Nỗi nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: VJ的小蘿蔔

.

.

.

"Nỗi nhớ là gì?

Là một câu đố không có lời giải, một cuộc chạy đua với thời gian, một tên trộm trong cuộc sống.

Mình đã ăn ngon ngủ yên, nhưng vẫn thấy bóng dáng của người đó ở xung quanh, không thể thoát khỏi;

Mình chỉ là bị phân tâm, nhớ về những khoảnh khắc khi cả hai ở bên cạnh nhau, vài tiếng đồng hồ lại trôi qua rồi;

Từ đồ ngủ trong nhà đến hộp bánh quy trong tủ, mỗi góc nhỏ đều như in dấu một người đặc biệt, lặng lẽ chiếm lĩnh cuộc sống của mình."

Viết xong những dòng này, Ciize đóng nhật ký lại, nhíu mày và mím môi.

Có chút hối hận vì đã đơn phương tức giận một cách ngốc nghếch với P'Milk.

Về nguyên nhân của sự tức giận đó, phải bắt đầu từ buổi chiếu phim cuối cùng của 23point5...

Ngày hôm đó mọi việc đều diễn ra suôn sẻ và mọi người đều có lời chào tạm biệt với nhân vật của mình. Sau khi bước ra khỏi sân khấu, tất cả đều ngồi vào chỗ và tranh thủ cơ hội vẫy tay chào những fan đang không ngừng ngoái nhìn. Có người đang loay hoay tìm chỗ ngồi "phù hợp", đột nhiên bị giật mình trước những tiếng reo hò nhiệt tình.

Milk mỉm cười, vẫy tay chào cô rồi ấn đệm ghế xuống cho cô một cách chu đáo.

"Lại bị dọa nữa à?"

Ciize cau mày nhìn lại và càu nhàu trong miệng.

Chị chỉ vào màn hình lớn: "Chờ xem đi, chị lợi hại lắm đấy."

Cô gái nhỏ có chút bối rối, nhưng khi người lớn tuổi hơn nói rằng mình lợi hại, thì là chị ấy thật sự lợi hại, người lớn hơn cô 3 tuổi sẽ không bao giờ lừa cô.

Ánh sáng mờ dần, nhưng không thể ngăn cản được sự tò mò của người bên cạnh.

Khi được hỏi lợi hại cái gì, người lớn hơn chỉ tỏ vẻ thần bí, làm cô thật sự muốn xem lợi hại tới cỡ nào.

Trên màn hình lớn, không khí trở nên ngọt ngào, hai nhân vật chính ôm nhau trên giường, khoảng cách giữa họ ngày càng thu gọn, ánh mắt nhìn nhau mê đắm, và cuối cùng là âm thanh của đôi môi chạm vào nhau.

Khi phát qua loa trong rạp, âm thanh càng trở nên chân thực tới mức xấu hổ, tiếng la hét trong rạp vang lên.

So với vị partner ngồi cạnh đang xấu hổ đỏ bừng mặt thì Milk bình tĩnh hơn rất nhiều.

Khi cảm xúc ngại ngùng qua đi, Milk nhanh chóng lay cô gái ngồi bên phải mình: "Sao nào?"

Người được hỏi vẫn luôn im lặng, đợi một lúc vẫn không có câu trả lời, Milk thấy kỳ lạ, quay lại nhìn, Ciize vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng có chút cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả thành lời.

Cái này gọi là gì? Cười như không cười?

Milk nghiêng đầu, cảnh cao trào tiếp theo lại xuất hiện, sự chú ý bị thu hút, và nhanh chóng vứt những chi tiết nhỏ này sau đầu.

Ciize rũ mắt xuống, khóe miệng từ từ nhếch lên, bắp rang trong miệng không còn ngon chút nào.

Công việc, chỉ là công việc thôi - Cô nghĩ.

Sau buổi chiếu cuối cùng, Ciize biết rằng đối với người hâm mộ, đó là sự bắt đầu của việc ngưng chờ đợi mỗi tối thứ sáu, nhưng đối với cô, đó lại là một khởi đầu khác.

P'Milk tích cực hỏi về sắp xếp chỗ ngồi trên xe đón và chỗ ngồi tại bữa tiệc tối của sự kiện outing của công ty. Mỗi một hành động của chị đều thể hiện việc muốn gần gũi với cô hơn chút. Cô nên cảm thấy hài lòng với điều này, nhưng khi nhìn thấy P'Milk ôm bạn diễn một cách thân mật rời khỏi màn trình diễn, hơi thở của cô dường như đã ngưng lại một vài giây, buồn bã co đầu gối lại tự ôm lấy mình.

Cô vừa vì chị mà cảm thấy vui vẻ, lại vừa cảm thấy có chút chua chát.

Trong lòng có một chút bực bội, sau khi chụp ảnh tập thể xong với mọi người, cô như thành một chú cún nhỏ vui vẻ, chạy đi chơi hết người này tới người khác, nhưng không còn dán chặt lấy P'Milk nữa. Cho dù vậy, sau khi nghe tin P'Milk rời khỏi bữa tiệc, Ciize vẫn không thể kiềm chế được sự lo lắng và tự mình chạy lên tầng trên để kiếm. Sau khi nghe được sự xác nhận từ partner của chị mới quay lại, nhưng dường như cô không còn hứng thú với bữa tiệc đó nữa.

Khi cảm xúc bị chèn ép và sự phớt lờ lặp đi lặp lại, khi chạm tới giới hạn, sẽ không thể không phản kháng.

Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế, để cho nhà tạo mẫu làm xoăn đuôi tóc cho mình, cầm chặt diện thoại và cau mày.

Ciize thường trả lời tin nhắn chậm nhất trong vòng nửa ngày, nhanh nhất thì chỉ có vài giây, việc không trả lời tin nhắn trong vòng một ngày như này là điều hiếm khi xảy ra.

"Vẫn chưa trả lời sao," Milk khẽ lẩm bẩm trong miệng.

"Ai đấy?" Đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi.

Người phụ nữ không đáp, đầu ngón tay dài vươn ra chạm vào hình ảnh của người nhỏ tuổi hơn trên điện thoại, vòng tròn màu đỏ cho thấy em vừa đăng một story lên. Đó là video cô gái nhỏ ngồi trên tàu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng lưng trông thật cô đơn.

Không biết vì sao, Milk đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, chị cau mày, sắc mặt trở nên u ám hơn.

Trong những ngày tiếp theo, mặc dù công việc căng thẳng và nhịp sống bận rộn nhưng Milk vẫn luôn cảm thấy người kia lạnh nhạt với mình.

Tin nhắn trả lời chậm và nội dung tin nhắn cũng chỉ chiếu lệ nhạt nhẽo.

Milk suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu vì sao người kia lại làm như vậy, ngay cả khi làm việc chị cũng có chút lơ đãng.

Chị luôn tự hỏi...liệu một cô bé đến Hàn Quốc du lịch một cách tự do như vậy có an toàn không.

Liệu cô bé ấy đi du lịch cùng một người mà chị không quen biết thì có ổn không.

Chị cũng sẽ bí mật tìm hiểu xem người xuất hiện trên story của cô bé đó là ai.

Bất kể suy nghĩ về điều gì, tất cả đều xoay quanh cô gái nhỏ, có lẽ đây là đỉnh điểm của sự nhớ nhung kể từ khi họ quen biết nhau..

//

Ciize chậm rãi kéo chiếc vali của mình vào khu chung cư, và thấy một dáng người cao ráo đang dựa lưng vào bức tường dốc.

Ánh sáng lấp lánh chiếu vào ngũ quan tinh xảo, ngay cả ánh trăng cũng thích những người thanh tú như vậy.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, làm xô đẩy những sợi tóc rối bời trên vai, người phụ nữ không cười tựa như một dòng suối lạnh lẽo, khi cảm nhận được có người đang đến gần, giây phút người kia lười biếng ngước mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt như một nàng tiên rơi từ thiên đàng xuống trần thế.

Khi Ciize tiến tới gần, cô nghĩ sẽ nghe thấy điều gì từ phía đối phương, có thể là một lời trách mắng vì không trả lời tin nhắn, hoặc là tại sao lại vô tình biến mất mà không nói một lời.

Không ngờ, người phụ nữ chỉ nhìn từ trên xuống dưới, sau đó mở rộng vòng tay ôm lấy cô, thở dài:

"Cuối cùng thì em cũng trở về rồi."

Cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể người kia khiến Ciize muốn đẩy ra nhưng lại bất ngờ dừng lại, cắn môi khi nghe thấy thanh âm có chút nức nở trong giọng nói của đối phương.

"Tại sao không trả lời tin nhắn, tại sao không nghe điện thoại, tại sao không trả lời video call của chị?" Milk ôm chặt eo của cô gái, giọng nói gấp gáp nhưng dịu dàng, như sợ làm đau người trong lòng, "Tại sao không trả lời những bình luận dưới bài đăng của chị, hả?"

Ciize cụp mắt xuống và không nói gì.

"Nói cho chị biết được không?" Milk ôm lấy cô gái và quay người sang một bên để chặn những ánh nhìn tò mò xung quanh.

Chị luôn có sự dịu dàng và kiên nhẫn vô tận đối với người trẻ tuổi hơn trước mặt.

Một khoảnh khắc im lặng, khi Milk nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ không nói gì, một thanh âm nhẹ nhàng phát ra từ người trong lòng.

"Em... em nhớ chị rồi."

"Sao?"

"Em..., em dường như không có tư cách để nói ra điều đó, em rất ghen tị với em ấy có thể đứng bên cạnh chị một cách công khai, nhận được mọi sự đối xử đặc biệt của chị, em ghen tị với em ấy về mọi thứ. " Khi cô gái nhỏ nói những lời này, tiếng khóc nức nở phát ra từ vòng tay của chị, cánh tay đặt lên người chị khẽ run rẩy , "Em như này có phải tệ lắm không? Em biết mọi thứ đều là vì công việc, em ấy là người tốt. Em không nên nghĩ như vậy, em không có quyền nghĩ như vậy, nhưng, nhưng..."

Lời nói lộn xộn và hỗn loạn nhưng Milk, người thông minh, vẫn hiểu được những ý muốn và... sự ghen tị ẩn giấu ở trong từng từ của đối phương.

Milk nhẹ nhàng đưa cô gái đang vùi mặt vào bờ vai mình ra, rồi nhìn cô dưới ánh đèn đường.

Đứa trẻ thường vui vẻ hay cười giờ đã khóc như một con mèo nhỏ, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy hối hận và sự tự trách, ở một góc nào đó mà không ai nhìn thấy, dường như đã vỡ thành nhiều mảnh.

"Em ấy rất tốt, nhưng em cũng không kém." Dùng ngón tay cái khẽ lau đi nước mắt, Milk nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay chị.

"Chị chỉ báo cáo lịch trình hàng ngày với em."

"Chỉ đưa đón em mỗi ngày."

"Chỉ cùng em mặc đồ ngủ đôi."

"Chỉ có em mới có thể ăn và làm rơi vụn bánh vào xe của chị."

"Chỉ cần có em ở đây, hoạt động nhàm chán cỡ nào cũng trở nên thú vị."

"Chỉ cần là đồ ăn mà em thích, dù là ở xa và ở cửa hàng nổi tiếng nhất, chị cũng sẽ đi đến đó để mua cho em."

"Vì vậy, người được đặc biệt đối xử, từ đầu đến cuối, chỉ có mình em thôi."

Cô gái mở to đôi mắt, ngạc nhiên nhìn qua, cánh mũi bị bít lại thổi ra một bong bóng trong suốt.

Bong bóng phát ra to nhỏ theo hơi thở, Milk cười và dùng tay áo lau đi, nhẹ nhàng ấn đầu cô gái, dựa vào vai mình.

"Về việc em nói em ấy được đối xử đặc biệt, đó chỉ là chị lịch sự với mọi người và điều đó cần thiết cho công việc."

Ý nghĩa ẩn sau lời nói là, chị đối xử đặc biệt với cô không vì chút lợi ích công việc nào cả, chỉ có tình cảm chân thành.

"Vậy, em vẫn cảm thấy mình không xứng đáng sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC