Chương 7: Quý ông biết tất và Ngài doanh nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Quý ông biết tất và Ngài doanh nhân

"Anh ghét bức tranh vẽ cao bồi này thế!" Bright buông tiếng thở dài thườn thượt khi đôi mắt anh đảo quanh phòng khách, bàn tay cầm ly champagne, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của bạn trai.

Win gật đầu đồng tình, "Em cũng thế. Em không hiểu Gunsmile nghĩ gì mà mua nữa," Đôi mắt cậu chăm chú nhìn vào bức tranh cao bồi được đặt trên lò sưởi, "Đây là hình vẽ cao bồi xấu nhất em từng thấy trong cuộc đời luôn ấy!" Win lạnh lùng khẳng định.

Bright xoay đầu để nhìn bạn trai của anh, "Chúng ta có nên gỡ xuống không nhỉ?"

"Nên chứ," Win nhìn vòng quanh, ánh mắt cậu liếc qua từng khung ảnh trong phòng, "Gỡ mọi bức ảnh xuống luôn nhé? Ý em là...Bây giờ tụi mình sống ở đây rồi. Việc thấy gương mặt của họ thật sự..."

"Buồn," Anh nói nốt khi mà cảm xúc của Bright cũng giống như bạn trai mình.

Win thở dài, "Ừ,"

Bright nhìn quanh, "Cảm giác như là đang ở trong một bảo tàng tuyệt vọng vậy,"

"Như thể chúng ta đang chờ đợi họ quay về," Win cắn môi dưới, cảm xúc nhộn nhạo vượt qua cả cơn buồn nôn.

"Khi mà hiển nhiên là họ không,"

Cả hai chìm vào bầu không khí im lặng đến kì lạ. Bright đặt ly rượu xuống bàn và xoay người để đối mặt với bạn trai nhà mình, "Vậy đi! Hãy gỡ mọi thứ xuống đi!,"

---

Bright mở mắt ngay khi tiếng Pear khóc lọt vào tai mình. Anh vùi mặt vào vùng gáy của Win, hít một hơi rồi đặt những nụ hôn phớt qua lên làn da trắng như sữa của cậu, "Con nó gọi rồi," Anh thì thầm. Bàn tay anh trườn lên eo Win rồi kéo cậu sát lại gần mình.

Win than vãn, "5 phút nữa thôi mà," Cậu xoay người, vòng tay ôm lấy phần hông trần của Bright, "Chỉ 5 phút nữa thôi," Nói rồi liền vùi đầu vào lồng ngực của anh.

"Con bé đang hét luôn rồi kìa, Win." Anh hôn lên đỉnh đầu Win, thoát khỏi vòng ôm của cậu khiến Win mở mắt, "Anh sẽ bế con đến đây,"

"Bright, anh đang khỏa thân kìa!" Win cười khúc khích.

Anh nhìn xuống rồi bật cười lớn, "Ừ ha. Đêm qua em vứt quần lót của anh đi đâu rồi hả?"

"Em không nhớ nữa," Win mỉm cười, "Chỉ là...lấy đại đi anh. Con nó hét thật rồi kìa!"

Bright lấy luôn chiếc quần lót của Win nằm bừa trên sàn nhà rồi nhanh chóng mặc vào, "Eo ôi kinh thật!" Win bật ngay. Bright không quan tâm mà chỉ vội vàng chạy ngay đến phòng của Pear.

"Papa đang đến đây, bí ngô!"

Win thức dậy, nhặt áo thun của mình và áo của Bright, cả quần của hai người rồi bỏ chúng vào giỏ đựng quần áo để giặt. Cậu kéo rèm cửa ra, mở luôn cửa sổ để luồng không khí trong lành đong đầy phòng ngủ.

Bright quay lại với Pear trên tay, "Chào buổi sáng, Dada!" Anh dịu giọng nói, khiến bé con cười khúc khích rồi dang tay đòi Win bế khi cậu tiến về phía hai người.

Win đón lấy con bé, "Chào buổi sáng, bé cưng." Cậu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu rồi mang con bé lại giường. Bright nằm vật ra giường, đôi mắt nhắm nghiền.

"Anh thay tã cho con rồi đấy," Bright rì rầm, "Giờ thì..cho anh 10 phút nữa đi," 

Win lắc đầu, "Bright, anh có một cuộc gọi vào lúc 7 giờ 30 phút sáng. Giờ là 6 giờ 15 phút rồi,"

"5 phút nữa,"

"Bright, dậy đi!"

"Anh mệt,"

"Bright, dậy nào!"

"Papa," Pear tham gia cùng hai người, khiến Bright phải cười khúc khích và thức dậy.

"Được rồi được rồi," Bright hôn lên bàn tay con bé, "Papa dậy rồi đây." Anh tựa người lại gần để hôn lên môi Win rồi đi về phía phòng tắm.

Win xoa đầu Pear, "Làm tốt lắm cưng à!"

---

Còn hai tuần nữa là đến ngày khởi động tour lưu diễn của Bright. Hiện giờ, anh đang ở trong văn phòng của quản lý, sắp xếp mọi thứ và kiểm tra tất cả khả năng về việc Win và Pear liệu có thể đồng hành với anh.

"Hai bữa cuối khả thi nhất," Dim nói, "Nếu anh là em thì anh sẽ làm như vậy. Đầu tiên, ngày cuối bao giờ cũng là ngày an toàn nhất để đem người thân và bạn bè tới,"

"Và còn ở cùng thành phố luôn,"Toptap nói thêm vào.

Bright gật đầu, "Nhưng mà vậy thì đồng nghĩa với việc em sẽ không được gặp hai người họ đến tận gần 40 ngày."

Toptap và Dim xoay sang nhìn nhau. Họ đều không quen với bộ dạng em bé dính người của Bright như vậy. 

"Ừ thì...chạy vòng quanh bằng bus không phải là phương án tốt nhất cho cậu trai làm bánh và em bé đâu," Dim cười nhăn nhở, nói.

Bright thở dài não nề, "Em không muốn rời xa hai người họ luôn á,"

Dim nhếch mép cười, "Anh không nghĩ anh sống được tới ngày chứng kiến mày bê đê như vậy luôn đó Bright!"

Câu nói khiến Toptap phá ra cười còn Bright thì ném bắp rang vào người Dim.

---

Bright tỉnh giấc trước cả Win. Và ngạc nhiên thay, còn trước cả khi tiếng khóc chào buổi sáng của Pear. Anh dịu dàng hôn lên trán Win, ngắm nhìn gương mặt thanh tú của bạn trai mình. Rồi anh hôn lên nốt ruồi nhỏ ngay gần môi cậu trong khi Win vẫn còn say ngủ và không hề hay biết gì. Bright thức dậy, đi về phòng tắm để rửa mặt, đánh răng. Sau khi xong phần vệ sinh cá nhân, anh tiến về phòng em bé để rồi bị bất ngờ vì phát hiện Pear đã thức giấc, đang ngồi trong nôi và tự chơi với thú nhồi bông cùng với núm mút của con bé.

"Papapapa!" Con bé cười vui vẻ ngay khi nhìn thấy Papa mình đang đứng ở cửa ra vào.

Bright xoa đầu bé và hôn lên đỉnh đầu con tận hai cái, "Chào buổi sáng, mặt trời nhỏ. Đêm qua con ngủ có ngon không?"

Con bé cười khanh khách rồi đứng lên, bàn tay vươn lên không trung để đòi bế, "Papa,"

"Lại đây nào. Để papa thay tã cho con nhé? Bốc mùi rồi đấy."

Bright dịu dàng đặt bé lên bàn thay, cởi bộ đồ ngủ liền thân của con bé rồi bắt đầu dùng khăn ướt vệ sinh thật sạch.

"Con biết gì không? Chú quản lý bắt đầu nói người ba có mùi của phấn rôm trẻ em rồi đó," Bright dịu giọng nói với bé con đang nhìn anh chăm chú.

"Papapapa,"

Bright gật đầu, "Papa biết mà! Không có gì là kì quặc đúng không? Mùi phấn trẻ em thơm mà." Anh tiếp tục nói.

"Papa sắp phải đi lưu diễn rồi, bí ngô ơi." Bright xoa đầu bé, "Con ở nhà với Dada nha, được không?"

"Dada?"

Anh gật đầu rồi mỉm cười, "Đúng rồi, là Dada. Khi Dada đi làm thì con chơi với Pam. Cô ấy là người tốt,"

"Dadadada,"

"Papa biết là con lúc nào cũng muốn ở với Dada hết, mặt trời nhỏ," Anh ngắm nhìn Pear. Con bé đang chăm chú nhìn anh với đôi mắt to tròn, "Papa cũng vậy. Nhưng Dada phải đi làm. Em ấy yêu công việc của mình rất nhiều, mà ta cũng thế."

"Ummm..." Bé con ngân nga.

Bright đặt một nụ hôn lên trán bé con, "Chúng ta sẽ làm việc thật chăm chỉ vì con, Pear. Papa sẽ làm việc hết mình vì con nên con không cần phải lo lắng vì bất kì điều gì nhé, được không nào?"

"Papa,"

"Khi con lớn rồi, con muốn làm gì nào Pear?"

Anh dùng khăn ấm lau mặt cho bé, "Mẹ của con giỏi nấu ăn lắm. Con có biết không? Cũng giống như Dada vậy đó."

"Ừ, cô ấy từng nấu cho ta những món Thái mà ta yêu thích. Là món thịt bò xào húng quế. Có lẽ là ta nên hỏi Dada của con rằng em ấy nấu cho ta món đó được không,"

Pear nghiêng đầu, "Dadadada,"

Bright bật cười, "Con thật giỏi lắng nghe đó, Pear. Không chừng con sẽ trở thành một cô giáo, giống như...giống như chú của ta ấy. Nếu chú ấy ở đây thì con sẽ gọi là gì nhỉ? Ông à?"

"Papapapa,"

Bright hôn lên trán bé con, "Con có thể trở thành bất kì ai mà con muốn nhé, Pear. Chỉ cần con tin tưởng, con có thể trở thành bất kì ai. Con có hiểu không? Papa và Dada sẽ nắm tay con. Chúng ta sẽ luôn bên cạnh con trên mọi chặng đường mà con chọn lựa,"

Bé con mải mê chơi với viền chiếc váy. Bright mỉm cười và xoa đầu con bé, "Ta tin là con sẽ trở thành một người thật tuyệt như là ba mẹ con và như là Dada của con,"

---

Win thức giấc với bên giường trống không. Cậu nhìn quanh và nhận ra Bright không ở trong phòng ngủ, "Bright ơi?"

Cậu cầm điện thoại để xem giờ. Đã gần 8 giờ sáng, và Win không nghe thấy tiếng Pear khóc. Điều này thật lạ. Cậu mau chóng bật dậy và đi về phía nhà tắm, vệ sinh cá nhân và để ý rằng khăn mặt của Bright đã bị ướt.

Win mở hết rèm cửa và màn che trong nhà trong lúc đi từ phòng ngủ đến phòng của Pear. Trên hành lang, cậu đã nghe thấy giọng của Bright. Win bước chậm lại, không muốn chen ngang vào cuộc nói chuyện buổi sáng của Bright và Pear.

"Papa biết mà! Không có gì là kì quặc đúng không? Mùi phấn trẻ em thơm mà." Giọng của Bright giờ đây đã trở nên rõ hơn khi Win đứng ngay cửa ra vào, từ đằng sau quan sát hai người.

Mỗi ngày trôi qua, cậu luôn được biết thêm một điều mới mẻ từ Bright, đặc biệt là khi giờ đây họ đã là bạn trai của nhau. Win biết được trái cây ưa thích của Bright là dâu. Anh ấy không thích một màu sắc nhất định nhưng anh ấy sẽ thường mặc màu xanh lá cây và màu trắng. Bright thích tập thể dục vào buổi sáng hơn vì nhờ thế mà anh cảm thấy sẵn sàng để bắt đầu ngày mới.

"Ừ, cô ấy từng nấu cho ta những món Thái mà ta yêu thích. Là món thịt bò xào húng quế đấy. Có lẽ là ta nên hỏi Dada của con rằng em ấy nấu cho ta món đó được không,"

Em có thể. Win thầm trả lời Bright.

Thật trân quý khi được thấy một khía cạnh chỉ thuộc về gia đình của Bright như vậy. Anh ấy vẫn còn ngại ngùng mỗi khi chọn quần áo thay cho Pear, ít nhất thì khiếu thẩm mỹ của anh không quá tệ. Bright am hiểu về thời trang nhưng không phải là với thời trang trẻ em. Và giờ đây anh ấy đang vừa huyên thuyên vừa dịu dàng chải tóc cho bé con.

"Con có thể trở thành bất kì ai mà con muốn nhé, Pear. Chỉ cần con tin tưởng, con có thể trở thành bất kì ai. Con có hiểu không? Papa và Dada sẽ nắm tay con. Chúng ta sẽ luôn bên cạnh con trên mọi chặng đường mà con chọn lựa,"

Đúng vậy. Chúng ta sẽ luôn ở bên con dù có bất kì điều gì xảy ra, Pear.

"Ta tin là con sẽ trở thành một người thật tuyệt như là ba mẹ con và như là Dada của con,"

Đôi mắt Win đong đầy nước mắt và cậu mau chóng đưa tay lau đi, "Anh cũng là một người tuyệt vời đấy, Papa."

Bright quay đầu và mỉm cười, "Pear, con nhìn xem ai đang nghe lén tụi mình nói chuyện, hư quá nè,"

"Dada!"

Win tiến về phía hai người và hôn lên đỉnh đầu Pear, "Chào buổi sáng, mặt trời nhỏ." Cậu nhìn bạn trai mình, "Chào buổi sáng," rồi đặt một nụ hôn lên môi anh.

"Chào buổi sáng," Bright thì thầm giữa hai đôi môi họ.

"Xin lỗi nhé, em không cố tình nghe lén đâu." Cậu bế Pear lên, "Em chỉ tình cờ nghe thôi. Đẹp thật,"

Bright nâng mày, "Sao cũng được thôi."

"Hôm nay em không đến văn phòng," Win thông báo. Khi cậu nghe được đoạn hội thoại, Win biết chắc một điều rằng mình không muốn rời khỏi bạn trai và con gái nhỏ vào hôm nay, dù là vì công việc. Cậu muốn được ở bên họ, được tận hưởng từng khoảnh khắc.

Hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời đây.

"Tại sao vậy? Hôm nay là thứ tư, là ngày anh được nghỉ. Anh có thể đưa con bé đến công viên gần nhà cũng được," Bright bày tỏ.

Win lắc đầu, "Em là CEO đó. Em cũng xứng đáng có được một ngày nghỉ chứ. Em sẽ gọi cho Pam báo cô ấy hôm nay nghỉ luôn. Từ giờ hãy để thứ tư là ngày gia đình của chúng ta,"

Bright mỉm cười, "Cưng à, để cuối tuần cũng được mà."

"Đừng có cưng này cưng kia nếu anh không đồng ý," Win chằm chằm nhìn anh, "Rồi hôm nay làm gì đây? Đi sở thú ha?"

"Vậy thì anh phải bao luôn nguyên cái sở thú đó. Vì bây giờ CEO bảnh trai của anh còn có nhiều fans hơn anh nữa," Bright trêu chọc cậu.

Win đảo mắt, "Kiểu em có một fan còn anh có tỉ tỉ fan vậy ha."

Bright cười, "Vậy mình ở nhà được không em? Vậy thì không có ai tìm được anh luôn. Anh muốn tận hưởng ngày nghỉ cùng với con gái và CEO quyến rũ của anh mà không bị ai làm phiền."

Win nhìn bạn trai nhà mình rồi mỉm cười với anh thật tươi, "Được thôi, miễn là anh chịu nấu ăn với em,"

Bright nhếch miệng cười, "Nhất trí,"

---

"Con bé trong nôi rồi," Win thông báo khi bước vào nhà bếp. Bright đang đợi cậu và vừa làm cocktail cho cả hai. Win ôm lấy anh từ phía sau, cằm tựa lên vai Bright, "Gì vậy anh?"

Bright khẽ xoay đầu, "Hừm..ginsecco? Công thức của anh đó. Đảm bảo em sẽ thích." 

Anh xoay người và đưa cho cậu một ly, "Thử xem,"

Win nhấp một ngụm cocktail, "Ôi Trời ơi! Ngon thật đấy! Bright, anh là bartender thật đấy à?"

Anh bạn trai của cậu bật cười, "Đơn giản mà. Là hỗn hợp của gin, prosecco và chanh hồng thôi. Tada!"

"Prosecco này là anh trộm của em đó phải không?" Win nhướng mày hỏi anh.

Bright toe toét cười, "Ừ?"

"Nếu món này là lý do để anh trộm của em thì em không phiền đâu," Win nhấp thêm một ngụm cocktail và tận hưởng hương vị tuyệt vời cho đến khi một ý tưởng xẹt qua tâm trí cậu, "Biết đâu tụi mình có thể bắt đầu kinh doanh gia đình được đó, Bright! Kiểu quán rượu hay tương tự thế?"

"Anh pha cho em một ly cocktail và em nghĩ được tới kinh doanh gia đình luôn? Em thật sự là doanh nhân đó, Win Metawin." Bright đảo mắt nói.

Win thở dài, "Nhưng đây là việc kinh doanh tốt mà! Nhìn bộ sưu tập rượu của anh thì – đúng vậy. Mấy khi anh đi làm cũng có mấy khi em xem qua kệ rượu đó, anh vốn đã là người am hiểu rồi. Chưa kể, anh còn là một ngôi sao nhạc rock! Không chừng anh có thể là Ryan Reynolds kế tiếp đó!"

"Cưng à, Ryan Reynolds là diễn viên, không phải ca sĩ," Bright cười khúc khích nói.

"Chính xác! Nhưng ông ta làm ra loại rượu gin của chính mình, anh cũng nên vậy luôn!" Win khăng khăng, "Anh có thể tưởng tượng khi mà anh có cho mình một thương hiệu rượu của chính anh không? Champagne? Hay là whisky nhỉ? Rum cũng được ha?!" Bạn trai anh còn nhấn mạnh của chính anh.

Bright bật cười khi ngắm nhìn bạn trai nhà mình hào hứng nói về khả năng kinh doanh gia đình của bọn họ. Win vốn là một người hoạt bát và tràn trề sự vui vẻ, đặc biệt là những khi cậu ấy nói về những điều cậu thích và cực kì am hiểu, "Em đáng yêu thật đó!"

Win đảo mắt, "Vì trời xanh trên cao, anh có thể thôi tán tỉnh một lần không?"

"Ai nói là anh đang tán tỉnh chứ? Em là bạn trai của anh rồi mà. Anh cần phải tán em nữa à?" Bright đưa tay bẹo má Win nhưng không khiến cậu thích thú xíu nào.

"Vì lợi ích bản thân, em sẽ lờ vụ này đi. Vậy thì, anh nghĩ sao về việc mở cửa hàng rượu hoặc là ít nhất, có một thương hiệu rượu cho riêng anh?" Win nghiêng đầu, đôi mắt to tròn đong đầy sự hào hứng.

Với tất thảy tình yêu của Chúa, Metawin, làm sao một người có thể vừa xinh đẹp, vừa điển trai và đáng yêu trong cùng một lúc vậy được?

Bright đặt ly rượu xuống bàn, dịu dàng ôm lấy gương mặt Win rồi áp môi mình lên môi cậu, "Có thể là để sau, sau khi chúng ta kết hôn rồi chẳng hạn," Anh thì thầm.

Đôi mắt Win mở to và gò má cậu ửng đó, "Gì – gì cơ?"

Bright nhếch mép cười và khẽ cắn lên môi dưới của Win trước khi tách ra, "Anh đói rồi, Metawin. Bây giờ mình bắt đầu nấu ăn được chưa?"

"Thật ra thì nó khá dễ làm mà. Em bất ngờ khi anh không biết làm ấy trong khi anh có thể làm tới món gà parmingiana!"

Ánh mắt Bright không thể rời khỏi dáng hình của bạn trai hoàn hảo nhà mình. Win thật sự có thể gây nghiện được. Nụ cười như thiên thần và gương mặt đẹp trai là một điều gì đó khiến người ta không thể chỉ ngắm nhìn. Cậu cao hơn anh 2cm, thân hình hoàn hảo, làn da trắng sữa. Và hơn hết, Win còn là một chàng trai cực kì thông minh.

Có thể là do Bright yêu quá đậm sâu hoặc Win thật sự là một chàng trai hoàn hảo không tì vết. Cậu như một tác phẩm nghệ thuật được đặt trong bảo tàng khiến người đi qua phải dành thời gian nhiều hơn một chút chỉ để ca tụng.

"Ở đây, thêm vào một phần tư muỗng dầu đậu phộng cho đến khi khói bốc lên như vậy nè," Win cầm lấy tô thịt bò đã được trộn cùng hành tây, tỏi băm nhuyễn, gừng, ớt, sả cây, ớt bột rồi đổ hết hỗn hợp vào chảo.

"Giờ thì anh chỉ cần xào trong 2 phút cho đến khi thịt bò chín là được," Cậu quay đầu để xem xem Bright có hiểu không nhưng anh ấy chỉ đăm đăm nhìn cậu và mỉm cười, "Anh có đang nghe không vậy?"

Bị phát hiện rồi!

Anh gật đầu, "Anh có nghe mà...Chỉ là...Quào, em thật sự là một đầu bếp quyến rũ!"

Win đảo mắt, cáu kỉnh nhưng gương mặt vẫn ửng đỏ, "Anh phiền thật đó!"

"Ừ thì, anh có bao giờ không phiền với em đầu?" Bright cười, đảo tay xào thịt bò và nguyên liệu trong chảo.

"Đúng luôn," Win mỉm cười, "Anh lúc nào cũng phiền hết." Cậu chuyển sang làm việc khác, bắt đầu làm nóng phần dầu hạt mè, "Anh đúng là một tên phiền nhiễu luôn!"

Bright mỉm cười, "Em sẽ không bao giờ biết được. Rằng một ngày nào đó em lại khao khát một người trở thành phiền nhiễu trong cuộc đời em đâu, Win. Ý anh là, chính anh mong mỏi như vậy."

"Sao thể? Thích người khác làm phiền đến cuộc sống của anh đến vậy?" Win cau mày, "Anh thật sự là một người kì quặc đó. Sao mà fans của anh lại mê mẩn anh được vậy nhỉ?"

Bright bật cười, "Rồi ngày nào đó em sẽ hiểu, Win." Anh xoa đầu cậu, "Giờ thì anh nên làm gì ha?"

"Thêm thịt gà rồi ướp chung với dầu hào,"

"Dầu hào á?"

"Ừm," Win gật đầu, "Dầu hào sẽ giúp tăng vị. Tin em đi,"

"Anh vô cùng tin tưởng em,"

"Rồi bỏ rau cải vào,"

"Được,"

"Khi mà rau cải vừa chín tới, nhấc chảo xuống, cho thêm hạt điều và này nữa," Win để cái thớt qua một bên, "Rau húng quế tuyệt nhất của chúng ta."

Bright mỉm cười, "Nguyên liệu chính thứ hai đây," Anh đổ hỗn hợp lên chảo rồi trộn hết chúng lại, "Quào, thơm thật!"

"Em biết mà," Win mỉm cười hài lòng. "Hồi mà em còn ở Mỹ, một người bạn cùng phòng chưa từng ăn món Thái. Rồi em nấu cho bạn ấy ăn món này và giờ người ta làm chủ một nhà hàng món Thái luôn đấy, thậm chí còn mời luôn đầu bếp người Thái để đảm bảo hương vị nguyên bản."

"Quào! Chú Moo dở khoản nấu ăn lắm. Nên bọn anh gọi đồ ăn ngoài suốt, gần như là mỗi ngày cho đến khi anh tự học nấu ăn bằng cách xem Masterchef và mượn sách nấu ăn từ mẹ của Gigie."

Win nhìn Bright, người lúc này vẫn đang xào đồ ăn, "Chú Moo là ai vậy ạ?"

"Ồ. Chú ấy là ba mẹ nuôi của anh," Bright trả lời khi anh múc thức ăn từ chảo sang tô, "Em muốn đem ra ngoài ăn rồi ngắm hoàng hôn cùng anh không, Win?"

Ba mẹ nuôi?

Win gật đầu, "Muốn chứ. Để em lấy nước,"

Bright, chúng ta chưa từng nói về những chuyện này. Cậu muốn hỏi anh nhiều hơn nhưng Win biết bạn trai của mình sẽ nói khi anh đã sẵn sàng.

"Win ơi?"

"Ơi?"

"Tụi mình chưa cắm cơm nữa," Bright nhe răng cười rồi đưa tay gãi đầu.

Win xoay đầu về phía bên phải, hướng ánh mắt về phía nồi cơm điện và thấy công tắc vẫn chưa được bật lên, "Không thể tin được là em tự nhận bản thân là đầu bếp cơ đấy," Cậu nói rồi thở dài thườn thượt.

Bright bật cười rồi ôm lấy bạn trai mình từ đằng sau, "Cưng ơi, em là đầu bếp làm bánh mà. Có thể hiểu được," Anh rúc vào cổ Win rồi hít một hơi, khiến cậu phải đỏ mặt.

---

"Đi concert của anh á?" Đôi mắt Win mở to. Họ chưa từng xuất hiện ở nơi công cộng và bây giờ thì Bright mời cậu đến dự concert của anh ấy nơi mà người hâm mộ cùng cánh phóng viên có mặt đầy ra đó?

Bright gật đầu, "Đúng. Hai bữa diễn cuối là ở thành phố, nên sẽ dễ dàng hơn cho em và con," Anh nói rồi đặt một nụ hôn khẽ lên đỉnh đầu Pear.

Họ đang cùng nhau tận hưởng ngày thứ 7 cuối cùng ở sân vườn sau nhà trước khi Bright rời đi lưu diễn. Bé con vừa bơi xong và đang chơi cùng Papa và Dada của bé trên bãi cỏ. Ngày hôm qua, Win vừa mua một bộ họa cụ vẽ tranh và Pear ra chiều thích thú lắm.

"Quào! Anh chắc chưa đấy? Mọi người sẽ thấy chúng ta..." Win có vẻ chần chừ.

"Em sẽ ở sau khán đài mà, Win." Bright vỗ đầu Win, "Anh sẽ không để em phải ở giữa đám đông cùng với con gái đâu,"

Win mỉm cười, "Nhưng mà vẫn..."

Bright nhìn gương mặt Win, nhìn tác phẩm nghệ thuật mà anh vẫn ngắm nhìn mỗi ngày nhưng chưa từng thấy chán. Bright chưa bao giờ hiểu được làm sao mà một người có thể xinh đẹp như vậy, "Nhưng mà sao? Dù sao mọi người cũng biết em là người đồng hành của anh mà,"

"Đúng ha," Win gật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net