Chương 6: Tới lúc dành cho bí ngô rồi, Win!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Tới lúc dành cho bí ngô rồi, Win!

Win thức giấc, đầu óc xoay cuồng. Cậu nhìn quanh và ngạc nhiên vì nhận ra cậu đang ở trong phòng của chính mình. Điều cuối cùng Win còn nhớ là cậu đã nốc vài ly whisky. Cậu xoay đầu nhìn về phía bàn thấp để tìm điện thoại nhưng chỉ thấy vài viên thuốc giảm đau và dĩ nhiên, cùng với một ly nước lọc. Cậu lấy cho mình một viên thuốc và uống cạn nửa ly.

Chuyện gì đã xảy ra đêm qua vậy nhỉ?

Cậu ép bản thân mình chui ra khỏi giường, đi về phía nhà tắm để rửa mặt và đánh răng. Rồi Win chợt nhận ra, bầu không khí quá đỗi yên lặng. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Cậu không tìm thấy điện thoại đâu hết nên Win mau chóng chạy đến phòng của Pear.

Con bé không có ở đây.

"Pear ơi?" Và giờ thì cậu hoảng loạn thật, "Pear!"

"Ở đây nè!" Cậu có thể nghe giọng của Bright từ sân sau. Và Win cũng có thể đoán được bây giờ đã tầm giữa chiều bởi vì ánh sáng mặt trời như đang chọc thẳng vào mắt cậu.

Bright đang chơi cùng Pear trên sân cỏ. Con bé mặc một bộ đồ bơi đáng yêu và Bright thì, dĩ nhiên luôn, đang ở trần. Những múi cơ rắn chắc đó không giúp được gì đâu. Anh cầm bàn tay Pear rồi vẫy, "Nói nè con, chào buổi chiều, Dada."

"Trời ơi!" Win thở dài, "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

Bright nhún vai, "Không chắc nữa nhưng bây giờ là 3 giờ chiều, của ngày thứ 7 trong trường hợp cậu quên mất. Cậu may đấy khi cuối tuần này tôi không có việc."

"Xin lỗi nha," Và Win gia nhập cùng hai người, "Tôi...Tôi đoán là tôi uống nhiều quá,"

Bright nhếch miệng cười, "Ừ, đúng vậy. Tôi phải kéo cái thân cậu đến tận phòng ngủ luôn. Cực kì nhọc nhằn đó,"

"Cảm ơn anh," Win đảo mắt, "Mà Pam đâu rồi?"

"Hôm nay là thứ 7 mà, Win. Cuối tuần cô ấy đâu có ở đây." Bright nhắc nhở cậu lần nữa, "Tôi cho con bé ăn rồi, cũng thay tã rồi. Hai chúng tôi bơi với nhau 20 phút. Tôi có đọc sách là cho em bé tập bơi thì cũng tốt lắm,"

Win nhướng mày, "Sách á?"

"Ừm," Bright gật đầu, "Hôm nọ tôi có mua vài quyển dành cho bậc phụ huynh. Cậu có muốn đọc không?"

Win bị cuốn hút với cái cách mà Bright có thể chu đáo dường này. Cậu không nghĩ anh ta sẽ đầu tư đến vậy trong việc làm cha làm mẹ. Tình huống này là một điều gì đó mới mẻ và xa lạ với cả hai người. Và việc Bright vừa có thể thích nghi với những thứ mới mẻ vừa duy trì phong độ của một ca sĩ chuyên nghiệp là một điều vượt quá tầm hiểu biết của Win. Cậu còn gần như khó giữ vững tỉnh táo trong những ngày này.

"Ừ, dĩ nhiên rồi. Cảm ơn,"

Bright gật rồi quay lại chơi đùa cùng Pear. Bé con trông có vẻ thấm mệt, cứ ngáp mãi. "Được rồi, bí ngô. Đi thay đồ và đi ngủ nào," Anh bế bé lên, "À, Win này, có thức ăn để trên bàn cho cậu đấy. Tôi đặt đồ ăn ở bên ngoài chứ lười nấu ăn quá."

Win gật đầu, "Cảm ơn anh."

"Mà em thấy thế nào rồi?" Bright cười nhếch mép, "Vẫn ghen đấy à?"

Win cau mày và định ngắt lời nhưng rồi cậu chợt nhớ về mọi chuyện đã xảy ra vào đêm qua. Cậu nhớ rằng Bright có về nhà, đi đến nhà bếp rồi theo chân cậu. Và hai người họ đã nói chuyện và...

Trời ơi, tại sao mình lại nói mấy lời đó vậy?!

"Bright, là do tôi say!"

Anh bật cười, "Anh biết. Và anh cũng biết rượu vào thì lời thật lòng ra đấy, Win. Bây giờ thì để anh cho con nó đi ngủ và chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhé cưng?" Nói rồi anh đưa tay xoa đầu Win trước khi rời đi, để lại một Win đang ước mình có thể biến đi cho rồi.

Bright đã đặt vài món ăn Thái và anh ta thật sự không quan tâm lượng thức ăn này là quá nhiều cho hai người ăn. Dù vậy, bữa ăn cũng khá tốt đẹp vì đã lâu rồi Win mới được thưởng thức những món có vị của gia đình như vậy. Khi cậu đang lặng lẽ ăn, ở đầu bên kia của bàn, Bright chỉ ngồi đó và ngắm nhìn Win với nụ cười tươi rói trên gương mặt.

"Vậy giờ?" Anh hỏi.

Win ngẩng đầu và nhìn về phía Bright, "Sao cơ?"

"Anh nghĩ là anh xứng đáng nhận được một lời giải thích từ em đấy, Metawin." Bright mỉm cười, "Tại sao em lại ghen?"

Dù là lúc này Win đang nhìn vào phần thức ăn trước mặt, cậu cũng có thể cảm thấy ánh mắt của Bright như đang xuyên thẳng vào tâm hồn cậu. Từ ngày đầu tiên gặp gỡ, khi mà Gunsmile và Love vẫn cố tác hợp cho bọn họ, Win luôn cảm thấy Bright thật xa cách. Cách mà anh ta luôn nhìn ai đó bất kỳ với đôi mắt chim ưng tuyệt đẹp kia thật sự là một điều gì đó khác biệt. Là kiểu ánh nhìn khiến hơi thở người ta trở nên siết chặt nhưng cũng thật khiêm nhường, lại như biết thôi miên khiến người ta thèm khát, là một điều gì đó thật hấp dẫn và cám dỗ.

Kỳ lạ thật.

"Tôi không có!" Win mau chóng chối bay.

Bright nhếch miệng cười, "Nghe không thuyết phục chút nào." 

Thánh thần ơi. 

"Tôi không ghen,"

"Tông giọng cao quá rồi đấy,"

"Tôi. Không. Ghen,"

Bright nhướng mày, "Đêm qua em không có nói như vậy. Em nói là 'vì tôi ghen đó. Anh vừa lòng chưa? Tôi đang ghen đó, Bright! Anh không hiểu sao? Tôi chỉ muốn anh là của riêng tôi'," Anh thuật lại mọi điều Win nói tối qua với giọng điệu y hệt đến hoàn hảo.

Mày chết chắc rồi, Metawin!

Win mong là bản thân mình có thể tan biến vào không khí hay bất kì thứ gì cũng được, ngay bây giờ, "Im đi! Là do tôi say!" Cậu cảm thấy thật sự xấu hổ và tự hứa rằng sẽ không bao giờ động vào whisky của Gunsmile nữa. Tất cả là tại Gunsmile!

Bright đứng dậy từ chỗ ngồi và cúi người tới, gương mặt anh lúc này đã thật sự gần sát với Win. Cậu nuốt ực và có thể cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch như phát điên nhưng Win cố kiềm chế bản thân để không đáp lại ánh nhìn của người đàn ông nóng – à không, của người đàn ông đẹp trai này. 

Chúa lòng lành, Metawin, tỉnh táo lại dùm!

"Anh sẽ lấy làm vui nếu em nói với anh sự thật đấy, Win. Để anh hiểu được rằng, cảm xúc này không phải là một chiều từ anh." Bright nói, ra chiều nghiêm túc.

Đôi mắt Win mở to, "Gì cơ?"

Bây giờ thì anh ta đang trêu đùa mình đấy à?!

Bright ngồi xuống trở lại, nụ cười nhếch mép trên gương mặt, "Gigie không phải là bạn gái của anh. Cô ấy là một trong những người bạn lâu năm, bọn anh học chung từ hồi cấp 3. Bây giờ thì cô ấy là mẫu ảnh cho tạp chí. À, và cũng là người mẫu cho video âm nhạc sắp tới của anh, sẽ được phát hành vào cuối tháng,"

Dù rằng không hỏi nhưng Win mừng là Bright đã kể cậu nghe.

"Truyền thông thích nhìn bọn anh bên nhau, họ thích tương tác của hai đứa. Ý anh là, bọn anh là bạn thân mà. Cô ấy cũng không quan tâm đến việc trở thành bạn gái tin đồn của anh, và anh cũng không để ý. Tại sao anh cần phải thanh minh về đời tư của mình cho báo chí? Đó là cuộc sống của anh. Anh không nợ bất kì ai một lời giải thích nào cả."

Anh nói đúng, Bright.

Win gật đầu và tiếp tục lắng nghe.

"Cô ấy có bạn gái rồi, bọn họ cũng sắp kết hôn sớm thôi. Đó là một bữa tiệc kín," Bright kể, "Nên em không cần phải lo."

Win thở dài, "Tôi đâu có lo,"

"À, là ghen," Bright gật đầu, "Xin lỗi nhé, lỗi anh."

Cậu đảo mắt, lấy làm phiền, "Giờ thì anh có ngừng không thì bảo?"

Bright bật cười, "Không. Cho đến khi em chịu nói sự thật."

Win mang dĩa đặt vào bồn rửa. Cậu đã sẵn sàng để rời khỏi cái ải trần gian này lắm rồi, "Sự thật gì cơ?" Và khi cậu xoay người, Bright đã đứng sẵn ngay trước mặt Win với nụ cười vênh váo.

"Em thích anh đúng không, Win?" Anh dịu giọng hỏi.

Win không thể nghĩ mọi thứ theo hướng đứng đắn được. Vị trí bây giờ của hai người không giúp ích gì cho suy nghĩ của cậu cả - Bright đang đứng thật gần với Win, quá gần luôn rồi! Cậu có thể ngửi thấy mùi hương tự nhiên của anh ta hòa quyện với mùi nước hoa mà Bright đang dùng. Win thậm chí có thể thấy hàng lông mi của Bright dài đến dường nào. Đôi mắt ấy thật đẹp, đôi mắt dường như có thể an ủi lại cũng có thể khiến người ta run sợ cùng một lúc.

"Bright này, tôi---"

Anh quay đầu, "Bởi vì anh cũng vậy. Anh thích em rất nhiều," Bàn tay anh luồn quanh eo Win, "Anh đã thích em kể từ lần đầu gặp gỡ. Nhưng anh chỉ là...tệ cái khoản tán tỉnh quá nên đã khiến em thấy phiền. Rồi lần ở tiệc mừng Gun tốt nghiệp, anh đã hôn em..."

"Anh có nhớ?!"

"Dĩ nhiên. Anh say thật nhưng không có say đến vậy." Bright mỉm cười, "Và em còn là chàng trai duy nhất mà anh muốn hôn. Làm sao anh có thể quên được?"

Win có thể cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.

"Ngày hôm sau anh phớt lờ vì anh bối rối quá, Win. Anh bối rối với chính bản thân anh, và vì em đã rời đi vào đêm hôm đó. Anh chỉ là...sợ hãi. Anh nghĩ cách tốt nhất với cả hai là vờ vịt như không có gì xảy ra."

Win cố hiểu biểu cảm gương mặt anh. Bright thật sự...bình tĩnh. Làm sao anh ta có thể bình tĩnh đến vậy khi họ đang nói về điều gì đó quá đỗi mong manh cho cả hai? Win biết, ở Bright có gì đó thật mời gọi và rồi cậu đã kể cho Love nghe vào lúc đó, nhưng Win nghĩ rằng đó có lẽ chỉ là một sự giác ngộ của bản thân mà thôi.

"Nên đó là lý do anh nói dối Love?"

Bright gật đầu, "Đúng vậy, vì anh không muốn làm em khó xử,"

Win nhếch miệng cười, "Tôi đã kể hết với Love rồi. Còn gì để mà xấu hổ nữa chứ?"

Bright cười, "Ừ, anh không nghĩ xa được đến vậy."

Họ cứ thế nhìn vào mắt nhau trong một lúc, cả hai đều đang bận rộn với suy nghĩ của chính mình. Win cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

"Tôi chưa từng ghét anh, Bright. Tôi cũng bối rối. Tôi chưa hề có những cảm xúc như vậy trước đây. Thật lạ lẫm với tôi khi thích một người đàn ông, nhưng đúng vậy," Win ngẩng đầu rồi nhìn thấy Bright cũng đang ngắm nhìn cậu. Cách mà anh ấy nhìn cậu thật thu hút như thể Win là mọi vì sao trên bầu trời. 

Như thể Win là ngôi sao của chính Bright.

Win có thể cảm thấy mặt mình đang nóng lên, "Khỉ gió thật! Tôi thậm chí còn say xỉn để quên đi anh,"

Bright dịu giọng bật cười, "Đáng yêu thật đó."

"Im đi!"

Bright thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ngón tay trỏ nâng cằm Win, "Và nếu anh hôn em lần nữa, em có giận anh không?"

Win nhìn anh chằm chằm, lồng ngực cậu nâng lên rồi hạ xuống, cõi lòng trở nên lo lắng. Chấp nhận chính mình, Win vòng tay quanh cổ Bright và nghiêng đầu, "Em sẽ giận nếu anh không làm thế đấy," cậu thì thầm.

Bright không chờ đợi thêm bất kì giây phút nào để hôn lên môi Win. Anh ấn môi mình lên môi cậu. Win hé môi để tạo thuận tiện cho Bright. Lưỡi của họ nhảy múa trong sự đồng điệu, như thể chúng sinh ra là để dành cho nhau. Bright ngấu nghiến lấy đôi môi cậu, và Win cũng đáp trả lại anh những chuyển động tương tự.

Win luồn tay vào tóc Bright khi anh đẩy cậu tới và nâng cậu ngồi lên hẳn quầy bếp. Anh tách ra khỏi nụ hôn rồi đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên cổ cậu. Win nhắm mắt, tận hưởng khoái cảm chạy dọc cơ thể. Bright liếm đường xương quai hàm, rồi kéo dần xuống đến yết hầu, khiến Win phải rên rỉ gọi tên anh.

Bàn tay Win di chuyển xuống đến dưới lớp áo thun ba lỗ của Bright, di dọc xương sống anh. Đôi chân cậu vòng quanh phần hông Bright. Win có thể cảm thấy dòng điện rung động trong cơ thể khi Bright túm lấy đùi cậu rồi bóp chặt. Đôi môi anh trở về với đôi môi Win, để rồi lại ngấu nghiến lấy bờ môi, đưa cả hai trở về với những nụ hôn ướt rượt khiến Win như chạm đến chín tầng mây.

Đây là nụ hôn tuyệt vời nhất mà Win từng có được.

Và Win hoàn toàn đánh mất bản thân khi Bright bắt đầu gặm cắn rồi mút lên cần cổ cậu. Win không thể kiềm chế được nữa, cậu nhảy khỏi quầy bếp rồi áp sát cơ thể Bright. Win thậm chí có thể cảm thấy cậu nhỏ của mình như giật nảy, và anh bạn của Bright cũng ở tình trạng tương tự.

"Ôi đệt, Win!" Bright rên rỉ, nóng vội cởi phăng chiếc áo thun của Win và quẳng nó xuống sàn nhà.

"Xin anh đấy," Cơ thể Win run rẩy vì luồng khoái cảm mà cậu nhận được. Bright cũng cởi luôn áo thun của mình và bắt đầu hôn dọc xuống lồng ngực Win.

"Bright, ah..." Win rên lên khi anh liếm lấy đầu nhũ của cậu.

Và Win như muốn buông xuôi hết thảy khi Bright rải những nụ hôn lên vùng bụng mình, những ngón tay anh chầm chậm kéo chiếc quần thun xuống, để lộ vùng phồng lên được bao bọc dưới lớp quần lót bó sát. Bright hôn lên cậu nhỏ của Win khiến cậu phải túm lấy tóc anh, "Bright, làm ơn!"

Và ngay khi Bright định kéo chiếc quần lót của Win xuống, cả hai chợt nghe thấy tiếng khóc của bé con. Bright ngừng lại và ngẩng đầu. Cả hai nhìn nhau và bắt đầu cười lớn. Anh bắt đầu nhặt quần áo của mình và Win từ dưới sàn nhà rồi đứng lên.

"Đã đến lúc dành cho bí ngô rồi, Win," Anh thì thầm giữa hai đôi môi và đặt những nụ hôn dịu dàng lên đôi môi đã sưng tấy của Win.

Win càu nhàu, "Em ghét bí ngô thật!"

---

Khi anh nghe thấy tiếng hét của Win từ phòng khách, Bright chỉ vừa mới tắm xong.

"Bright! Bright! BRIGHT!" Và khi anh bắt đầu nhận ra tiếng kêu của Win ngày một lớn hơn, Bright vội đưa tay túm lấy chiếc khăn tắm, vừa quấn nó quanh eo vừa đi ra – không, là chạy vội về phía phòng khách.

"Có chuyện gì thế?!"

"Bước đi đầu đời nè!" Win hét lên khi Pear đang chầm chậm bước về phía cậu, đôi môi con bé nở nụ cười thật tươi.

Bright nhìn quanh rồi cầm điện thoại của Win đang đặt trên chiếc bàn thấp lên, "Ngày 14 tháng tám, bước đi đầu tiên," Anh nói rồi bấm quay lại những hình ảnh của Pear.

Bé con quay đầu về phía anh và cười toe toét, "Papapa,"

"Ừ, Papapa đang ghi lại khoảnh khắc quan trọng của con nè, mặt trời nhỏ."

Pear cười khanh khách khi con bé tiếp tục đi về phía Win, người lúc này đang dang tay chờ đón con bé.

Win cười, "Còn anh thì ít nhất có thể mặc đồ gì đó đàng hoàng được không hả? Con gái không cần thiết phải nhìn thấy anh khỏa thân như thế đâu!"

"Anh đang tắm mà!" Bright đáp trả.

---

Hôm nay là ngày cửa tiệm thứ hai của Souri khai trương. Win đã có mặt ở đây từ sáng sớm cùng với mọi người và hai chị gái để lo liệu cho mọi thứ được diễn ra ổn thỏa.

"Rồi chồng với con gái của em đâu?" Chị Mintra hỏi khi họ đã hoàn thành phần chuẩn bị.

Win thở dài, "Đã nói anh ấy không phải chồng em mà!"

"Ừ hử," Chị Mesa búng lên cổ cậu, "Còn em thì tốt hơn hết là mặc áo cổ lọ hay gì đi. Chị thấy được vết hôn luôn rồi đây!"

Win mau chóng che cổ của mình, "Ôi cái đệt gì thế?!" Bright không bao giờ tạo ra dấu hôn ở những nơi dễ thấy, cả hai đều đoan chắc điều đó. Chị Mesa và chị Mintra bắt đầu cười kịch liệt và khiến Win nhận ra rằng, cậu bị lừa rồi.

"Ôi Trời đất ơi, hai đứa nó thật sự làm rồi!" Chị Mesa thậm chí cười tới chảy cả nước mắt, "Thánh thần ơi Metawin ơi, em khiến chị mở mang tầm mắt đấy!"

Chị Mintra cố gắng hết mình để thôi cười, "Gương mặt thằng bé..."

Win đảo mắt, rời khỏi nhà bếp với gương mặt nóng bừng. Cậu bước về phía văn phòng để lấy điện thoại, Bright và Pear giờ này nên đang trên đường đến đây rồi. Cậu quyết định gọi cho Bright và anh liền bắt máy ngay hồi chuông thứ hai.

Quào, nhanh đấy.

"Chào cưng."

Win luôn bối rối mỗi khi Bright gọi cậu như thế, "Thôi đi. Anh đến đâu rồi?"

"Vừa mới đỗ xe. Nhớ anh rồi à?"

Win thở dài, "Ừ nhớ, nhưng nhớ Pear hơn,"

Bright bật cười, "Được rồi. Đếm đến 10 và tụi anh sẽ xuất hiện trước mặt em,"

Win cầm điện thoại đi ra khỏi phòng, tiến về phía cửa chính. Cậu có thể nhìn thấy Bright – trông nóng bỏng hơn bao giờ hết. Anh mặc một chiếc áo khoác da màu đen, hoàn hảo tôn lên bờ vai rộng và vững chãi, áo sơ mi đen xuyên thấu được đóng kèm những chiếc đinh nhỏ phô bày cơ thể xinh đẹp mặc cùng chiếc quần jean đen. Anh bước vào cùng với Pear bên tay phải anh, con bé đang mải chơi với chú thỏ nhồi bông mới và bàn tay trái Bright thì vẫy chào.

Không ai làm bố như Bright Vachirawit cả.

"Chào con, bí ngô!" Win nhanh chóng bước về phía họ rồi bế lấy Pear, "Con có ngoan với Papapa không?"

Bé con tựa đầu áp lên đầu Win, tay nghịch tóc Win, "Dadadada,"

"Cưng à, Dada cần phải trông chỉn chu cho bài nói chuyện nữa đó," Win phồng má, nói.

Bright nhẹ nhàng lấy tay Pear ra khỏi tóc của cậu, "Em trông đẹp trai lắm rồi, Win." Anh thì thầm.

Win có thể cảm thấy mặt mình đang nóng lên, "Eo ôi! Anh sến thật sự đó ngôi sao nhạc rock ơi," khiến anh bật cười.

Đôi mắt Bright lướt qua căn phòng, đánh giá cao phần trang trí đã khiến cho bạn trai của anh phải cáu tiết vào mấy tuần trước, "Trông đẹp mà, Win. Tại sao lúc trước em phải hoảng đến vậy?"

Win cười, "Cảm ơn."

Toptap xuất hiện từ phía sau họ, "Chào, Win. Em khỏe không?"

"Em ổn ạ, cảm ơn anh." Win gật đầu, "Còn anh? Cảm ơn anh rất nhiều vì những điều này,"

Vị quản lý gật đầu, "Ổn cả. Wow, nơi này tuyệt đó!"

Sau khi nói nhanh vài câu với nhau, Win dẫn Bright và Toptap đến phòng bếp. Pear ngân nga trên tay cậu, mải mê với món đồ chơi của con bé. Chị Mesa lấy điện thoại của mình ra và đề nghị mọi người cùng chụp hình với nhau.

"Nè, hai đứa, chụp hình gia đình đi!" Chị nói.

Gương mặt Win ửng hồng, "Khỏi đi!"

"Đừng có mà sát không khí vậy chứ, Win." Toptap hùa theo ý kiến của chị Mintra và một vài nhân viên khác.

Bright cười khúc khích và kéo Win sát lại gần hơn, "Lại đây nào, thỏ. Chỉ là chụp một tấm hình thôi," Anh thì thầm nói vào tai phải của cậu, hơi thở ấm áp phả vào da thịt.

Đây sẽ là tấm hình gia đình đầu tiên của bọn họ và Win không nghĩ nó sẽ diễn ra tại đây, ngay trong căn bếp mới, ở ngay cửa tiệm mới toanh của cậu. Giờ đây, cậu đã có một gia đình và mọi thứ đều thật sự khác biệt.

"Đáng yêu ghê!" Mesa ré lên và cho Bright xem bức ảnh.

Bright cười thật tươi, "Chị gửi qua airdrop cho em được không ạ?" Anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần jean.

Win ngắm nhìn cái cách mà Bright phấn khích chỉ với một bức hình. Anh xoay đầu rồi nhìn cậu, "Anh sẽ in nó ra rồi đặt ngay phòng khách. Em không được quyền phản đối đâu," Bright nói.

"Ôi trời đất ơi!" Win đảo mắt khiến Bright cười khúc khích.

---

Bright có thể nghe thấy từng tràng vỗ tay và tiếng reo hò phấn khích khi MC gọi tên anh. Trên thực tế, Win không mời nhiều người lắm nhưng sau khi thảo luận cùng hai chị gái và Toptap, mọi người nhất trí mời 50 người đầu tiên đã đặt trước loại bánh macaron mới của Souri để họ được tận hưởng màn trình diễn độc quyền của Bright Vachirawit.

Và mẹ ơi, kết quả thành công ngoài sức tưởng tượng.

Bright bước lên nơi có thể coi như là sân khấu với chiếc guitar của mình, cảm ơn người dẫn chương trình khiến người ta phải đỏ mặt rồi ngồi lên chiếc ghế cao được đặt ngay trung tâm.

"Xin chào mọi người," Bright chào những vị khách. Đôi mắt anh lướt quanh căn phòng. Mọi người đều lăm lăm trong tay điện thoại và camera. Bright biết nơi này còn có cả fans của anh, những người luôn biết cách tạo ra những tấm hình thật đẹp chụp anh. Và Bright thì không bao giờ phải ngại khi hỏi xin họ quyền được đăng hình lên Instagram của anh.

"Tôi là Bright Vachirawit. Thật vinh hạnh khi có mặt vào ngày khai trương cửa hiệu thứ hai của Souri," Đôi mắt anh cố tìm kiếm bóng hình cao ráo, làn da trắng trẻo của vị CEO. Là bạn trai của anh. Win đứng ngay phía bên phải, bồng Pear trên tay, cạnh bên cậu là Toptap và chị Mintra, lúc này đang mỉm cười với anh.

"Có thể vài bạn ở đây đã biết rồi. Tôi thường không thích đồ ngọt nhưng mà khi cậu Metawin đây cho tôi một chiếc macaron vị tiramisu trong phòng bếp," Bright nhắm mắt, "Ah! Đó là mùi vị của thiên đường. Để tôi kể với các bạn, khi macaron tan ra trong miệng. Như có phép thuật vậy! Đến vị quản lý phải lôi tôi ra khỏi căn bếp vì tôi không thể ngừng ăn được!"

Và đám đông reo hò.

Toptap mỉm cười, hài lòng với cách mà Bright mở màn cho buổi trình diễn hôm nay. Dĩ nhiên, Bright giỏi khoản này, sau tất cả, Bright đã từng là một sinh viên ngành Marketing. Việc anh ấy tốt nghiệp từ chương trình đào tạo cử nhân Marketing quốc tế không phải để đùa chơi.

"Hôm nay, tôi xin được trình diễn một vài bài hát mà tôi mong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net