Chap 5 - Váy trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về từ cuộc gặp gỡ kia, Chaeyoung không thể bỏ hình ảnh của Mina và Hirai-sensei ra khỏi đầu. Cô biết mình không phải là người thông minh hay nhạy cảm với mọi chuyện, đặc biệt khi liên quan tới những cảm xúc giấu kín trong lòng; cô được biết tới như người chỉ nắm bắt mọi thứ ở bề mặt, đó cũng là lý do vì sao Chaeyoung gặp khó khăn để hiểu kiểu người như Mina - không bao giờ thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt.

Tình cách này đã khiến cho đầu đỏ trải qua đủ tình huống dở khóc dở cười trong đời do suy nghĩ không kỹ càng cho lắm. Tuy nhiên, lần này chuyện lại khác.

Cô đã nghĩ khá nhiều về cuộc chạm trán hôm ấy, thực tế là Chaeyoung đã thao thức cả đêm. Chaeoyoung không rõ tại sao. Cô biết hai người từng có gì đó trong quá khứ nên chuyện gặp nhau trao đổi bên ngoài lớp học là rất bình thường.

Dù vậy, Chaeyoung không thể không chú ý bầu không khí căng thẳng giữa cả hai khi họ nói chuyện bên ngoài khu Nghiên cứu Xã hội.

Buồn thay, đó là tất cả những gì Chaeyoung có thể nắm được, và điều này khiến cô phát điên.

Hai người có thể nói về chuyện gì chứ? Sao trông Mina lại buồn vậy? Có phải Hirai lại mắng nhiếc chị ấy như vẫn hay làm với cô hàng ngày không? Có vẻ không phải như vậy. Dù giáo sư có nói gì tương tự vậy thì cô nghĩ Mina cũng sẽ không phản ứng như thế. Chị ấy dường như trông....khổ sở.

Chaeyoung lắc đầu. Không, không phải khổ sở. Thiên thần tóc đen của Chaeyoung không bao giờ có thể trông khổ sở. Trái lại Hirai-sensei nhìn chị ấy theo một cách khác. Giáo sư nhìn Mina như thể một chú cún con đang khóc vì đi lạc, được ôm gọn trong vòng tay một người lạ. Như một đứa trẻ khóc hết nước mắt khi lỡ tay làm rơi chiếc kem. Chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt lúc đó của giáo sư cũng khiến Chaeyoung sôi máu.

Sao giáo sư có thể đối xử với chị ấy như vậy, không hề tỏ ra cảm thông một chút nào khi chị ấy hiển nhiên đang buồn...

Sự coi thường của Chaeyoung dành cho giáo sư ngày càng nhiều lên mỗi ngày.

Tuy nhiên, nỗi lo lắng dành cho Mina còn lớn hơn thế. Điều gì có thể làm chị ấy phản ứng như vậy? Trong vài tháng gặp Mina, Chaeyoung mới chỉ nhìn thấy những nụ cười ẩn giấu chút ngạo mạn xuất hiện trên gương mặt thanh tú, dù có hơi lạnh lùng ấy – đầu đỏ biết chắc Hirai đã nói điều gì tồi tệ lắm mới có thể khiến chị buồn như vậy.

Chaeyoung phát cáu. Từ khi chuyện đó xảy ra cô không thể ngừng xoi xét từng chi tiết, nhưng rốt cuộc chẳng đưa cô tới đâu cả; Chaeyoung chỉ tự làm bản thân thêm bực mình.

Mình cần phải bình tĩnh lại, cô nghĩ. Giờ không phải là lúc để nghĩ ngợi nhiều.

Đầu đỏ đang đi tới thư viện với tốc độ nhanh nhất có thể để gặp Mina và cả hai sẽ tiếp tục làm bài tập nhóm. Hai người đã làm việc rất chăm chỉ mỗi khi họp, tới mức họ gần như đã hoàn thành mọi thứ.

Chaeyoung phải thừa nhận rằng mình có hơi thất vọng, cô đã mong rằng làm bài tập sẽ mất thời gian lâu hơn để Chaeyoung có lí do gặp Mina.

Vừa lúc Chaeyoung định buông ra một tiếng thở dài trước tương lai sắp không được gặp crush nhiều nữa thì chị gái được nhắc tới xuất hiện.

Ngay lập tức đầu đỏ trở nên vui vẻ khi nhìn thấy mái tóc đen dài quen thuôc, nhưng hôm nay được tết lại tựa như thác nước. Đẹp đấy.

"Chị Mina!" Chaeyoung kêu lớn, đồng thời tăng tốc độ để đi cạnh chị gái đang bước tới thư viện.

Chaeyoung chợt dừng bước khi chị gái tóc đen quay sang nhìn Chaeyoung. Đầu đỏ nín thở. Hôm nay, Mina ăn mặc kỹ càng hơn bình thường vì một lí do nào đó. Chị ấy mặc một chiếc váy trắng dài qua đầu gối, đi cùng đôi xăng đan màu trắng khoe ra bộ móng chân được vẽ hoàn hảo.

Chaeyoung nghĩ hẳn chị ấy phải thấy lạnh khi thấy làn da để lộ kia dưới thời tiết muộn như thế này. Tuy nhiên, suy nghĩ ấy nhanh chóng trôi đi theo mây gió khi giờ trong đầu Chaeyoung chỉ có thể nghĩ được woahh....

"Chào em, Chaeyoung."

Giọng nói ấy lôi Chaeyoung ra khỏi sự mơ màng, làm má Chaeyoung ửng hồng và cô cười ngại ngùng, nhận ra rằng mình lại lộ liệu quan sát chị ấy (một lần nữa).

"V-vâng, chào chị!" Chaeyoung hắng giọng và dời ánh mắt khỏi chị gái trước mặt.

"Sẵn sàng làm việc chứ em?"

Với cái gật đầu nhỏ, Mina quay đi và bước vào thư viện. Chaeyoung lết đằng sau, cố gắng lấy lại nhịp thở và trầm trồ vì sự lộ liễu đáng sợ của bản thân.

Hai người tìm được một vị trí thoải mái trong thự viện, hiện tại cũng không đông lắm vì hôm nay là thứ Sáu, phần lớn sinh viên đều chuẩn bị đi tiệc và chơi bời các kiểu. Chaeyoung đương nhiên không cảm thấy phiền khi có được không gian riêng.

Cả hai nhanh chóng bắt đầu làm việc, với Mina tiếp tục đảm nhiệm phần lớn công việc thật sự trong khi Chaeyoung chủ yếu đưa ra ý tưởng mỗi khi được hỏi, chỉ chiếm khoảng một nửa thời gian làm việc.

Xinh đẹp và thông minh, cô cảm thán khi ngồi nhìn chị gái lưới phím đầy nhanh nhẹn và chính xác. Thật không công bằng.... Quá đáng ghê, quá đáng ghê~

Chaeyoung lén thở hắt bực bội và tựa cằm lên tay, mơ màng về chuyện bản thân thật xui xẻo khi mê phải một người hoàn hảo như thế này – thật là bực mình quá đi mất!

"Có gì sai à em?"

Đầu đỏ giật thót và nhìn nhân vật chính trong suy nghĩ của mình, bất ngờ khi chị ấy nghe thấy cô. "O-oh! À vâng. Em ổn. Chỉ là... em đang nghĩ ngợi chút thôi." Chaeyoung lắp bắp, cười lo lắng.

Mina hơi nhíu mày làm một vết nhăn xuất hiện ở giữa. "Em không thích những thứ chị viết ở phần này à?" Mina chỉ vào màn hình, đoạn cô đang viết kết luận cho bài thuyết trình.

"Không! Không ạ, em, uhm..." Chaeyoung gãi đầu, má ửng hồng. "Thực ra nãy giờ em cũng không tập trung lắm, thật sự..."

Mina khựng lại. Biểu cảm trên khuôn mặt của cô lại khó đoán, nhưng rồi cô khiến đầu đỏ bất ngờ khi bật cười nhẹ. "Em là người khá thành thật nhỉ?"

Cô quay lại làm việc và tiếp tục gõ, và nụ cười kia vẫn cứ đọng mãi trên môi.

Chaeyoung không chắc lắm chuyện chị gái có cười nhạo cô không, nhưng cô cũng không quan tâm. Chị ấy đã cười đó!

Chaeyoung cố gắng ghi nhớ lại âm thanh trong trẻo ấy để lưu giữ nó mãi mãi. Ai mà biết khi nào mình mới được nghe thấy nó lần nữa.

Mina tiếp tục viết, thỉnh thoảng lại hỏi ý kiến của Chaeyoung trong quá trình "chỉnh sửa và hoàn thiện" bài làm, như cách chị ấy gọi. Tuy nhiên, một điều lạ lùng bắt đầu xuất hiện khi hai người tiếp tục làm bài sau cuộc hội thoại ngắn kia.

Mina bắt đầu trêu cô.

Đầu đỏ không dám khẳng định bản thân mình có đang ảo tưởng hay không, nhưng chắc chắn ngay cả bản thân cũng không thể có trí tưởng tượng phong phú đến vậy.

Bắt đầu với những câu như "có đang để ý không đấy?" và "có cần chị nhắc lại không?", đi kèm với cái nhếch mép đầy ẩn ý và những cái liếc đùa giỡn. Rồi mọi chuyện tiến triển tới độ chị ấy còn cười trước phản ứng ngượng ngạo của Chaeyoung. Đúng đó, cười thật sự luôn.

Phần cao trào nhất là khi Mina hỏi cô một câu hỏi về nhân vật lịch sử chính trong bài tập của họ, người đã được nhận lại một câu trả lời đầy duyên dáng của Chaeyoung "Ai cơ ạ?"

Điều này làm chị gái tóc đen lại bật cười và nói, "Em thật tệ nhất luôn."

Chaeyoung khá chắc bản thân mình bằng cách nào đó đã bị chiếc bút xuyên qua boặc bị giật bởi điện máy tính và được siêu thoát lên thiên đường, đó là cách giải thích hợp lí nhất có thể. Tuy nhiên, một vài chiếc cấu trộm vào tay khi Mina quay đi xác nhận rằng Chaeyoung, chắc chắn, vẫn còn sống.

Việc này tiếp diễn thêm một lúc, nhưng rồi cũng tới thời điểm bọn họ hoàn thành bài tập và không còn lí do gì để nán lại cái thư viện gần như trống không này.

Chaeyoung không thể ngăn bản thân cảm thấy quẫn trí khi nhìn chị gái thu dọn đồ đạc, cô không muốn khoảnh khắc này kết thúc. Tuy nhiên, cô không nghĩ ra nổi lí do gì để cả hai có thể gặp mặt ngoài bài thuyết trình. Chaeyoung nhăn nhó, chuẩn bị nói lời tạm biệt.

Thời gian qua thật là vui vẻ, giờ thì lại tiếp tục ngắm chị ấy từ xa mỗi ngày như một đứa vụng trộm...

"Này."

Chaeyoung ngước lên khi cô đóng cặp lại, "Dạ?"

"Chúng ta đi ăn gì nhé. Chị đói lắm rồi."

Và như thế, chị gái tóc đen bước ra khỏi thư viện. Chaeyoung chớp mắt, chôn chân tại vị trí Mina vừa đứng, lẩm bẩm khoan đã, và rồi chạy vội theo bóng chị gái vừa đi ra khỏi tòa nhà.

*****

Mina im lặng bước tới một quán ăn nhỏ bên ngoài rìa khuôn viên trường, với Chaeyoung lò dò đi đằng sau như một chú cún lạc (đặc biệt khi cô đúng là có hơi lạc thật, Chaeyoung không đi ra ngoài nhiều lắm nên cũng không rõ hai người đang đi đâu). Khi cả hai tới nơi, họ bước vào một vị trí ở góc quán và lẳng lặng đọc thực đơn.

Chaeyoung nhìn vào thực đơn của mình. Có vẻ như chị gái đi cùng đã tới đây khá nhiều lần, bằng chứng là chị ấy chỉ nhìn lướt qua thực đơn và ngay lập tức gọi món khi người phục vụ bước tới bàn của họ. Đầu đỏ, mặt khác, nãy giờ không có để ý nghiên cứu thực đơn cho lắm, do vậy có hơi lóng ngóng một chút trước khi bật ra một câu "Cho em món tương tự!"

Như mọi khi, hai người im lặng chờ đợi món ăn được mang ra, với Mina nhìn ra ngoài cửa sổ và Chaeyoung nhìn Mina.

Khi đang mải mê ngắm nhân vật chính của lòng mình, suy nghĩ của Chaeyoung quay trở lại cuộc gặp gỡ hôm nọ. Một phần cô muốn hỏi về chuyện đó, lo lắng Mina có thể sẽ buồn; tuy nhiên, cô biết đó không phải chuyện của mình. Bên cạnh đó, chưa chắc Mina đã biết rằng Chaeyoung nhận thức được mối quan hệ kia.

Nhấp một ngụm nước chanh dâu, Chaeyoung quyết định đi theo lí trí và tránh đi chủ đề về vị giáo sư lịch sử kia.

"Em nghĩ gì về Hirai-sensei?"

Đầu đỏ sặc đồ uống vì bất ngờ. Cô ho và vơ lấy một tờ khăn giấy, đỏ mặt dữ dội. Mina vẫn bình thản ngồi nhìn, dù có hơi nhướn mày.

"G-gì ạ?" Chaeyoung lắp bắp.

"Hirai-sensei," Mina nhắc lại bâng quơ. "Em nghĩ sao về giáo sư?"

Chaeyoung không biết nói gì. Tại sao chị ấy lại bất thình lình nhắc tới giáo sư?

"Umm, em không chắc nữa." Đầu đỏ cười nhẹ, chợt cảm thấy lo lắng và gượng gạo. "Chắc là một người giáo sư tốt?"

Mina nhướn mày một lần nữa, như ngầm nói, Thật sự luôn? Thôi nào.

Với một cái thở dài, Chaeyoung rời ánh mắt từ Mina qua nhìn cửa sổ, tựa cằm lên tay. "Em không biết. Thật lòng mà nói, em nghĩ giáo sư có hơi được đánh giá cao quá mức."

Dù Mina đồng ý hay không đồng ý với nhận định này, cô sẽ không tiếp tục. "Như thế nào?"

Tới thời khắc này, Chaeyoung cảm thấy rất không thoải mái. Cô không chắc tại sao, nhưng cô không thích nói về vị giáo sư kia với Mina chút nào, cô thà ngồi im lặng như vừa nãy còn hơn.

"Em nghĩ giáo sư... chắc không phải là gu của em," đầu đỏ đáp, xua xua tay. "Thêm vào đó, giáo sư khá là xấu tính, nên vâng, em không thích giáo sư lắm."

Với câu trả lời có vẻ thành thật của Chaeyoung, Mina chỉ đơn thuần gật đầu đầy trầm tư và lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy nhiên, đầu đỏ đã không để lỡ cái nhăn mày nhẹ và cách chị gái mím môi. Ôi không, chị ấy giận rồi. Chị ấy giận ư? Mình nghĩ chị ấy giận thiệt rồi.

"N-nhưng đó đương nhiên chỉ là ý kiến của em thôi!" đầu đỏ nhanh chóng nói, cố gắng lấy lại bầu không khí yên ả và dễ chịu trước đó. "Em biết nhiều người không hẳn... ngưỡng mộ giáo sư...và các thứ."

"Ừ, chị cũng đoán vậy," Mina yên ả đáp lại, ánh mắt vẫn hướng ngoài cửa sổ.

Chaeyoung chớp mắt. Cô không chắc điều đó có nghĩa gì nhưng cô mong không phải là chuyện xấu. Trước khi Chaeyoung có thể kịp nghĩ ngợi thêm, đồ ăn của họ được mang ra.

Cả hai ăn tối trong im lặng, không dám nhìn vào đối phương. Chaeyoung, tuy nhiên, đã ghi nhớ lại chuyện Mina chắc chắn có một khẩu vị khác hoàn toàn với cô. Chị ấy đã gọi – và theo đó, Chaeyoung cũng đã gọi – một loại đậu phụ mà Chaeyoung chưa nhìn thấy bao giờ. Thật sự là nó có vị khá tệ. Nhưng cô vẫn ăn, như để tránh không làm phiền lòng chị gái kia dù khả năng cao cô đã khiến người ta buồn từ đầu rồi.

Cô chỉ mong Mina không nhận ra cô đã gặp khó khăn như thế nào để nuốt xuống thứ đồ ăn kia, nó thật sự vô cùng tệ.

"Chị rất ngưỡng mộ chị ấy."

Chaeyoung ngẩng lên trước câu nói bất ngờ. "Hửm? Ai cơ ạ?

Mina nhìn cô với một tia thích thú trong ánh mắt. "Hirai-sensei," chị gái nói như thể đó là điều hiển nhiên. Chaeyoung cũng cho rằng hiển nhiên mình nên hiểu ra.

"Ồ," đầu đỏ đáp lại hơi ngây ngốc, không biết nói gì. Thực ra cô cũng không cần thiết phải nói gì cả vì Mina chưa có nói xong.

"Chị biết giáo sư từ khi còn nhỏ, giáo sư là bạn của gia đình chị," chị gái nói, nhấc cốc nước và nhấp một ngụm nhỏ. "Chị đã rất ngưỡng mộ giáo sư từ bé tới giờ, giáo sư luôn là một người thông minh và tài giỏi."

Chaeyoung không rõ tại sao, nhưng cô biết mình không thích điều mà câu chuyện này đang hướng đến vì một lí do nào đó. Cô hi vọng rằng Mina sẽ chỉ dừng lại tại đó, nhưng đương nhiên, định mệnh đâu có để Chaeyoung yên.

"Tụi chị đã dành rất nhiều thời gian với nhau khi còn nhỏ cho tới khi giáo sư đi học đại học. Sau đó, cả hai không còn nói chuyện nhiều nữa." Chị ấy lại nhìn ra ngoài khung cửa sổ, tựa cằm lên tay như Chaeyoung làm trước đó. "Chị đoán đó là lúc chị nhận ra mình có tình cảm với giáo sư."

*Choang*

Chaeyoung không hề giật mình khi chiếc dĩa của cô rơi xuống đĩa thức ăn tạo ra tiếng động lớn. Chaeyoung ngừng thở. Chaeyoung ngừng suy nghĩ. Cô chỉ ngây ra nhìn người ngồi trước mặt. Người con gái mà cô đang ăn tối cùng. Người con gái mà cô trót phải lòng. Người ấy lại yêu một người khác.

Đầu đỏ nuốt đầy khó khăn, không thể tiêu hóa nổi thông tin cô vừa nhận được.

Cô chưa từng nghĩ tới trường hợp này. Chưa bao giờ Chaeyoung hình dung được Mina có thể yêu một ai đó khác. Rất nhiều thứ đã xuất hiện trong đầu cô, rằng liệu chị gái kia có cảm tình đơn thuần với cô hay không, chứ chưa nói là thích một cách lãng mạn – liệu rằng chị ấy có thích con gái theo cách đó hay không, điều mà vừa được gián tiếp thừa nhận; nhưng chưa bao giờ, chưa một lần, Chaeyoung nghĩ rằng Mina có thể đã yêu ai đó rồi.

Bây giờ Chaeyoung nhận ra điều đó đáng lẽ phải là mối lo ngại hàng đầu của cô mới phải.

Cô nhìn người đối diện, vẫn đang mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ. Chị ấy vẫn chưa nhìn Chaeyoung một lần nào. Đầu đỏ gần như không thể xử lí được cảm giác đau đớn đầy khó chịu nơi lồng ngực khi cô cúi xuống nhìn đĩa thức ăn gần như chưa động vào của mình.

Không thể nghĩ ra được điều gì giúp bản thân trông bình thản hơn, đầu đỏ chậm chạp nhặt chiếc dĩa lên và tiếp tục bữa ăn không mấy hấp dẫn kia. Cô còn không buồn nói gì trước lời thổ lộ của Mina, cô biết bất cứ điều gì thốt ra lúc này đều sẽ không phải và có vẻ như người đối diện cũng không mong đợi một câu đáp lại.

Vì vậy cả hai đơn giản lại im lặng, Mina tiếp tục nhìn về rặng cây bên ngoài khung cửa trong khi Chaeyoung bắt bản thân ăn nốt từng miếng cuối cùng trên đĩa.

Cuối cùng, cô cũng ăn xong và hai người thanh toán. Họ đứng dậy và tiến ra cửa. Một khi cả hai đã ở bên ngoài nhà hàng, Chaeyoung thốt ra một câu thì thầm "gặp chị sau" và bắt đầu đi về phía ký túc xá.

"Chaeyoung."

Đầu đỏ quay lại nhìn thiên thần tóc đen, người thật sự trông như một thiên thần khi giờ đang đứng dưới ánh đèn đường trong bộ váy trắng tựa bạch tuyết. Cô thầm thở dài, "Vâng?"

"Lần tới," Mina nhếch mép, "Em không phải cố gắng ăn đồ em không thích đâu."

Và như thế, chị gái đi theo hướng đối diện, bỏ lại một Chaeyoung mặt ửng hồng và đầy bối rối.

Người con gái này sẽ là điểm yếu chết người của mình mất.

-------------

Happy reading everyone! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC