1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không bao giờ thích những ngày đầu tiên của bất cứ điều gì kể từ khi cô có thể ghi nhớ.

Ai đó đã làm gãy cây bút chì yêu thích của cô vào ngày đầu tiên đi học mẫu giáo. Cô đã vồ ếch vào ngày đầu tiên đi học tiểu học và bị cả lớp cười nhạo. Cô bị mất thẻ xe bus vào ngày đầu tiên tới trường trung học cơ sở và bạn trai của cô đã chia tay cô vào ngày đầu tiên tới trường trung học.

Cô bị lạc trong khuôn viên trường vào ngày đầu tiên của trường đại học và tới muộn hầu hết các buổi học vào ngày hôm đó.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm cuối cấp và cô có cảm giác rằng một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra với mình một lần nữa.

Cô đi xuống cuối lớp và ngồi gần lối ra, chuẩn bị tinh thần đề phòng có gì khẩn cấp. Vì đây là lớp học tự chọn nên có rất nhiều sinh viên từ các chuyên ngành khác nhau tham gia và vì thế, nó nằm ở một trong những giảng đường lớn nhất trong khuôn viên trường.

Và như một điều 'may mắn', không ai trong số bạn bè của cô học cùng lớp học này. Họ thay đổi lựa chọn chỉ một ngày trước thời hạn và cô đã phát hiện ra điều đó muộn màng vì cô đã trở về nhà và để điện thoại trong túi xách cả ngày khi đi chơi với em gái của mình.

Cô thở dài trong khi đưa mắt nhìn về không gian náo nhiệt một lần nữa, chưa gì đã cảm thấy thật cô đơn.

Một người đàn ông đứng tuổi đi lướt qua cô, đi xuống những bậc thang lớn và bước lên bục giảng.
"Chào buổi sáng cả lớp. Xin lỗi tôi tới trễ. Xe xịt lốp."

Mọi người ổn định chỗ ngồi của mình.

Cô từ từ mở cuốn sổ của mình và quay chiếc bút trên tay một cách lơ đãng.

"Được rồi." Thầy giáo đã hoàn thành việc trình chiếu các slide. "Chúng ta sẽ bắt đầu nhé."

Các bài giảng đầu tiên luôn ngắn ngủi và hơi nhàm chán vì nó thường chỉ là phần giới thiệu về khóa học, vì vậy cô cúi đầu một cách uể oải và dường như không chú ý tới bài học.

Cánh cửa khe khẽ mở ra, cô quay lại và thấy hai người đến sau, lẻn vào trong và ngồi xuống hàng ghế cuối cùng - bên cạnh cô.

Rõ ràng họ là một cặp vì họ không thể rời tay khỏi người nhau.

Thậm chí, cô còn bắt gặp anh chàng nọ nghiêng mình về phía cô gái và hôn cô ấy một cái.

Cô đảo mắt và nhìn vào màn hình lớn màu trắng ở phía trước.

Một tiếng cười khúc khích khiến cô quay lại nhìn.

Cô thấy cả hai họ bây giờ đã hoàn toàn âu yếm nhau và cô cảm thấy mình đang đấu tranh với sự thôi thúc bảo họ đi kiếm một căn phòng nào đó.

"Xin lỗi ở kia..."

Giọng nói của người đàn ông vang vọng trong giảng đường.

Mọi người đều quay xuống hàng ghế cuối cùng.

"Nếu hai bạn muốn tiếp tục hoạt động thể chất, tôi khuyên hai bạn nên đi ra ngoài. Đây là lớp học, không phải rạp chiếu phim".

Cả lớp cười khúc khích và một số thì lắc đầu.

Cả hai chỉ nhún vai và rời tay và môi khỏi nhau.

"Được rồi. Tiếp tục nào." Thầy giáo tiếp tục với bài giảng của mình.

Anh chàng nọ đột ngột đứng dậy và rời khỏi lớp học.

Cô ngạc nhiên nhưng không hề phản ứng. Tuy nhiên, cô thấy mình đang liếc trộm cô gái còn lại - cô tò mò vì đã gặp phải một người táo bạo như vậy.

Cô ấy thật xinh đẹp, đó là điều chắc chắn, cô nói với chính mình.

Cô gái đột nhiên quay lại và bắt gặp ánh mắt của cô.

Cô suýt đánh rơi bút.

Cô nhanh chóng quay đầu đi và giả vờ rằng sự chú ý của mình hoàn toàn hướng vào bài giảng.

Cô cảm thấy cô gái kia đang tựa lưng vào chỗ ngồi của mình nhưng cô không dám liếc nhìn nữa.

Họ được tan học ngay sau đó và cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc vào túi. Cô để ý thấy cô gái kia vẫn ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mình.

Cô trở nên khó chịu và vội vàng đeo cặp và rời khỏi phòng.

Một trong những dây đai ba lô của cô bị mắc vào bàn và cô gần như ngã nhào.

Cô rủa thầm khi nghe thấy tiếng cười khúc khích. Cô đỏ mặt và nhanh chóng giật mạnh dây cặp trước khi hoà mình vào hàng sinh viên rời khỏi giảng đường.

Và một ngày đầu tiên xấu hổ nữa, cô rên rỉ khi đi đến lớp học tiếp theo.

———

"Wow..."

Cô nghe thấy bạn mình kêu lên và dừng lại. "Gì?"

"Đó."

Cô nhìn theo hướng bạn mình chỉ và nhận ra đó là một cặp đôi. "Oh. Tại sao lại wow? Bộ cậu chưa bao giờ thấy ai hôn hít nhau trước đây à?"

"Hôm qua cô ấy đã hôn hít với người khác."

"Cái gì?"

"Mình nhớ rất rõ điều đó bởi vì mình tình cờ biết anh ấy. Anh ấy là đàn anh của mình từ thời trung học. Còn anh chàng này thì mình không biết."

"Họ cũng hôn hít âu yếm nhau trong lớp học sáng nay."

Người bạn của cô quay sang phía cô. "Họ ở trong lớp của cậu á?"

"Mình không biết về anh chàng nhưng cô ấy thì có, mình nghĩ vậy. Anh ta đã rời đi sau khi giáo sư bảo họ dừng lại".

"Mình đoán mấy tin đồn đó là sự thật." Người bạn của cô bước tiếp.

Cô theo sau bạn mình sau khi đưa mắt về cặp đôi kia một lần nữa. Cô gái đứng giữa chàng trai và bức tường ở phía sau. "Tin đồn gì?"

"Cô ấy là tay chơi số một của trường này."

"Gì?"

"Cậu chưa bao giờ nghe nói về cô ấy à?"

"Mình tưởng tay chơi số một của trường là cô gái gì đó ... Hwang gì đó?"

"Yeap. Đó là cô ấy đó. Hwang Tiffany. Đội trưởng cũ của đội cổ vũ. Gia đình giàu có. Nổi tiếng từ thời trung học. Đã chuyển đến trường đại học này hai năm trước."

"Mình hiểu rồi." Bảo sao. Cô ấy thật lộng lẫy.

"Người luôn đứng đầu trong danh sách được mời đến mọi bữa tiệc quan trọng và có lẽ đã ngủ với cả đội bóng đá"

"Có thật không?"

"Đó là những gì mình đã nghe. Tin xấu."

"Ừ..." Cô đã có một vài kinh nghiệm trong việc bị bắt nạt và cô biết những đứa trẻ nổi tiếng này như thế nào. Họ là những người mà cô không muốn dính líu đến.

"Nhân tiện, lớp học đó thế nào?"

"Cái lớp mà mà các cậu đã bỏ rơi mình hả?" Cô chế giễu.

"Lỗi của cậu vì đã không xem điện thoại cả ngày đó chứ."

Cô thở dài. "Nó có vẻ ổn. Giáo sư thì đủ tuyệt và cho đến nay không có bài tập hay dự án lớn nào."

"Chà, để cậu cảm thấy tốt hơn, lớp học của bọn mình đang tham gia thay vì lớp học của cậu đã có sự thay đổi giảng viên vào phút cuối."

"Oh? Tại sao?"

"Nghỉ việc đột ngột hay gì đó, mình không rõ. Nhưng hãy đoán xem ai đang dạy lớp mình bây giờ."

"Ai?"

"Lại là Quái vật Park năm xưa."

"Cái gì?!" Cô cười thành tiếng. "Cậu đang đùa mình hả?"

Bạn cô thở dài. "Mình ước gì là như vậy."

Cô vỗ tay. "Đó là những gì mấy đứa nhận được khi bỏ rơi mình! Có bao nhiêu dự án?"

"Hai cho đến nay." Một tiếng rên rỉ. "Và các bài kiểm tra ngắn hàng tuần."

Cô lúc này còn cười to hơn. "Chúc may mắn, Kkab Yul! Quả báo đó!"

"Im đi, Taeng."

————

"Này. Cậu."

Taeyeon nghe thấy tiếng thì thầm và quay đầu lại.

"Cậu tên gì?"

Cô đảo mắt và quay lại ghi chép.

"Này..." Nàng thúc cùi chỏ. "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

"Và tôi thì không nói chuyện với cậu." Cô dán mắt vào màn chiếu.

"Tại sao cậu lại gắt gỏng như vậy chứ?"

"Tôi đang cố gắng nghe giảng ở đây."

"Chà. Siêu mọt sách phải không?" Một nụ cười nửa miệng.

Cô phớt lờ cô gái nọ.

"Này..."

Cô nghe thấy nó một lần nữa và gần như ném bút xuống bàn. "Cậu muốn gì?" Cô rít lên khi quay đầu lại nhìn nàng.

Một nụ cười toe toét. "Cậu tên gì?"

"Không phải việc của cậu."

"Sheesh ... tôi đã làm gì cậu vậy?"

Cô lắc đầu và phớt lờ nàng một lần nữa.

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc và cô nhanh chóng nhét sách vở và bút vào cặp. Cô đứng dậy và thấy nàng đang cản đường mình. "Cậu có phiền tránh ra không?" Cô nhìn lên nàng.

"Tên."

Cô bước sang một bên nhưng nàng cũng bước theo, chặn cô lại.

"Tên." Nàng lặp lại một lần nữa.

"Tại sao cậu lại tọc mạch thế nhỉ?"

"Có luật nào cấm việc kết bạn không?"

"Ai nói tôi muốn trở thành bạn của cậu?" Cô nhìn nàng một cách thách thức.

"Cậu có biết tôi là ai không?"

Cô nhún vai. "Một cô gái tọc mạch nào đó cố gắng làm cho tôi đến muộn lớp học tiếp theo của tôi?"

Nàng không nhúc nhích. "Hwang Tiffany."

"Nó có giống như vừng ơi mở cửa ra không? Tôi sẽ dịch chuyển đến lớp học tiếp theo của tôi luôn chứ?" Cô trở nên bực mình vì hành vi ngạo mạn đó.

"Tên."

Cô thực sự muốn đẩy cô gái này ra khỏi đường đi của mình nhưng biết rằng hậu quả của hành động đó có thể khiến cô lao đao trong khoảng thời gian còn lại ở trường đại học. Cô thở dài. "Kim Taeyeon, thưa Bệ hạ. Vui chưa?" Cô đảo mắt và bước sang một bên để đi qua.

Tiffany để cô đi và Taeyeon chạy ra khỏi giảng đường để sang tòa nhà khác cho lớp học tiếp theo của mình.

"Kim Taeyeon, huh?" Tiffany mỉm cười. "Siêu mọt sách Taeyeon." Nàng cười khúc khích và thư thái bước ra khỏi giảng đường trống không.

———

Taeyeon dừng lại và cố gắng lấy lại hơi thở. Cô luôn chạy bộ đêm khuya khi không ngủ được. Và đêm nay chỉ là một trong những đêm đó.

Cô không thể xóa bỏ cuộc gặp gỡ kỳ lạ đó với Tiffany. Cô chỉ biết rằng chắc chắn cô sẽ ngồi ở một chỗ khác vào lần sau.

Cô quay người để trở lại ký túc xá của mình nhưng dừng lại khi nghe thấy tiếng cười và giọng nói lớn.

"Này, thôi nào... chúng ta có thể tiếp tục bữa tiệc mà!" Một giọng nam vang lên.

"Ừ. Tụi này vừa chất thêm đồ. Em sẽ không khát đâu." Một giọng nam khác cất lên.

Cô nghe thấy tiếng cười khúc khích của một cô gái và lắc đầu. Chắc lại là một đám say xỉn sau một bữa tiệc dở hơi hay gì đó.

Cô định tiếp tục chạy đi thì liền nghe thấy giọng nữ cất lên.

"Yah! Dừng lại đi! Này!"

"Thôi nào, Tiffany. Anh biết em cũng muốn mà."

Cô bối rối trước cái tên và bước vài bước khi nghe thấy tông giọng lớn hơn.

"YAH! Không! Này! Bỏ tay ra khỏi người tôi!"

"Có chuyện gì với em vậy? Tự dưng chơi trò thánh nữ à? Nó sẽ vui vẻ hơn cho em mà. Em biết đấy, sẽ có nhiều người như tụi anh hơn cho em chơi đùa."

"NÀY! YAH!" Một tiếng hét. "KHÔNG!"

Cô nhanh chóng dừng lại, quay người và chạy về phía nhóm người đang khuất sau những tán cây. "Này!"

Cô nhìn thấy nàng và bốn anh chàng to lớn xung quanh nàng. Tiffany rõ ràng đang bị bao vây khi nàng đứng tựa lưng vào gốc cây, co rúm người lại và đánh vào những bàn tay đang mò mẫm tới nàng.

"Biến đi, đồ lùn. Không có gì để xem đâu." Một trong những anh chàng quay lại và bước tới gần cô.

Cô không di chuyển. "Tôi nghĩ rằng cô ấy đã tự nói rõ rằng cô ấy không muốn đi cùng mấy người."

"Không phải việc của cô." Chàng trai thứ hai tiếp cận cô.

Cô vẫn đứng im. Sau đó, cô nhận ra một trong những chàng trai kia là người đã xuất hiện trong lớp học tuần trước.

"Hay em muốn tham gia cùng tụi anh?" Người đầu tiên nhếch mép. "Em cũng khá dễ thương đấy chứ. Tại sao anh chưa từng thấy em xung quanh trường nhỉ? Em tên là gì?" Hắn đưa tay ra, cố gắng chạm vào cằm cô.

Cô hất tay ra.

"Ồ... thật nóng nảy." Hắn ta lại nhếch mép. "Anh thích những cô nàng nóng nảy." Hắn tiến lên một bước.

Cô có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn. "Tôi có bình xịt hơi cay, tôi cảnh báo các anh đấy."

"Chậc..." Anh chàng kia cũng bước tới. "Em có thể tham gia cùng cô bạn của mình ở đó và giúp tụi anh giải trí, bé cưng à." Hắn ta cố gắng tóm lấy cô.

Cô nhanh chóng rút chiếc lon nhỏ ra và xịt vào mặt hắn.

"ARGH!" Hắn ta che mặt và ngã xuống đất.

"Con đi- ... ACK!" Bạn của hắn gặp cùng số phận và chạy đi để rửa mặt.

Cô lấy điện thoại ra và bấm một số trên nút quay số nhanh. "An ninh khu học xá? Có một nhóm sinh viên say xỉn ở đây đang cố quấy rối bạn tôi."

Hai tên còn lại nghe thấy liền nhanh chóng bỏ chạy, tiếp theo là tên kia vẫn la hét và bịt mặt.

Cô hít một hơi thật sâu và bỏ túi bình xịt và điện thoại. "Cậu không sao chứ?" Cô tiếp cận Tiffany.

"Siêu Mọt Sách đến giải cứu, hả?" Tiffany chế giễu. "Tôi không cần cậu giúp." Nàng gạt bàn tay đang dang ra và cố gắng bước đi - vẫn còn loạng choạng vì rượu.

"Xin lỗi?" Cô bối rối trước phản ứng kia. "Tôi vừa cứu cái mông cậu đó!"

"Ai mướn cậu?" Tiffany tiếp tục bước đi và vấp ngã trên bãi cỏ trước khi đứng dậy trở lại.

Cô thở dài. Đôi khi mình ước mình có một cái xương xấu tính trong cơ thể. Chỉ một thôi là đủ. "Cậu sống ở đâu?" Cô kéo tay Tiffany và đặt vòng tay của Tiffany qua vai mình, khiến nàng dựa vào mình.

"Ở nhà, tất nhiên!"

"Vậy nhà cậu ở đâu?"

"Seoul."

Cô lại thở dài. Rõ ràng là nàng say. "Được rồi. Thế thì cậu sẽ đi với tôi."

"Tôi sẽ không đến nhà Mọt Sách đâu!"

Cô nhăn mặt vì âm lượng lớn nhưng không nói gì khi kéo Tiffany theo.

———

"Ow..." Tiffany cố gắng mở mắt nhưng đèn quá sáng. Nàng ôm đầu đau nhói. Mình đang ở đâu? Nàng nhìn quanh căn phòng xa lạ. Nó nhỏ nhắn và gọn gàng nhưng nàng không biết một chút gì về việc mình đang ở đâu.

Nàng cố gắng ngồi dậy và rên rỉ vì đau. Nàng nhớ về bữa tiệc, những đám đông muốn đưa nàng về nhà, lời đề nghị đến chỗ của họ thay vì... Chết tiệt! Sau đó nàng nhớ ra điều suýt xảy ra.

Vậy đây là chỗ của Siêu Mọt Sách sao? Nàng cố gắng đứng dậy và thăng bằng.

Nàng chậm rãi đi tới bàn làm việc và nhìn thấy một bức ảnh được đóng khung. Nàng liếc nhìn nó, nhận ra một trong những khuôn mặt trong ảnh.

"Cậu dậy rồi à?"

Nàng nghe thấy giọng nói và nhăn mặt. "Làm ơn đừng ồn ào như vậy chứ." Nàng từ từ quay lại và thấy cô đang đứng ở cửa. "Tôi đang ở đâu?"

"Ký túc xá của tôi."

"Oh." Nàng đi về phía cửa, đi qua cô và bước vào phòng khách nhỏ. Nàng tìm đôi giày của mình và cố gắng mang chúng vào.

"Cậu đang làm gì đấy?"

"Về nhà." Cuối cùng nàng cũng thành công trong việc xỏ giày vào.

"Bằng cách nào?"

"Ô tô."

"Cậu thậm chí có thể lái xe trong tình trạng này?"

"Tôi đã lái xe trong tình trạng tồi tệ hơn cơ." Cô ấy mở cửa. "Cảm ơn, Siêu Mọt Sách". Nàng đóng cửa lại sau lưng và đi xuống tòa nhà.

———

"Cậu đã giúp cậu ta à?"

"Mình phải làm gì bây giờ? Những tên đó có ý đồ không tốt. Mình không thể để cậu ta ở đó."

Một tiếng thở dài. "Cậu thật tốt bụng, Taeng."

Cô không nói gì và tiếp tục bữa trưa của mình.

"Nói về ác quỷ..."

"Gì?" Cô nhìn lên khỏi bát cơm của mình và quay lại. Cô thở dài. "Wow, cậu ta có cả một đoàn tùy tùng hay gì?"

"Những người muốn trở thành tuỳ tùng thì đúng hơn," bạn của cô lầm bầm. "Những người đó chỉ muốn một phần của sự nổi tiếng của cậu ta. Cậu ta không có bạn bè thực sự, mình nghĩ vậy".

Cô nhún vai và bình tĩnh kết thúc bữa ăn của mình.

———

Một tờ giấy note bay lên bàn của cô.

Cô nhướn mày và quay lại nhìn phía sau. Cô thấy Tiffany đang thờ ơ ngả lưng vào ghế, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Cô thở dài. Cô đã chuyển chỗ ngồi nhưng không nhận ra rằng Tiffany cũng đã làm như vậy.

Cô mở tờ giấy và đọc dòng tin nhắn ngắn. "Cảm ơn."

Cô đảo mắt và gấp nó lại, đặt nó sang một bên để có thể tiếp tục ghi chép.

Một tờ ghi chú khác lại hạ cánh cạnh cô.

Cô lấy nó và đọc. "Hãy để tôi trả ơn cậu."

Cô lại đặt nó sang một bên.

Lớp học sắp kết thúc khi một cái ghi chú khác bay vào đầu cô lần này. Cô bật ra một câu chửi thề và nhặt nó lên khỏi sàn nhà.

Cô gần như nghẹt thở khi đọc nó. "Cậu đã hôn một cô gái chưa?"

Cái gì... con mẹ này mất trí hả?!

Cô quay lại và nhìn thấy Tiffany nhếch mép. Taeyeon đảo mắt, lắc đầu và quay lại phía trước lớp.

"Này!" Taeyeon nghe thấy giọng nói của Tiffany khi cô cố gắng đi ra khỏi giảng đường, lầm bầm xin lỗi khi lách qua các học sinh khác.

Cô tiếp tục bước đi.

"Kim Taeyeon!"

Cô ấy nghe thấy tiếng hét lớn và rên rỉ. Cuối cùng cô cũng dừng lại và quay lại. "Gì?"

Tiffany tiếp cận cô ấy một cách bình tĩnh. "Cậu đi đâu đấy?"

"Lớp học." Taeyeon bắt đầu bước tiếp.

"Này!" Tiffany chặn đường cô và cô dừng lại. "Tôi chưa nói chuyện với cậu xong."

"Chà, còn tôi thì rồi." Cô đi vòng qua nàng.

Cô cảm thấy Tiffany nắm lấy cánh tay mình và kéo mình lại. "Yah!" Cô cố gắng kéo cánh tay của mình ra. "Cậu muốn cái gì?" Cái nắm quá chặt. Cô cảm thấy Tiffany đang kéo cô về phía giảng đường trống không.

"Tôi còn có lớp học!"

Tiffany phớt lờ tiếng la hét và kéo cô vào trong, gần như đẩy cô vào tường. Nàng chống một tay vào tường, gần đầu Taeyeon, ngăn cô tránh ra xa.

"Cậu đang làm g-mmph..." Đôi mắt cô mở to khi cô tự mình cảm nhận được đôi môi của Tiffany. Cô cố gắng đẩy nàng ra. "YAH! Cậu đang làm gì đấy?!" Má cô ửng hồng và tim cô đập loạn nhịp. Hơi thở của cô ngắn lại và nó khiến cô sợ hãi vì cô không ghét bỏ cảm giác môi mình chạm vào môi nàng.

Tiffany nhếch mép. "Trả ơn cậu." Nàng nghiêng người và hôn cô một lần nữa.

Cô trở nên cứng đơ, dán chặt mình vào tường, không biết phải làm thế nào.

Tiffany lùi lại. "Cậu chẳng vui gì cả." Nàng cười khúc khích khi nhìn thấy đôi mắt mở to và đôi má ửng đỏ. "Nhưng cậu là một nhóc đáng yêu." Nàng lại hôn nhẹ vào môi cô lần nữa. "Cảm ơn vì đã cứu tôi, Siêu Mọt Sách." Nàng đẩy mình trở lại. "Cậu nên học cách thư giãn đi." Nàng nháy mắt và bỏ đi.

Cô nuốt xuống nhưng không thể cử động gì.






———
Nàng thế này là naughty rồi 😁😁 poor little Taetae và sẽ còn poor nữa hix 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net