hợp đồng quảng cáo sản phẩm cho em bé."

Bright cười thích thú, "Tới luôn đi. Ngôi sao nhạc rock đại diện quảng cáo cho phấn rôm trẻ em?"

"Và em cần nói cho Win về việc này nữa. Fans hâm một của em sẽ cắm chốt tại tiệm bánh của cậu ấy đó,"

Và giờ đây suy nghĩ về những fans điên cuồng sẽ ở lì tại tiệm bánh của Win đeo bám ám ảnh anh, "Chết tiệt!"

"Chính nó đó," Và vị quản lý này thì không giúp được gì anh mấy.

Vốn dĩ không có sự quấy rấy từ fans của Bright thì Win cũng đã rất ghét anh rồi. Bây giờ thì, Win sẽ phản ứng như thế nào nếu cậu ấy biết chuyện này?

---

Pear không thể ngừng khóc và cả la hét nên Win quyết định sẽ về nhà sớm cùng với con bé và người trông trẻ mới, Pam. Pam thật sự rất tốt nhưng chỉ là Pear vẫn chưa quen với cô. Nên là, thay vì phải bồng bế con bé hay tương tự vậy, Pam sẽ đảm nhận phần nấu ăn cho Pear. Còn Win thì vừa trông Pear vừa có một cuộc họp thông qua Skype cùng với nhóm của mình. Cậu chuẩn bị mở một cửa hàng Souri thứ hai trong vòng hai tuần tới và tình hình có vẻ không khả quan chút nào.

"Được rồi, mình nghĩ đến đây là tốt rồi. Cảm ơn sự nỗ lực của mọi người!" Win kết thúc cuộc họp bởi vì Pear lại bắt đầu quấy. Cậu bước về phía phòng bếp và đặt con bé lên chiếc ghế cao.

"Tôi sẽ làm cháo bí ngô xay," Pam nói, "Đây hẳn là món Pear ăn nhiều nhất vì tôi nhìn thấy vài phần bí ngô trong nhà bếp. Tôi cũng tìm được cái này," Cô chìa cho Win một quyển sổ nhỏ, "Là thực đơn hằng ngày của Pear và mọi thứ khác."

Cảm tạ trời đất.

Win thở phào, "Cảm ơn Pam." 

Và cô ấy đã đúng, Pear ăn được rất nhiều và bây giờ con bé trông thật vui vẻ. Win ngồi bên bàn ăn và đọc những ghi chú Love để lại. Cô ấy đã viết mọi thứ như thế cô ấy đã biết chuyện này rồi sẽ xảy ra.

Win nhận ra rằng thậm chí cậu còn không có thời gian khóc thương. Nếu ở một trường hợp khác, lúc này cậu sẽ đang nằm dài trên giường để khóc. Hoặc ít nhất thì cũng là nói chuyện điện thoại với Khao và Film. Nhưng bây giờ thì, cậu đã phải xoay sở với Pear từ tận hôm qua.

Điện thoại trong túi quần jean đổ chuông. Ai mà gọi cho cậu vào buổi chiều giờ này nhỉ? Đợi đã, là Bright?!

"Chào," Win nhanh chóng bắt máy.

"Hey, Pear thế nào rồi?" Thậm chí ở đầu dây bên này, Win có thể khẳng định Bright đang không ở một mình trong phòng. Người đàn ông này thật sự dành thời gian để gọi điện thoại và hỏi về Pear, nhưng lại không trả lời tin nhắn của Win. Có lẽ anh ta không thấy hoặc là không muốn trả lời, thế thôi.

"Con bé đang ăn. À, nhân tiện thì về nhà rồi,"

"Ơ, tại sao vậy?"

"Pear không ngừng quấy khóc rồi hét lên ở cửa hàng. Nên tôi đưa con bé và Pam về nhà,"

"Pam?"

"Là người trông trẻ đấy à?"

"À, đúng rồi."

"Bright này,"

"Ừ?"

"Tôi xin lỗi,"

Và sau đó là một khoảng lặng, "Chúng ta sẽ nói sau nha. Bây giờ thì tôi chuẩn bị tham gia phát sóng trực tiếp trên Instagram,"

"Được, chúc may mắn."

"Cảm ơn. Giờ tôi phải đi đây,"

"Ừ." Và cứ vậy, Bright ngắt điện thoại. Win thở dài, anh ta hẳn là phải ghét cậu nhiều lắm.

---

Bright cuối cùng cũng dừng xe và đỗ xe vào ngay bên cạnh xe của Win. Anh tắt động cơ, lấy chiếc túi của mình rồi đi vào nhà. Bright kiệt sức và sẵn sàng để được quăng mình lên giường nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra, ít nhất là bây giờ. Đón chào anh là bé con Pear đang khóc lóc khi anh vừa mở cửa vào nhà.

"Bé yêu ơi..." Win nghe có vẻ đã cạn kiệt sức lực.

Bright quẳng chiếc túi lên ghế sofa rồi mau chóng cởi chiếc áo khoác da, "Chào con, thiên thần xinh đẹp," Rồi anh tiến về phía họ. Bright có thể thấy Win đã mệt mỏi - mái tóc rối bù, gò má ửng hồng và chiếc áo thun lấm bẩn. Mẹ nó, cậu ấy đáng yêu thật!

"Con bé vẫn khóc suốt," Và bây giờ thì Win nghe thật tuyệt vọng, "Tôi không biết phải làm gì cả, Bright." Ngay khi Bright đón lấy con bé, Win thả mình xuống sàn nhà.

"Ổn mà bé con. Ta đây. Nào nào," Bright bồng Pear trong tay và hôn lên vầng trán con bé, "Ổn thôi nào," Giọng anh nghe thật dịu dàng.

Win nhìn cả hai người họ, "Có thể tôi không thích hợp để chăm sóc con bé," Ánh mắt cậu lấp lánh.

"Win này," Bright gọi tên cậu thật nhẹ, "Đi tắm đi hoặc làm gì đó. Có tôi đây rồi, cậu có thể nghỉ ngơi,"

Dù Win muốn làm như những gì anh nói, cậu biết Bright cũng chỉ vừa về nhà. Anh ấy đã có một ngày dài và chỉ cần nhìn bề ngoài thôi, ngày hôm nay không phải là một ngày tốt đẹp gì đối với Bright. "Không cần. Ổn mà," Win thở dài, "Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối."

"Không, không cần đâu," Bright vẫn bồng Pear trên tay. Con bé lúc này đã bình tĩnh hơn và đang tựa đầu vào lồng ngực anh.

Win lắc đầu, "Tôi muốn làm thế. Anh có thể đưa bé về phòng đi, con bé sắp ngủ đến nơi rồi." Nói rồi, cậu đi về phía nhà bếp. Win cảm thấy thật chán chường khi mà Pear lại có thể ngay lập tức thôi khóc khi Bright vừa về đến nhà. Nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm, khi điều đó có nghĩa là một trong hai có khả năng dỗ dành em bé. Kể cả có Pam ở đây cũng không giúp ích được gì.

Khi Pear ngủ trước đó, Win đã chuẩn bị xong bữa tối nên bây giờ cậu chỉ cần phải cho thức ăn vào lò vi sóng và hâm nóng. Win rót cho mình một ly nước và ngồi ở quầy bếp.

Love, cậu có chắc chắn về sự lựa chọn này không?

Win đưa mắt nhìn về phía phòng khách, nơi giờ đây đã yên tĩnh. Vì tò mò, Win rón rén bước về phía phòng của Pear và nhìn thấy Bright đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, ngân nga một bài hát lạ lẫm và Pear thì nằm trong vòng tay anh, say ngủ như một thiên thần nhỏ. Bright nâng đầu rồi mỉm cười, ra hiệu cho Win bước vào. Cậu gật đầu rồi ngồi xuống sàn, cách không xa cả hai người.

"Con bé thật xinh đẹp, giống như mẹ của nó vậy," Bright chầm chậm nói, không muốn phải đánh thức Pear dậy sau mọi nỗ lực đưa con bé vào giấc ngủ sâu, "Và con bé cũng thích nghe tôi hát nữa. Fan của tôi rồi đây," Anh cười khúc khích, nói.

Win mỉm cười, "Tôi mừng là anh giỏi việc này đấy."

"Cậu cũng giỏi mà Win. Chúng ta chỉ là cần phải học thêm," Bright dịu dàng nhìn vào mắt Win, "Cậu phải dạy tôi làm sao để thay tã cho con bé đó bởi vì tôi không biết gì luôn." rồi cười toe toét.

Win cảm thấy thật tồi tệ. Cậu đã thô lỗ, đã trở nên phiền phức trong khi Bright không làm gì sai cả, "Tôi xin lỗi."

"Tôi cũng xin lỗi nữa," Bright gật đầu, "Lý do tôi về nhà muộn vì tôi đã có một cuộc họp với quản lý và công ty. Chúng tôi đã đi đến một thỏa thuận rằng tôi sẽ chỉ làm việc từ 9 giờ sáng đến 8 giờ tối, ngoại trừ một số sự kiện nhất định hoặc có yêu cầu đặc biệt từ nhãn hàng. Tôi cũng sẽ có ngày nghỉ nữa, vào thứ tư. Và tôi khá rảnh rỗi vào cuối tuần. Tôi hy vọng nó có ích cho cậu,"

"Bright, anh-"

"Hai tháng tính từ hôm nay, tôi sẽ phải đi lưu diễn. Tôi không thể hủy được, như vậy là không công bằng với những người hâm mộ. Nhưng tôi sẽ cố hết sức để về nhà mỗi cuối tuần nếu có thể."

"Bright,"

"Truyền thông cũng sẽ sớm phát hiện ra rằng hai ta đang sống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net