Thế giới này không làm cho chị hạnh phúc, nhưng em đã tới rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Author: 雲外靖








Đây đã là năm thứ 25 tôi tới quan sát nhân gian nhàm chán này, và tên tôi là Milk.

Được mọi người biết đến từ vai Ink, đó là tôi, cũng không hẳn hoàn toàn là tôi. Phản ứng hóa học tuyệt vời của Inkpa đã dẫn đến sự tái hợp giữa tôi và đồng nghiệp của tôi, và lần này nó cũng tạo cơ hội cho tôi gặp lại cô gái đó.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp em ấy là tại cuộc họp thường niên của công ty. Ngày hôm đó, tôi đã sớm tìm được một góc khuất, ngơ ngác nhìn chai nước trên bàn và màn hình điện thoại di động. Cô gái ấy gần như mở cửa lao vào phòng họp, "Ui! Em đến muộn rồi à?" Tôi nhớ em đã nói như vậy, và sau đó nhìn căn phòng trống chỉ có mỗi mình tôi, liên tục cúi chào và xin lỗi tôi, rồi lúng túng tìm chỗ ngồi. Mọi người thường sẽ cố gắng giữ cho mình bận rộn khi họ xấu hổ, và em cũng không ngoại lệ, tháo chiếc ba lô to bằng cả nửa người khỏi vai và cẩn thận lấy ra một hộp bánh chuối, mặc dù cách nhau khá xa, tôi vẫn thấy em nâng niu ôm lấy hộp bánh chuối, mặc kệ chiếc balo đang sắp rơi xuống đất, tiến lại gần phía tôi.

"Chị có muốn ăn không?" Em ấy không trang điểm, tóc rất dài, trên mặt dính vài sợi tóc ngang ngược vì chạy tới đây, nhưng đôi mắt lại sáng như sao, đưa chiếc hộp về phía trước. Chúng tôi ngồi ăn cạnh nhau. Trong khi tôi đang phủi những vụn bánh ngọt trên quần áo, quay lại nhìn em, má em ấy phồng lên và ngẩng đầu lên vui vẻ như một con thỏ nhỏ. Em nhìn thấy tôi đang nhìn lại, mỉm cười và giơ miếng bánh chuối lên, "Cạn ly ~!" Đôi mắt cười của em nheo lại, nhưng má vẫn đang phồng lên. Cảm giác như mùa hè đang đến, "Cạn ly." Tôi cũng mỉm cười.

Tôi gọi hai cốc americano cho cả hai, và cô gái nhỏ vẫn đang nhét đồ vào miệng, nhìn tôi ngạc nhiên. "Cảm ơn ạ!" Em cầm cốc uống một ngụm lớn, hài lòng xoa bụng mình. Tôi không khỏi chống tay lên bàn, ôm cằm nghiêng đầu nhìn em, nhìn nụ cười đầy thỏa mãn của em. Khi định thần lại, tôi đã bật cười trong vô thức và bối rối đưa tay chạm lên khóe miệng. Các đồng nghiệp đến tham dự cuộc họp thường niên từ từ bước vào phòng. Em phủi vụn bánh rơi trên quần và lè lưỡi cảm ơn tôi vì cốc cà phê.

Ciize là một cái tên có ý nghĩa rất hay, tôi thầm tra Google, nghĩa là Tây Thi, và đôi mắt xinh đẹp của cô gái đang chạy về chỗ ngồi dường như đã để lại dấu ấn trong lòng tôi.

Vì làm việc cùng nhau nên dù chỉ là đọc kịch bản nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, thang máy và bãi đậu xe của công ty. Hết lần này đến lần khác, mối quan hệ dần dần chuyển từ gật đầu chào sang đi chung với nhau. Thỉnh thoảng, khi em làm nũng nói rằng em mệt rồi và không muốn cử động, P'Milk đi mua giùm em đi, mặc dù trên mặt tỏ ra kì thị, nhưng tôi vẫn vui vẻ chọn đồ và chiều theo ý em. Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt bất lực của em sau khi tôi làm điều gì đó kỳ lạ, và hơn thế nữa, tôi thích nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của em. Em ấy đã ở công ty lâu hơn tôi rất nhiều, và partner của tôi cũng quen với em ấy. Họ cùng nhau chơi với chó hoặc mèo, hai đứa trẻ dễ thương và ngoan ngoãn.

Tôi thường có thói quen chơi thể thao, nhưng không phải lúc nào bạn bè cũng rảnh để tham gia cùng. Sau đó, tôi nhìn thấy một cây vợt cầu lông trước tủ quần áo của Ciize, và tôi lấy hết can đảm để rủ em ấy chơi cùng. Ciize suy nghĩ một lúc và nói rằng nếu tôi có thể đãi em ấy một món gì đó ngon sau khi đi chơi thì em sẽ đi. Tôi đồng ý mà không hề suy nghĩ, dù sao thì đó cũng là điều tôi muốn.

Em ấy rất giỏi gọi món và luôn rất vui vẻ khi được ăn. Khi thấy món ăn trong thực đơn trông ngon mắt, em sẽ nhìn tôi háo hức "P'Milk", chỉ vào món ăn đó với vẻ mặt kiểu có được không. Tôi thừa nhận, tôi rất thích khi em làm vậy, dù chúng tôi đang ăn tối riêng với nhau hay trên trường quay, chỉ cần em ấy làm hành động này, tôi sẽ luôn đặt tất cả những thứ đó trước mặt em và để em ăn nhiều hết mức có thể.

"Có vẻ như chị đang gặp rắc rối nhỉ?" Đối tác của tôi đã cười trêu chọc tôi nhiều lần. Tôi trêu chọc lại bằng giọng điệu của nhân vật trong phim. Cô ấy nhìn tôi bất lực, lắc đầu mỉm cười, vẻ mặt giống như đang nhìn một con mèo khoe đồ chơi mới. Mỗi khi tôi nhìn Ciize đang nghỉ ngơi ở đằng xa, em ấy sẽ lập tức quay đầu đi, không biết có phải vì đã nhìn thấy tôi hay không.

Trong những ngày dài sau khi quay phim xong và chờ ngày ra mắt, tôi và partner của mình cần tiếp tục công việc và không có nhiều thời gian để đồng ý lời mời của em. Tôi nhớ rằng hình như tôi đã nhiều lần từ chối lời rủ đi chơi cầu lông và đi ăn cùng em. Khi em ấy rủ tôi cùng đi Hàn Quốc tôi cũng từ chối vì có lịch làm việc đột xuất. Em không bày tỏ bất cứ điều gì trong tin nhắn, nhưng rõ ràng là em không thích kem, lại chụp rất nhiều ảnh với những món tráng miệng có kem cho tôi. Chụp ảnh mọi nơi em đi qua và nhìn vào camera mỉm cười như thể tôi đang ở bên cạnh em ấy lúc này, như thể... tôi chụp những bức ảnh này cho em. Tôi nhìn thợ trang điểm đang bận rộn, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, mua vé và đi ngay. Sự xuất hiện của người quản lý làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Đối tác của tôi bước vào phòng thay đồ cùng anh ấy. Cô ấy dường như đã nhận ra những gì tôi đang nghĩ, trong mắt hiện lên một nụ cười. Tôi cũng cười lại một cách khó xử, công việc đã sắp xếp thì phải làm cho xong. Tôi nhanh chóng trả lời lại tin nhắn, nói với Ciize rằng tôi vẫn còn việc phải làm, kết thúc cuộc trò chuyện mà không thấy người kia trả lời, trong lòng đã có chút bối rối, nhưng Love đã vỗ nhẹ vào lòng bàn tay tôi an ủi và chúng tôi cùng nhau bước lên sân khấu dưới ánh đèn, nhưng suy nghĩ của tôi đã bay về phía bắc, trôi vào ánh nắng giữa hè và dừng lại ở cô bé tên Ciize.

Sau khi tôi hoàn thành xong công việc, Ciize cũng trở về nước và chuẩn bị chu đáo những món quà cho từng người bạn của mình. Em ấy ăn tối với đồng nghiệp của tôi và một số người trong đoàn, đồng thời nhờ đồng nghiệp của tôi chuyển lại quà cho tôi, nhưng lại không xuất hiện. Tôi rất lo lắng và bối rối, nhưng Love đã an ủi tôi nếu tôi thực sự thích, thì hãy thử đi, cô ấy sẽ giúp tôi nếu tôi cần, rồi nở một nụ cười ranh mãnh. Khi xong việc và xuất hiện tại phòng tập nhảy với chiếc bánh chuối, tôi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên trên mặt Ciize, bước thẳng đến trước mặt em, và các chị em trong nhóm của em cũng đã đẩy em ấy về phía trước, vội vàng thu dọn đồ đạc và giơ ngón tay cái ra hiệu cho tôi khi họ bước ra khỏi cửa. Tôi trực tiếp nói rằng muốn chơi cầu lông cùng nhau khi việc của em đã xong, và ngày mai đi ra ngoài chơi với nhau được không.

Ciize nói như lần đầu tôi rủ em, nếu mời em đi ăn đồ ăn ngon, em sẽ đi. Tôi vẫy chiếc bánh chuối trước mặt em và nhìn em đang đưa mắt nhìn hộp bánh, một ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu. Tôi giơ cao chiếc hộp trên tay, nhìn em nhảy lên nhảy xuống, đưa cả hai tay ra lắc lắc lấy tay tôi, nhìn tôi một cách đáng thương bằng đôi mắt to tròn ướt át như thể cả vũ trụ nằm trong mắt em, và lực hấp dẫn của trái đất đã kéo chúng tôi lại gần nhau.

Trong ánh sáng duy nhất còn sót lại của phòng tập nhảy, tôi đã hôn em ấy. Em đỏ mặt ôm chiếc bánh chuối trong tay, đứng đó bất động, tôi nghĩ mình đã xâm phạm đến em, và tất cả những điều này chỉ là trong mơ tưởng của tôi. Nhưng một lúc sau, em hỏi tôi sẽ chơi cầu lông ở đâu như thể không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, chúng tôi về nhà và đợi chuyến đi ngày mai. Tôi nằm trên giường trằn trọc suốt đêm lo sợ đối phương đột nhiên từ chối lời mời ngày mai trên điện thoại của mình, nhưng Ciize dường như vẫn ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tôi lái xe đến địa điểm đã thỏa thuận và Ciize đã đợi sẵn ở đó. Thật tình cờ, cả hai chúng tôi đều mặc váy trắng. Tôi xuống xe mở cửa cho em. Khi em lên xe, mỉm cười nói cảm ơn, rồi đột nhiên kiễng chân lên hôn lên má tôi. Tôi giật mình tới không dám nhìn em, cho tới khi em lên xe thắt xong dây an toàn và giục tôi lái xe đi.

Chúng tôi im lặng trong suốt chuyến đi, tới nhà hàng mà cả hai đã chọn trước. Nhà hàng được trang trí đơn giản và thoải mái với nhiều bộ đồ ăn đẹp mắt. Ciize đề nghị chúng tôi quay lại cảnh chúng tôi bắt taxi trong phim. Hai nhân vật giơ tay lên và bước về phía trước. Khi tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tôi không khỏi mỉm cười quay lại nhìn thấy em đang chạy lon ton để theo kịp tôi, em cũng mỉm cười đáp lại, cảm giác như những cánh bướm đang bay ở trong lòng.

Ciize chỉ vào món em ấy muốn ăn như thường lệ, và tôi đã gọi hết cho em. Sau bữa ăn, chúng tôi đang cầm chút đồ uống lạnh thì đột nhiên Ciize đến gần, nắm lấy cổ tay tôi và ra hiệu cho tôi đi dạo biển với em. Khi chúng tôi ngồi cạnh nhau dưới ánh hoàng hôn, em chợt nhìn tôi và nói muốn nói về nụ hôn hôm đó. Tay cầm cốc nước của tôi khựng lại, căng thẳng đến mức không nói nên lời. Ciize nhìn thấy sự bối rối của tôi. Em quay lại và nhìn những con sóng vỗ vào bãi biển, phản chiếu ánh sáng vàng lấp lánh của hoàng hôn. Tôi không thể biết rằng mặt em có đang đỏ như vậy không. Em nói lần đầu gặp tôi thực ra không phải là trong phòng họp như trí nhớ của tôi mà là lần đầu tiên tôi đến phòng tập nhảy khi tôi đang lấy nước ở góc, em đi ngang qua tôi và tôi đã giúp em nhặt chiếc mũ bị rơi, nhưng khi đó tôi quá căng thẳng còn em thì lại quá bận rộn, nên chúng tôi đã bỏ lỡ nhau. Nhưng em đã nhớ rõ khuôn mặt mộc với nụ cười dịu dàng.

Khuôn mặt của tôi.

Trong mắt em, tôi là người tự tin, chăm chỉ, hiền lành và nhạy cảm. Tuy nhiên, tính chất công việc đã quyết định em ấy chỉ có thể là người ngoài cuộc, khi những ngón tay tôi và đồng nghiệp của tôi đan vào nhau trước đám đông, hay khi tôi mệt mỏi và cần một chỗ dựa, em không thể lộ mặt trước công chúng, chỉ có thể nhìn tôi ôm, nắm tay, tựa vào nhau và hôn nhau với người khác.

Mặc dù tất cả những điều này đều khiến em ghen tị muốn điên, nhưng em lại sợ rằng đó chỉ là mơ tưởng của riêng mình.

Khi em nói những lời đó, giọng càng lúc càng nhỏ lại, tôi quay đầu nhìn em. Cuối cùng, ngay khi em cúi đầu xuống, thứ trượt xuống mặt em, rơi xuống đất, như cũng rơi vào tim tôi làm nó nát tan từng mảnh. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy mặt em, dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe mi, giải thích rồi lại giải thích, đó không phải là sự mơ tưởng. Tôi lo lắng nhìn vào mắt em, sợ vũ trụ trong mắt em sẽ lụi tắt, và lực hấp dẫn giữa hai chúng tôi sẽ không còn nữa.

Sợ rằng quỹ đạo của hai chúng tôi sẽ không còn giao nhau.

Em nhìn đôi lông mày cau lại vì căng thẳng của tôi và mỉm cười trong nước mắt. Những giọt nước mắt như sao vỡ vẫn đang chảy dài trên khóe mắt em, và tôi không thể đoán được tâm trạng của em hiện giờ, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn lên những dòng nước mắt đó.

Sau khi em bình tĩnh lại, Ciize vùi đầu vào cổ tôi, còn tôi tựa cằm lên đỉnh đầu em ấy. Chúng tôi ôm nhau chặt đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau qua làn da. Tôi nhìn hoàng hôn phía xa và những đám mây rực cháy trên bầu trời rồi gọi em.

Ciize ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang cụp xuống của tôi, tôi nhẹ nhàng mở miệng, "Thế giới lẽ ra không thể làm cho chị hạnh phúc." Tôi nhìn thấy trong mắt em hiện lên một tia hoảng hốt, sự sợ hãi và mất mát.

"Nhưng mà em đã tới rồi." Ánh sao lại xuất hiện trong mắt em, tôi véo má em và dịu dàng cọ trán mình lên trán em cho đến khi nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng đó cất lên. "Uhm."

Những cánh bướm từ từ bay lên trong lòng tôi, hàng ngàn con bướm đang vỗ cánh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC