Chương 4: Tôi không thể tiếp tục được nữa, Bright.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tôi không thể tiếp tục được nữa, Bright.

"Vậy thì, con bé đâu rồi?" Bright đang video call với Toptap. Phía truyền thông thật sự đã náo loạn cả lên với tin tức rằng anh vừa nhận con nuôi và phía công ty đã quyết định sẽ mở một cuộc họp báo trước khi mọi chuyện đi xa hơn và ảnh hưởng đến sự nghiệp của Bright.

"Con bé đang ngủ, giấc đầu tiên. Từ sáng đến giờ thì bọn em ăn sáng rồi chơi một chút," Bright tựa người ra ghế sofa. Buổi sáng nay thật thú vị khi anh tự chăm sóc cho Pear và thật lòng thì, anh cảm thấy thích thú việc này.

Toptap cười khúc khích, "Thật khiến anh ngạc nhiên vì người như em lại có thể bị thu phục bởi một em bé đó,"

"Người như em á? Ý anh là gì? Ôi trời ơi anh đang chê trách việc làm cha của em à?"

Người quản lý cười như muốn nổ tung buồng phổi, "Ý anh là, nói về chú mày thì là áo khoác da, đàn guitar, fans hâm mộ điên cuồng và mấy thứ tương tự vậy. Giờ thì người chú toàn mùi phấn rôm em bé,"

Bright nhoẻn miệng cười, "Vậy thì xấu hay tốt?"

"Em nghĩ sao?" Toptap mỉm cười, "Em biết đó, anh sẽ không nói với tư cách người quản lý mà với tư cách là bạn của em, hoặc như một người anh lớn, hay cái mẹ gì cũng được đi."

Bright nhỏ giọng hỏi, "Ừ thì, em có nên lo lắng không?"

"Anh cảm thấy vào mỗi buổi sáng trông em vui vẻ hơn. Anh không biết có phải là do Pear hay do Win, hoặc chỉ đơn giản là tâm trạng em tốt vào buổi sáng vậy thôi. Nhưng cho đến bây giờ, anh chưa thấy em đi làm với bộ mặt cau có và càu nhàu về em bé. Em đang làm tốt lắm, Bright. Em là một người bố tốt đối với Pear."

Khóe miệng Bright cong thành nụ cười, "Vậy thì là điều tốt."

"Mặc dù thì, ở mặt khác, sự nghiệp của em...Anh nên nói sao đây, sẽ có tí rung chuyển đó. Đừng lo, vẫn còn nhiều người yêu thương em. Em tài năng và trong âm nhạc cũng như công việc, em luôn thể hiện vượt quá mong đợi của mọi người." Toptap trấn an anh.

Bright mỉm cười, "Anh làm anh lớn cũng không tồi đâu, thật lòng thì thế."

"Thôi, im đi! Sẽ không có mấy loại đối thoại kiểu này nữa đâu," Toptap nhếch mép.

"Không phải," Bright lắc đầu, "Cảm ơn anh vì mọi thứ. Em vẫn đang loay hoay tìm cách để làm một người bố, để làm việc cùng Win và mọi thứ liên quan. Nên anh biết ý em là gì không? Là, ừ thì, vậy đó, được nghe ai đó bảo rằng em đang làm tốt thật sự rất có ý nghĩa với em," 

Toptap gật đầu, "Anh cũng không biết gì về việc làm cha làm mẹ nhưng anh biết sẽ không dễ dàng gì. Mà nói về Win, phản ứng của cậu ấy về việc em sẽ đi lưu diễn suốt hai tháng như thế nào?"

Bright thở dài, "Cậu ấy có phần...lo lắng. Cậu ấy không nói gì cả nhưng em biết mà," Anh cầm lấy ly nước cam ép, "Đó là lý do em muốn dắt họ theo cùng em."

"Bright, con bé chỉ mới một tuổi và Win thì có công việc của cậu ấy."

"Em có thể hỏi cậu ấy có muốn không," Bright vẫn giữ quyết định của mình, "Em không thể để cậu ấy một mình được, Tap. Có em ở đây rồi cậu ấy vẫn lo lắng. Dù rằng sáng nay, cậu ấy đã rời nhà với nụ cười thật tươi. Em không chắc lý do là vì sao, nhưng hẳn là vì Pear lần đầu tiên gọi em là Papa?"

Người quản lý mở to mắt, thậm chí anh còn cúi sát vào màn hình, "Papa? Trời đất ơi! Vậy giờ em đã không còn là tượng đài biết đi của bảo tàng Lourve nữa mà đã trở thành Papa Bright rồi á?!" Người quản lý trêu chọc Bright.

"Thôi đi!" Bright ngượng ngùng, "Em cũng thích. Ý em là, Papa Bright nghe hấp dẫn mà!"

Toptap cười lớn, "Thánh thần của tôi ơi, anh làm quản lý cho chú mày 10 năm rồi và đây là lần đầu tiên nghe chú mày tự nhận bản thân hấp dẫn đó!"

"Thật ạ?" Bright nhướng mày, "Ừ thì, mọi thứ luôn có lần đầu tiên mà,"

"Được rồi. Nhìn đi, giờ thì em kinh ngạc với từng điều nhỏ nhặt rồi," Toptap mỉm cười, "Đùa thôi. Anh thật sự tự hào về em đó nhóc."

"Cảm ơn Cha nhá." Bright cười nhăn nhở khiến vị quản lý phải đảo mắt.

Rồi Bright nghe thấy tiếng Pear khóc từ phòng con bé. "Xin lỗi, em phải đi rồi. Con bé gọi em."

"Đi đi!" Toptap gật đầu, "Anh sẽ gọi em sau, Papa Bright,"

Chàng ca sĩ gật đầu và vẫy tay, "Cảm ơn, yêu anh!"

"Tởm thật. Bye!" Bright cười khúc khích trước phản ứng của người quản lý.

Anh mau chóng bước về phía Pam, người đang cố bồng lấy Pear nhưng con bé vẫn khóc, "Đây, ta đây." Anh đón lấy Pear từ người trông trẻ.

Pam có vẻ nhẹ nhõm khi thấy Bright bước vào, "Tôi thật sự xin lỗi. Con bé chỉ muốn anh hoặc Win bế."

Bright gật đầu, "Con bé rất dính người," Anh nói để trấn an cô ấy. Sau tất cả, người trông trẻ thấy có lỗi với những chuyện này.

"Vậy cô đi chuẩn bị bữa trưa đi và để tôi chăm con bé cho"

"Được,"

Bright bế bé con đến phòng khách. Con bé giờ đây đã bình tĩnh trở lại, "Chúng ta có nên xem phim không nhỉ?"

"Papapapa," Bàn tay Pear vươn đến mũi Bright.

Bright cười khúc khích, "Được. Papa thích xem phim lắm. Không biết Dada có thích xem phim không nhỉ?"

Pear cứ nhìn anh với nụ cười thật tươi, "Cậu ấy sẽ không thích đâu ha?" Bright vừa nói chuyện với con bé vừa thử tìm một phim gì đó hay ho để xem. Trong cuộc đời anh, chưa từng, chưa từng xuất hiện ý nghĩ về việc tìm kiếm ở kênh truyền hình dành cho trẻ em.

"Này thì sao? Wiggle nha con?" Bright dịu dàng hỏi bé con.

Pear gật đầu và tập trung vào màn hình. Bright cầm lấy điện thoại đang được đặt trên chiếc bàn cà phê và bấm vào phần camera. Anh bấm chụp vài tấm khung cảnh con bé đang ngồi xem TV, và dĩ nhiên, còn selfie cùng bé nữa.

"Giờ thì, có nên gửi cho Dada không nè?"

Pear khúc khích hỏi, "Dada? Papa?"

---

Win đang căng thẳng, kiểu, cực kì căng thẳng. Không phải là cậu làm quá nhưng là do mọi thứ đang đi sai hướng. Đầu tiên, một lò nướng bị hỏng, khiến vài món bị hoãn lại. Tiếp, hai nhân viên của cậu lăn ra ốm, đồng nghĩa là họ phải làm nhiều việc hơn. Chưa hết, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày khai trương cửa hàng mới nhưng quầy chế biến salad còn chưa hoàn thành. Sự thật là, đồ nội thất vẫn chưa được chuyển đến và công ty bên kia báo là cần ít nhất đến 2 tuần. Cậu cần phải dời ngày khai trương.

"Em có thời gian không?" Chị Mesa ló đầu bên cửa ra vào.

Win gật đầu. Chị của cậu bước vào và đóng lại cánh cửa phía sau lưng. Bây giờ thì, tình hình nghiêm trọng rồi đây. Mọi cuộc hội thoại đằng sau cánh cửa đóng kín trong cái văn phòng này đều là những cuộc nói chuyện nghiêm trọng.

"Xuất hiện vấn đề rồi," Chị bắt đầu.

"Đệt!" Win đập tay xuống bàn.

"Hít thở nào Win." Mesa cố gắng làm em trai mình bình tĩnh lại và Win chỉ gật đầu, ra hiệu bảo chị tiếp tục, "Ban nhạc sẽ trình diễn vào ngày khai trương cửa hàng vừa bị tai nạn. Tầm, 20 phút trước thôi,"

Win thở dài, "Vậy họ không thể biểu diễn rồi đúng không ạ?"

"Ca sĩ hát chính đang trong tình huống nghiêm trọng. Chị khá chắc là không thể diễn được đâu."

Win tựa người ra ghế, "Vậy giờ em phải làm gì đây?"

"Chỉ là ngày khai trương thôi Win. Quầy salad cũng không cần phải hoàn thiện, phần nội thất ấy? Chúng ta có thể thay đổi phần trang trí, nhưng thành thật mà nói thì sẽ xấu đó vì cửa hàng sẽ trông như còn đang sửa chữa vậy. Còn về khoản biểu diễn," Mesa nhếch miệng cười, "Sao không mời chồng em diễn ấy?"

"Anh ta không phải là chồng em!" Win nhìn chị gái của mình với ánh mắt cáu kỉnh.

"Sao cũng được," Mesa cười khúc khích, "Nghe nè, nếu mà em không có mối quan hệ cùng làm phụ huynh với cậu ấy, còn khuya em mới mời cậu ấy diễn được."

Win mỉa mai hỏi, "Ừ hử?"

"Eo ôi, em cần phải đặt lịch trước cả năm đấy, có lẽ thế," Mesa cười khẽ, "Cậu ấy như là...Ca sĩ nổi tiếng nhất đất nước mình rồi. Vé tour lưu diễn của cậu ấy luôn được bán sạch trong vòng một phút, và cả, rồi cậu ấy sẽ tiến ra thị trường quốc tế sớm thôi. Chị nghe được tin đồn là chuẩn bị ký hợp đồng với một trong những hãng thu âm nổi tiếng ấy."

Quốc tế cơ à?

"Em biết đó," Mesa đặt Ipad của mình lên bàn, "Truyền thông đã biết chuyện cậu ấy nhận nuôi con cùng với một người khác. Phân nửa số người hâm mộ của cậu ấy đang phát điên vì chuyện này. Vài nhãn hàng thì nghi ngờ quyết định này và chấm dứt hợp đồng luôn. Sự nghiệp của cậu ấy đang rung chuyển ngay cả trước khi họ biết rằng người cậu ấy nhận con nuôi cùng là một người đàn ông,"

Win mở to mắt. Trời ơi, sự nghiệp của Bright thật sự đang gặp nguy. Win cảm thấy thật tệ khi mình là một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng chết tiệt này. Mọi thứ sẽ không dễ dàng cho anh ta lúc này. Nhưng công bằng mà nói thì, Win cũng đã cố hết mức có thể rồi. Cậu làm mọi thứ trong khả năng của mình để có được như ngày hôm nay. Đây là ước mơ của cậu, được trở thành thợ làm bánh và có một tiệm bánh cho riêng mình.

"Được rồi. Chị đã đưa ra đề nghị của chị rồi. Còn giờ thì, về vấn đề cô trông trẻ ấy...Chị nghĩ là nên giữ cô ấy. Ít nhất thì có thể giúp em khoản nấu bữa ăn rồi dọn dẹp nhà cửa hay vài thứ khác,"

"Đồng ý,"

Mesa gật đầu, "Giờ thì quay lại nhà bếp đi ông chủ."

"Được rồi, em sẽ quay lại trong vài giây thôi." Khi chị Mesa đã ra khỏi văn phòng, Win gõ tên Bright Vachirawit vào thanh tìm kiếm.

9.680.000 kết quả tìm kiếm trong 0.55 giây? Ôi mẹ ơi!

Ông chồng quốc dân đang nhận con nuôi cùng với một chàng trai khác! Tìm đọc ở đây!

Nghe đây!! Có tin đồn là Bright Vachirawit nhận con nuôi cùng với bạn đời của mình. Cô gái may mắn này là ai đây?

Đứa bé này là con của ai đây? Bright Vachirawit giờ đã làm bố rồi!

Tin giật gân! Ngôi sao nhạc rock 28 tuổi nhận con nuôi cùng với một người khác! Tại sao phải đột ngột thế?

Win mải kéo xuống mục tin tức. Toàn bộ dòng tiêu đề đều khiến Bright trở nên kì dị và khả nghi. Tin giật gân? Làm bố rồi? Giờ thì họ làm như Bright làm con gái nhà người ta mang thai. Chúng khiến đầu óc cậu quay cuồng theo. Win quyết định đóng laptop lại rồi lấy điện thoại ra khỏi túi. Có một tin nhắn mới từ Bright. Là tấm ảnh anh ấy cùng Pear đang nhìn vào camera và cười. Con bé cầm trong tay một quả dâu và Bright cũng vậy.

Chúc Dada một chiều tốt lành – Từ Pear và Papa!

Một dòng tin nhắn đơn giản đột nhiên vực dậy tâm trạng của cậu – chỉ vài phút trước thôi, Win cảm thấy thật căng thẳng và kiệt quệ. Giờ đây, mọi thứ đều đã tan biến.

Cậu mỉm cười, Papa và Dada.

---

Win về đến nhà vào lúc tầm 7 giờ tối. Cậu đã phải ở lại tiệm bánh muộn một chút để khắc phục vấn đề của cửa hàng mới cùng với chị Mesa và người thiết kế. Win mở cửa, cơ thể không còn chút năng lượng nào sót lại, và chào đón cậu là căn nhà vắng lặng.

"Bright?" Cậu gọi. Win đặt túi xách lên sofa và bước về phía phòng Pear rồi nhìn thấy Bright đang ôm con bé trong vòng tay, dịu dàng hát ru. Thành thật mà nói, khung cảnh ấy tuyệt đẹp. Win không thể tin được anh ta lại có thể dịu dàng và nhẹ nhàng với bé con đến vậy. Như thể Bright thật sự muốn làm điều này.

Ừ thì...Có thể anh ấy muốn đi.

Win yêu thương Pear nhiều như cậu yêu Love và Gunsmile vậy. Nhưng với từng đó thứ cậu phải đối diện ngày hôm nay, khiến cậu nảy sinh hoài nghi về những gì cậu có thể làm trong cuộc đời mình. Cậu đã làm việc thật chăm chỉ để trở thành một thợ làm bánh và giờ đây – cậu đã hy sinh gần nửa cuộc đời của mình để có được như ngày hôm nay. Win không chắc sự thay đổi này liệu sẽ trở nên tốt đẹp hơn, hay tồi tệ hơn.

Bright để ý thấy Win đang đứng ngoài cửa, "Cậu về rồi." Anh mỉm cười. Nụ cười của Bright khiến Win cảm thấy một điều gì đó. Sự dịu dàng và ân cần có thể chữa lành cậu từ tận sâu trong suy nghĩ.

"Ừ, tôi về rồi," Win gật đầu, "Con bé thế nào?"

"Vẫn luôn xinh xắn như vậy," Bright cười, "Để tôi đặt con bé xuống rồi chúng ta ra ngoài nói chuyện." Anh cẩn thận đứng lên rồi đặt Pear vào nôi. Cả hai cùng đi ra khỏi phòng và hướng thẳng về phía nhà bếp.

Bright bật lò nướng, "Tôi làm món gà theo công thức Parmigiana, nhưng sẽ không ngon như cậu làm đâu,"

(*Chicken Parmigiana: Parmigiana là 1 món ăn cổ điển của miền nam nước Ý & thường được làm từ cà tím xếp lớp như lasagna rồi cho vào lò nướng.Đây là phiên bản khác làm từ thịt ức gà chiên giòn phủ phômai & giăm bông,nướng cùng sốt cà chua. Nguồn: https://mingyufann.blogspot.com/2013/06/chicken-parmigiana.html)

"Tôi cá là sẽ ngon đấy," Win lấy hai chiếc ly và một chai rượu, "Ngày hôm nay của anh thế nào?"

Bright mỉm cười, "Giờ thì chúng ta nói về ngày của tôi hả?"

"Sao cũng được," Win đảo mắt.

Bright cười đáp, "Tôi đùa thôi. Ừ thì, cũng khá ổn. Tôi đã có một cuộc họp qua Skype cùng với anh quản lý. Sáng mai tôi có một buổi họp báo."

"Ừ," Win gật đầu, "Tôi có thấy vài tiêu đề bài báo."

"Đừng lo, tôi sẽ không nhắc đến tên cậu đâu." Bright trấn an Win, "Và tôi cũng đảm bảo hình ảnh của Pear sẽ không được tiết lộ với truyền thông."

Win gật đầu, "Cảm ơn," Cậu nói khi Bright đặt dĩa thức ăn trước mặt mình, "Thơm thật đấy."

Bright ngồi đối diện cậu, "Cảm ơn. Tôi thích nấu ăn, chỉ là bây giờ không còn nấu nhiều nữa,"

"Thì anh bận mà," Win cầm lấy chiếc nĩa.

"Ừ," anh gật đầu, "Còn ngày hôm nay của cậu thế nào?"

Win thở dài, "Tệ. Tôi phải gấp rút cho ngày khai trương,"

"Tại sao vậy?"

"Bên nội thất báo là không thể đến đúng hẹn và ban nhạc trình diễn thì...bị tai nạn,"

Bright cau mày, "Là CTRL+S phải không? Tôi vừa mới thấy tin tức chiều nay,"

"Ừ," Win gật đầu, "Tôi không có kế hoạch dự phòng và chỉ còn một tuần nữa là đến ngày khai trương. Nên hoặc là phải gấp rút lên hoặc là..."

Bright ngắt lời cậu, "Tôi có thể là bên dự phòng," Anh tuyên bố với nụ cười tự tin.

"Gì cơ?" Đôi mắt Win mở to.

Chàng ca sĩ phớt lờ cậu và lôi điện thoại từ trong túi quần ra, "Một tuần nữa tính từ hôm nay à?"

"Bright nè..."

"Ngày 24 đúng không?"

Win trở nên mất kiên nhẫn, "Anh đang nghiêm túc đấy à?"

"Ừ," Bright gật đầu, "Cậu may mắn đấy Metawin. Tôi rảnh vào ngày 24. Hôm đó là ngày nghỉ nhưng mà diễn thêm một giờ đồng hồ thì hẳn sẽ không sao đâu. Tôi sẽ báo cho anh quản lý biết,"

"Bright,"

Anh ngẩng đầu, "Ừ sao?"

"Tôi không có khả năng chi trả cho anh đâu," Win thở dài, "Không bao giờ có nổi luôn."

Bright cười lớn, "Ôi, Metawin. Chúng ta đang cùng nhau nuôi nấng một đứa trẻ, và cậu thì vẫn nghĩ về chuyện nên trả cho tôi bao nhiêu à?"

"Và về chuyện này nữa,"

"Ừ, chuyện nào đấy?"

Win trông có vẻ lưỡng lự để bắt đầu chủ đề. Cậu cắn môi dưới, ánh mắt nhìn chăm chú vào bữa ăn rồi cậu ngẩng đầu, nhìn về Bright – người vốn vẫn luôn nhìn cậu, "Anh có nghĩ chúng ta là lựa chọn tốt nhất cho con bé không?"

"Suy nghĩ ấy đến từ đâu vậy Win?" Bright nhướng mày, "Tôi nghĩ chúng ta đã thành Papa và Dada rồi chứ,"

Win thở dài thườn thượt, tay đặt chiếc nĩa xuống bàn, "Bright, tôi không biết tí gì về chăm trẻ con cả! Đến cả việc kinh doanh tôi còn làm không xong và anh nghĩ tôi có thể tiếp quản hai việc cùng một lúc sao?"

Gương mặt chàng ca sĩ ửng đỏ, "Vậy cậu nghĩ tôi biết tí ti về việc đó sao? Ba ngày trước thôi tôi còn không biết thay tã kìa!"

"Nhưng trông anh có vẻ thích thú lắm!" Win không hề nhận ra mình đang trở nên to tiếng.

Bright nhìn cậu với vẻ không tin được, "Cậu nghĩ thế thật?"

Win mím môi. Cậu nhận ra mình đã sai rồi, "Tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó."

"Vậy thì ý gì hở Win?"

Và bầu không khí trở nên im lặng đến khó xử.

Bright cầm chiếc dĩa mà nãy giờ gần như anh không động vào và đổ mọi thứ xuống thùng rác, "Ngủ ngon, Win." Anh lạnh lùng nói.

Ngay khoảnh khắc Bright rời phòng, Win đưa tay ôm chầm lấy anh. Cậu có thể cảm thấy nhịp tim Bright đập thật nhanh, "Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi lại làm hỏng chuyện rồi. Tôi xin lỗi," Cậu tựa đầu lên vai Bright, bàn tay ôm siết lấy anh như tìm kiếm sự đồng tình.

Và Bright chẳng nói gì cả, thậm chí cũng không đáp lại cái ôm của Win.

"Chỉ là...trên đường về nhà. Tôi nghĩ về anh và về sự nghiệp của anh. Tôi đã đọc tin tức rồi và có rất nhiều người không thích quyết định của anh. Một bài báo thậm chí còn nói rằng anh đã đánh mất vài hợp đồng quảng cáo. Người hâm mộ thì nổi giận. Và có lẽ...đây không phải là điều tốt nhất dành cho anh...cho chúng ta,"

Bright buông lỏng vòng ôm, "Và bọn họ là ai mà phán xét quyết định của tôi cơ chứ?"

Win nhìn chằm chằm gương mặt anh, cố hiểu cho được từ biểu cảm gương mặt Bright. Anh ấy trông thật bình tĩnh và không màng điều gì, thật điên rồ, "Đó là sự nghiệp của anh đấy Bright. Là cuộc đời của anh," Cậu khăng khăng nói.

"Và rồi sao nữa?" Bright nhướng bên mày phải. Win mím môi, không biết phải nói gì thêm.

Bright bất thình lình đưa tay xoa đầu Win, miệng nở nụ cười thật hiền. Trong những ngày bình thường, Win hẳn là sẽ bước lùi lại, "Điểm xấu duy nhất ở cậu là cái đầu nhỏ này của cậu nghĩ quá nhiều và cậu dễ dàng trở nên cả nghĩ quá chừng. Tôi có thể lo liệu chuyện này mà," Anh trấn an Win và Win bắt đầu nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.

"Đây là sự nghiệp của tôi, Metawin. Công việc của tôi là làm cho mọi thứ trở nên đúng đắn. Cậu không cần phải lo lắng đâu," Bright tiếp tục nói.

Cậu chàng làm bánh lắc đầu, "Chúng ta không phải là những phụ huynh tốt nhất cho Pear,"

Bright gật đầu, "Chúng ta không phải thật, nhưng bạn thân của chúng ta biết rằng tôi và cậu sẽ cố gắng hết sức mình. Còn cậu thì nên cố gắng ngừng nghĩ quá mọi chuyện lên đi,"

"Đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn," Win thì thầm, nước mắt ướt đẫm gò má, "Tôi thậm chí còn không có cơ hội khóc thương cho cái chết của bạn thân mình. Tôi đã biết cô ấy trong suốt quãng đời của mình và Love như là cả thế giới với tôi vậy, Bright!" Win khóc nấc lên.

Bright ngắm nhìn cậu rồi đáp, "Tôi biết,"

"Tôi đã làm việc cật lực để trở thành tôi của bây giờ. Tôi hy sinh cả tuổi trẻ của mình để có được như ngày hôm nay. Anh nghĩ rằng sẽ dễ dàng cho một người như tôi, được nhận vào một trong những ngôi trường nấu ăn danh giá nhất thế giới sao? Không! Tôi đã phải đi học thêm, rồi còn những giờ học tiếng Anh không đếm được. Anh nghĩ tôi đã có quãng thời gian tốt đẹp ở Mỹ sao? Không hề! Tôi đã học hành, làm việc như điên trong mỗi lớp học. Tôi đã rất rất chăm chỉ, Bright à. Tôi không muốn mọi nỗ lực của mình hóa thành tro bụi như thế này!"

Bright để cho Win trút hết nỗi lòng của mình. Đó là những gì anh có thể làm được lúc này. Bright không thể hứa hẹn với cậu ấy rằng rồi mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn sớm thôi, vì thật sự thì anh cũng không biết liệu thế giới của anh có trở nên ổn thỏa không. Nhìn Win vụn vỡ như vậy khiến Bright muốn trao cho cậu ấy tất cả. Anh chưa từng chứng kiến cậu ấy suy sụp như vậy.

Win lau chùi gương mặt mình thật mạnh, "Mọi thứ xảy đến quá nhanh! Cuộc đời tôi như đảo ngược chỉ trong một đêm. Con bé không phải là con của chúng ta và..."

Bright ngắt lời cậu trước khi Win nói điều gì đó mà cậu sẽ hối hận, "Vậy thì bé con là con của ai hả, Win?"

Win nhắm mắt, để nước mắt trào ra, "Tôi xin lỗi," Cậu nói thật khẽ.

"Win, tôi hiểu mọi thứ khó khăn như thế nào. Nhưng mà, muốn cho cậu biết rằng, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ việc nhận nuôi con bé. Không bao giờ. Nếu cậu muốn rời đi, ổn thôi. Tôi sẽ không trách cậu và bé con cũng sẽ hiểu." Bright khẳng định, "Nhưng bây giờ, đừng như vậy thêm lần nào nữa. Tôi mệt rồi."

Win nhìn vào đôi mắt Bright. Không có khiển trách, không giận dữ, không có gì ngoài sự lương thiện. Cậu ngạc nhiên với cái cách mà Bright có thể nhìn cậu thật hiền lành và khiến anh ấy trông thật dịu dàng. Làm sao mà anh có thể hả Bright? Làm sao mà anh có thể trụ vững trong khi sự nghiệp của anh nguy cơ còn bị ảnh hưởng tệ hơn của tôi?

"Tôi cũng mệt mỏi rồi," Giọng Win nghe thật nhẹ và trầm như thể cậu đang tự nhủ với chính mình.

Bright nâng mặt cậu lên, gương mặt hiển hiện nụ cười xinh đẹp, "Vậy hãy cùng nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net