10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taeyeon dành cả buổi sáng hôm sau để lăn lộn trên giường, lười biếng. Dù gì thì hôm nay cũng là Chủ nhật và cô đã không thể ngủ ngon vào đêm hôm qua.

Những tin nhắn cuối cùng vẫn đang làm phiền cô.

Ahn-jol-lee-na. Cô lại cười khúc khích khi nhớ lại trò đùa nhảm nhí ấy. Cô thở dài. Quá tệ. Mình đã có thể làm bất cứ điều gì để khiến cô ấy vui vẻ.

Cô nghĩ về sự mong manh mà cô nhìn thấy vào đêm đó. Cậu xứng đáng nhận được giải Oscar cho điều đó, Hwang. Cô thở dài, cảm thấy tất cả sự tức giận và thất vọng lại dâng lên trong mình. Và thế mà mình thực sự đã phải lòng cậu khi ngay từ đầu mình chưa bao giờ thích con gái.

Cô chế giễu. Và một lần nữa, mình không thể trách cô ấy. Mình đã không nói cho cô ấy biết chính xác cảm giác của mình về cô ấy. 'Mình quan tâm'. Hah! Cô tự chế giễu mình. Bạn bè quan tâm, anh chị em quan tâm, heck... Mình cá là một nửa trong số những người mà cô ấy chơi đùa cũng quan tâm. Ngu ngốc. Cô hít một hơi thật sâu. Mình thực sự nên vượt qua chuyện này. Nó chẳng đáng chút nào. Cô ấy không xứng đáng.

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa trước và rên rỉ. Cô thực sự không muốn gặp bạn bè của mình. Cô chờ đợi một giọng nói lớn và cau mày khi không nghe thấy gì.

Cô nghe thấy một cánh cửa khác mở ra và nhận ra đó là ai. Bạn cùng phòng vô hình của cô đang ở đó.

Cô không cảm thấy muốn tỏ ra thân thiện nên cô chỉ ở trong phòng của mình.

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ của mình.

Cô thở dài và rời khỏi giường để mở nó ra. "Gì vậy?"

"Chào. Có gì đó được mang đến cho cậu. Thấy nó ở ngoài cửa." Cô gái chỉ vào một bưu kiện nhỏ trên bàn cà phê.

"Oh?" Cô nhìn thấy một giỏ trái cây. "Từ ai vậy?"

Cô gái nhún vai. "Cái này ở dưới nó. Có thể cho cậu biết điều gì đó." Cô gái đưa cho cô một phong bì có viết "Taeyeon" trên đó.

"Oh. Cảm ơn."

Cô gái khoác lên vai một chiếc túi ngủ qua đêm trước khi rời ký túc xá.

Cô đi ra phòng khách và ngồi xuống chiếc ghế dài. Trong đó là giỏ có trái cây - mặc dù chủ yếu là táo.

Cô mở phong bì và mở tờ giấy bên trong.

"Để bù lại quả táo nhựa mà mình đã khiến cậu cắn hôm đó. Hãy đến nhé?"

"Gì?" Cô đọc lại dòng tin nhắn ngắn một lần nữa. "Cái này là cái gì?" Cô lật tờ giấy, hy vọng có thể nhìn thấy một số manh mối hoặc các dòng chữ khác có thể giải thích tin nhắn này.

Cô định đặt tờ giấy trở lại phong bì thì cô cảm thấy có thứ khác bên trong nó. Cô giật mạnh và lắc chiếc phong bì và hai mảnh giấy mỏng rơi ra. Chúng trông giống như biên lai của nhà hàng.

Cô ấy nhặt chúng lên và ngạc nhiên khi cô ấy đọc được dòng chữ in. Cái này ...

Trên tay cô ấy là vé tàu từ chuyến đi Busan đó. Cô xác nhận ngày và giờ in trên giấy. Không nghi ngờ gì nữa, chúng là vé của họ.

Bây giờ cô đã biết người gửi là ai mặc dù cô ấy không chắc về ý nghĩa của tin nhắn hoặc giỏ trái cây. Cô không thể nhớ mình đã cắn trái cây nhựa nào nhưng sau đó, một lần nữa, lúc đó cô khá say. Và chính xác thì là đến đâu?

"Cậu đang cố gắng làm gì đây, Hwang?" Cô thở dài.

Sau đó, cô nhận thấy dấu hiệu trên một trong những tấm vé.

Từ "Seoul" và thời gian khởi hành "16:00" được khoanh tròn bằng điểm bút dấu màu đỏ.

Cô cau mày và đọc lại tin nhắn trên giấy. "Hãy đến nhé?"

Cậu muốn mình gặp cậu ở nhà ga lúc 4 giờ?

Cô lắc đầu. Phải rồi. Gì cũng được, Hwang. Tôi đã xong với các trò chơi của cậu rồi. Cô để lại giấy tờ và cái giỏ trên bàn rồi về phòng, đóng sầm cửa lại.

———

Tiffany thổi hai tay và xoa chúng vào nhau. Rồi nàng nhảy qua nhảy lại một chút, cố gắng giữ ấm cho bản thân trong khi chờ đợi.

Nàng nhìn vào chiếc đồng hồ lớn.

4 giờ 30. Có vẻ như cậu ấy sẽ không đến. Dù sao cũng không thể đổ lỗi cho cậu ấy được. Trong tin nhắn mình cũng không thẳng thắn lắm. Nàng nuốt xuống. Mười lăm phút nữa vậy.

———

Taeyeon nhìn nàng di chuyển xung quanh và thở dài. Cô nhấp ngụm đồ uống ấm trong tay và đứng dậy, đứng vào hàng đợi để gọi thêm một ly khác.

Cô cảm ơn người đàn ông đứng sau quầy và bước ra khỏi quán cà phê.

———

Nàng lại nhìn vào chiếc đồng hồ lớn. 4 giờ 50. Chắc cậu ấy thực sự không đến rồi. Mình sẽ thử tới ký túc xá của cậu ấy vậy.

Ai đó vỗ vai nàng bất ngờ khiến nàng quay lại.

"Này." Taeyeon đưa cho Tiffany một chiếc cốc.

Tiffany nhìn Taeyeon đầy hoài nghi.

"Cầm lấy đi." Cô đẩy nó về phía trước.

Nàng cầm lấy nó nó từ từ. "C-cảm ơn."

Taeyeon lặng lẽ nhấp một ngụm từ cốc của mình.

"Cậu đã đến." Đó là tất cả những gì Tiffany có thể nói.

Taeyeon nhún vai. "Cậu muốn gì?" Cô sẽ không thừa nhận rằng cô quá tò mò để không đến.

Tiffany hít thở sâu. Dù đã chuẩn bị tinh thần cả ngày nhưng thực sự nhìn thấy cô trước mặt khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Cử chỉ ấm áp chỉ làm phức tạp thêm suy nghĩ và cảm xúc của nàng. Cô hắng giọng. "M-mình muốn xin lỗi."

Taeyeon nhấp một ngụm nữa.

"Vì những gì mình đã làm." Nàng nuốt xuống. Còn rất nhiều điều nàng muốn nói với cô nhưng nàng không biết bắt đầu từ đâu.

"Thế thôi hả?" Taeyeon hỏi sau một khoảng lặng ngắn. "Cậu có thể nhắn tin thôi mà." Cô đi đến một cái thùng gần đó để vứt bỏ chiếc cốc rỗng của mình. "Well, tôi không hiểu tại sao cậu cần phải xin lỗi. Đâu phải tôi có ý nghĩa gì đó với cậu, đúng không?"

Tiffany nhìn xuống.

Đúng. Taeyeon siết chặt nắm tay vì nỗi đau và sự thất vọng quen thuộc. Sau đó cô hít thở sâu. "Well, dù sao cũng cảm ơn vì giỏ hoa quả." Cô quay lưng bỏ đi. "Gặp cậu sau."

"Đ-đợi đã!"

Cô nghe thấy tiếng bước chân khi Tiffany bắt kịp.

"Xin đừng đi mà?" Tiffany đến đứng trước mặt Taeyeon, ngăn cô đi tiếp.

"Bây giờ cậu muốn gì?"

Cô ngạc nhiên khi cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của Tiffany kéo cô về phía nhà ga. "Bữa tối? Mình mời."

"Ở đâu?" Cô nhìn Tiffany đầy nghi ngờ.

Tiffany mỉm cười một chút. "Hải sản thì sao?"

Taeyeon dừng lại. "Không." Cô rút tay ra khỏi tay Tiffany. "Không những chuyến đi điên rồ nữa."

"Làm ơn mà?"

"Không. Tôi sẽ không chơi trò chơi rối rắm này của cậu nữa." Cô quay lưng bỏ đi.

"Được rồi được rồi." Tiffany nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Taeyeon. "Vậy thì ăn tối ở đâu đó gần đây? Chúng ta sẽ không rời thành phố. Mình hứa."

Cô vung cánh tay của mình ra, giữ khoảng cách. "Tại sao tôi phải làm vậy?"

"Hãy để mình bù đắp lỗi lầm của mình? Làm ơn đi mà?"

"Không có gì phải bù đắp hết. Như tôi đã nói, đằng nào tôi cũng không có ý nghĩa gì đối với cậu. Và cũng chẳng phải tôi đã nói với cậu tôi thích cậu hay gì cả." Cô biết điều đó nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng cô muốn Tiffany cảm nhận được những gì cô cảm thấy mặc dù cô không chắc Tiffany thậm chí có thể nhận ra cô đã đau như thế nào không. "Vì vậy, cậu có thể dừng hành động này lại. Tôi sẽ quên hết mọi thứ nên cậu có thể dừng lại việc nhắn tin hoặc gọi điện. Không cần phải giả vờ cảm thấy tội lỗi, tôi không hận thù gì cậu cả. Dễ mà, phải không? Tiết kiệm cho cậu tiền bạc và công sức. Cậu có thể chinh phục nốt những người còn lại trong khuôn viên trường này. Tôi thậm chí sẽ giới thiệu một số cô gái mà cậu có thể thích. Hãy thoải mái thử họ".

Tiffany nuốt xuống. Tất cả những lời nói của Taeyeon đều gây đau đớn nhưng nàng biết rằng nàng hoàn toàn xứng đáng với mọi vết đâm. Nàng cố kìm nước mắt, nhìn sang chỗ khác để giấu đi đôi mắt của mình.

Taeyeon nhận ra vẻ mặt tổn thương và cô hối hận những lời nói của mình trong một giây. Cô hít một hơi thật sâu. "Tôi đi đây." Cô quay lại và bỏ đi.

Tiffany nhìn chằm chằm vào lưng Taeyeon cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt của nàng. Cuối cùng nước mắt nàng cũng lăn dài trên má.

———

Tuần sau cuộc gặp tại nhà ga là tuần thi giữa kỳ.

Taeyeon không có cơ hội ôn bài nhiều đều nhờ vào đống rắc rối với Tiffany và mặc dù cô rất biết ơn vì cô đã chú ý trong lớp, cô biết rằng mình phải cố gắng nhiều hơn nữa trong bài cuối kì để ngăn điểm trung bình của mình bị giảm.

Các tin nhắn và cuộc gọi đã ngừng lại trong suốt tuần. Cô đã nhẹ nhõm một phần nhưng cô không thể không đặt câu hỏi về tình hình của Tiffany - thỉnh thoảng cô cảm thấy hơi lo lắng. Tuy nhiên, cô lần nào cũng tự mắng bản thân, thất vọng về bản thân vì quá tốt bụng. Tại sao cô phải lo lắng về một người thậm chí không quan tâm đến cô?

"Cậu có chắc là cậu không muốn đến không?"

"Không. Cả tuần nay mình không ngủ ngon được. Mình dự định sẽ ngủ đông vào cuối tuần này".

Yuri lắc đầu. "Đó là những gì cậu nhận được khi học vào những phút cuối cùng."

Cô chỉ nhún vai. "Đi vui vẻ đi. Mình sẽ gặp cậu vào thứ Ba." Cô vẫy tay chào tạm biệt bạn bè và trở về ký túc xá của mình.

Cô leo lên cầu thang và rẽ vào góc và nhìn thấy ai đó đang dựa vào bức tường gần cửa nhà cô. Cô thở dài. "Cậu muốn gì?"

"Kỳ thi của cậu thế nào?" Tiffany đứng thẳng dậy.

"Đừng vòng vo nữa. Tôi mệt lắm." Cô lấy chìa khóa ra và mở cửa.

Tiffany gồng mình chờ cánh cửa bị đóng sầm vào mặt, nàng nhíu mắt. Nàng ngạc nhiên khi thấy cửa vẫn để mở phía sau Taeyeon. Nàng đẩy nó bằng ngón tay, nhìn vào bên trong. "Mình có thể vào không?"

"Làm bất cứ điều gì cậu muốn cũng được." Taeyeon quá mệt mỏi nên không thể quan tâm được nữa. Cô chỉ muốn chiếc giường của mình.

Tiffany cẩn thận bước vào trong và đóng cửa lại sau lưng. Nàng nhìn cô đi vào phòng của mình, đóng cửa và đi ra vài giây sau đó mặc bộ đồ ngủ.

"Cậu muốn gì? Nói nhanh lên. Tôi đang rất mệt mỏi." Taeyeon dựa vào cửa phòng ngủ của mình.

"Mình sẽ quay lại vào một ngày khác. Mình không muốn làm phiền cậu." Tiffany với tay nắm cửa và kéo.

Taeyeon thở ra, phồng má lên. Mình thực sự cần phải học cách trở nên xấu tính. "Nói đi. Ngay bây giờ. Và sau đó thì rời đi". Cô khoanh tay. Cô không muốn phải thừa nhận điều đó nhưng cô an tâm hơn một chút khi gặp lại nàng. Mình là một kẻ tự ngược. Cô thở dài trong lòng.

Tiffany quay lại. "Mình-mình..." Nàng hít một hơi thật sâu. "Mình xin lỗi."

"Ừ, cậu đã nói điều đó rất nhiều lần rồi."

Nàng nuốt xuống. "Mình thực sự có ý đó. Mình xin lỗi vì những gì mình đã làm." Nàng nhìn xuống sàn nhà. "Mình xin lỗi vì mình đã làm tổn thương cậu."

"Được rồi. Còn gì nữa không?"

Tiffany nhìn Taeyeon. "Cậu có thể tha thứ cho mình không?"

Taeyeon nhún vai. "Có quan trọng không?"

"Có."

"Tại sao?"

"B-bởi vì..." Tiffany ổn định bản thân. "Bởi vì mình biết cậu quan tâm và mình-mình... mình đã coi nhẹ điều đó mặc dù..." Nàng dừng lại, không biết phải giải thích thêm như thế nào.

Taeyeon đợi Tiffany nói tiếp.

Tiffany thu hết can đảm của mình. "Mặc dù mình thích cậu." Nàng đỏ mặt và quay đi chỗ khác.

Taeyeon lặng lẽ nhướn mày. Cậu thích mình? "Cậu nói gì cơ?"

"Mình-mình ... thích cậu." Nàng lắp bắp, vẫn không dám nhìn vào mắt Taeyeon.

"Cậu thích tôi?"

Tiffany gật đầu.

"Chà. Tôi chưa bao giờ biết thích một ai đó có nghĩa là đi âu yếm với tất cả những người khác đấy. Tôi hẳn là đang sống trong hang động rồi." Cô không thể ngăn mình lại được. Nó vẫn còn đau.

Cuối cùng nàng cũng nhìn cô. "Mình xin lỗi..."

"Nếu tôi nhận được một xu cho mỗi lần tôi nghe cậu nói điều đó..."

"Ý mình thực sự là như vậy, Taeyeon."

"Làm sao tôi có thể tin được cậu?! Hãy đặt mình vào vị trí của tôi và cho tôi biết làm thế nào tôi có thể tin được lời cậu đang nói!" Cô cảm thấy mọi cơn tức giận và khó chịu dâng lên, sẵn sàng bùng phát. Cô bước về phía nàng và dừng lại cách nàng vài bước. "Nói cho tôi biết đi!"

Tiffany lùi lại một bước theo phản xạ. "Mình-mình..."

Taeyeon đứng yên, trừng mắt nhìn nàng.

"Mình đã thử..." Giọng nàng vỡ ra và nàng nuốt xuống. "Nhưng mình không thể... mình đã nghĩ..." Tiffany thở dài, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ của mình. "Mình biết mình không đáng để cậu dành thời gian và sự chú ý tới và mình đã gần như làm hỏng mọi thứ... mình đã làm tổn thương cậu." Nàng siết chặt hàm trong vài giây để ngăn nước mắt rơi. "Không sao nếu cậu không thể tha thứ cho mình nhưng mình chỉ hy vọng rằng cậu có thể trở lại như xưa. Một Taeyeon tốt bụng, chân thành và dịu dàng. Người duy nhất thực sự quan tâm." Nàng nuốt xuống. "Mình biết cậu không phải là người lăng nhăng... Mình biết cậu thậm chí còn không thực sự thích con gái... Mình-mình..." Nàng hít một hơi thật sâu để giữ lại sự bình tĩnh của mình. "Làm ơn mà? Đừng thay đổi bản thân cậu vì sự ngu ngốc của mình? Đừng trở nên giống mình." Nàng cố gắng mỉm cười. "Đó là một nơi tối tăm và cô đơn. Nó không dành cho những người tốt như cậu."

Cô nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má Tiffany trước khi chúng nhanh chóng được lau đi.

"Mình xin lỗi, Taeyeon. Mình thực sự xin lỗi." Nàng thút thít và quay lại, nắm lấy tay nắm cửa.

Taeyeon thở dài. "Chờ đã." Cô tự nguyền rủa bản thân mình vì là một kẻ nhu nhược như vậy khi cô đến gần và kéo tay nàng lại. Cô đóng cửa và quay nàng lại một cách chậm rãi. "Vậy tại sao cậu lại làm điều đó? Tại sao cậu vẫn tiếp tục làm điều đó khi cậu biết rằng tôi quan tâm? Tất cả chỉ là một vở kịch thôi à? Ngày hôm đó. Busan. Tất cả đều là giả à?"

"K-không!" Nàng lắc đầu.

"Vậy thì tại sao?"

Tiffany nhìn xuống. "Mình đoán là... những thói quen cũ khó bỏ?"

"Không đủ. Tại sao cậu lại hành động như vậy ngay từ đầu? Có gì vui khi để người lạ hôn cậu mỗi ngày và khiến bản thân cậu gặp nguy hiểm?" Cô thở ra. "Tôi đã nghĩ tôi có thể làm được những gì cậu đã làm nhưng tôi không nghĩ mình có thể theo kịp cậu được. Nó làm tôi phát ốm."

Nàng nhăn mặt. "Mình-mình ... mình không biết. Mình đoán là... cảm giác thật tuyệt khi được mọi người cầu xin. Có khả năng cho đi và lấy lại bất cứ lúc nào mình muốn".

"Tại sao cậu lại muốn làm điều đó?" Taeyeon dùng ngón tay nâng cằm Tiffany lên, nhìn vào đôi mắt rưng rưng. "Chính cậu đã nói điều đó - đó là một nơi tối tăm và cô đơn. Tôi biết điều đó. Tôi đã tự mình đến đó mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn." Cô tìm kiếm đôi mắt đó. "Vậy thì tại sao?"

Nàng quay đầu lại, tránh khỏi cái chạm của Taeyeon. Nàng không xứng đáng với những điều này. "Chắc mình chỉ là độc ác theo cách đó thôi."

"Haizz ... Tôi ghét cậu vì điều đó, cậu biết đấy."

Tiffany nhìn cô - ngạc nhiên trước những lời nói thẳng thắn.

"Tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi tin rằng giữa chúng ta còn có điều gì đó hơn nữa." Taeyeon vuốt dọc khuôn mặt Tiffany bằng đầu ngón tay, hầu như không chạm vào làn da nàng, sợ rằng nó sẽ làm cô bỏng một lần nữa mặc dù cô không thể dập tắt cảm xúc bên trong. Cô biết cô vẫn còn quan tâm. Cô biết cô vẫn muốn nàng bằng cách nào đó. Và nhìn Tiffany mong manh như thế này khiến trái tim cô tan nát dù nàng đã làm tổn thương cô bao nhiêu đi chăng nữa. "Khi nghĩ rằng cậu biết tôi cảm thấy thế nào về cậu."

Tiffany rùng mình và cảm thấy sởn da gà trên cánh tay của mình. "Mình-mình biết."

"Vậy thì tại sao?" Taeyeon nhìn vào mắt Tiffany. "Tại sao cậu lại làm vậy?"

Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy một dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. "Cậu đã bao giờ cảm thấy bẩn thỉu và vô giá trị chưa, Taeyeon? Đã qua sử dụng? Như một thứ rác rưởi? "

"C-cái gì?"

Tiffany mở mắt ra và Taeyeon chỉ thấy nỗi đau và tổn thương. Cô muốn chỉ ôm lấy nàng và không bao giờ để nàng đi. Cô muốn bảo vệ nàng khỏi bất cứ điều gì đang làm tổn thương nàng.

"Bởi vì đó là mình. Rác rưởi." Tiffany nuốt xuống.

"Cậu đang nói về cái gì vậy?"

Tiffany nắm lấy tay Taeyeon và luồn nó vào bên dưới áo len và áo sơ mi của nàng, ấn nó vào bụng nàng. Nàng run rẩy khi nó tiếp xúc với làn da của mình.

"C-cái..." Taeyeon cố gắng bỏ tay ra vì cô biết Tiffany không thích bị chạm vào. "Cậu đang làm gì vậy?"

Nàng cố gắng giữ tay Taeyeon ở đó - run rẩy khi chống chọi với tất cả những ký ức ám ảnh. Cuối cùng nàng không thể chịu đựng được nữa và thô bạo kéo tay Taeyeon ra, lùi lại vài bước và vòng tay quanh mình - rùng mình.

"Fany..." Taeyeon đưa tay ra và ôm lấy cô gái đang run rẩy.

Tiffany khóc nức nở trên ngực Taeyeon.

Taeyeon hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hiểu ra câu chuyện. "Có điều gì đó đã xảy ra với cậu, phải không?" Cô tựa đầu lên đầu Tiffany trong khi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài.

Tiffany không thể trả lời. Nàng cố gắng ngừng khóc.

"Sshh...sẽ không ai làm hại cậu cả. Mình sẽ không để họ làm vậy đâu."

"C-cái gì?" Nàng lùi lại, nhìn lên Taeyeon. Nàng nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Taeyeon nghiêng người về phía trước và hôn Tiffany nhẹ nhàng. Hãy để mình bảo vệ cậu.

Tiffany thả lỏng trước cái chạm nhẹ và nhắm mắt lại. Trong một khoảnh khắc, nàng quên đi tất cả nỗi đau và sự ghê tởm bản thân mình. Nàng cảm thấy an toàn - ngay trong vòng tay của Taeyeon, giống như buổi sáng hôm đó trong phòng khách sạn khi nàng thức dậy và thấy vòng tay của Taeyeon đang ôm lấy mình.

Taeyeon phá vỡ nụ hôn. "Mình có thể hỏi cậu một điều được không?" Cô nhẹ nhàng dựa trán vào trán Tiffany.

Tiffany gật đầu.

"Cậu có thực có ý như cậu đã nói không? Cậu có thật sự thích mình không?"

Nàng lại gật đầu - hơi đỏ mặt.

"Vậy cậu có thể mở lòng với mình được không, cho mình vào? Hãy để mình bảo vệ cậu? Quan tâm đến cậu? Và chỉ mình mình thôi?" Cô thêm phần cuối một cách nhanh chóng.

Tiffany mỉm cười. "Mình có thể thử." Nụ cười của nàng sau đó nhanh chóng biến mất. "Nhưng mình không biết liệu mình có thể trở thành người mà cậu mong đợi được không." Nàng nuốt xuống. "Mình có thể sẽ không thể cho cậu mọi thứ cậu muốn."

"Nếu cậu đang đề cập đến việc đi xa hơn nụ hôn, mình không mong đợi điều đó đâu. Mình không cần điều đó."

"Cậu có chắc không?"

"Có, mình chắc chắn."

"Cậu có thực sự chắc không?"

"Có, mình thực sự chắc chắn." Cô cười toe toét. "Mình hạnh phúc với đôi môi của cậu mà."

Tiffany cười. "Nghe có vẻ sai trái quá."

Taeyeon mỉm cười trước âm thanh của tiếng cười. "Cậu không vô giá trị, Fany." Cô hôn lên trán nàng. "Ai làm tổn thương cậu mới là rác rưởi. Không phải cậu."

Tiffany hít thở sâu. "Cảm ơn cậu. Vì vậy, hãy tha thứ cho mình được không?"

"Mình tha thứ cho cậu." Taeyeon dừng lại. "Mình thích cậu, Tiffany." Cô muốn chắc chắn rằng lần này Tiffany sẽ nghe thấy trực tiếp. "Và mình muốn cậu là của mình và chỉ của mình."

Nàng cười toe toét. "Mình tưởng cậu không phải là gay?"

"Mình không."

"Err ... mình là con gái, cậu biết đấy."

Taeyeon nhún vai. "Chỉ gay vì cậu?"

Tiffany cười thành tiếng. "Một lần nữa, điều đó nghe có vẻ rất sai trái."

"Cậu nên cảm thấy phổng mũi đi." Cô cười. "Vậy mình có thể không?"

"Có thể làm gì?"

"Mình có thể là người duy nhất không?"

"Cho đến bây giờ thì được." Tiffany cười toe toét.

"Yah!"

"Gì?"

"Cho đến bây giờ?"

"Yep" Tiffany cười rồi trở nên nghiêm túc. "Nhưng... uhm..." Nàng nuốt nước bọt. "Điều gì sẽ xảy ra nếu mình không thể ngăn bản thân mình lại? Ý mình là... như mình đã nói... những thói quen cũ khó bỏ". Nàng hít một hơi thật sâu. "Mình không muốn làm tổn thương cậu một lần nữa."

"Mình sẽ dính bản thân mình với cậu." Taeyeon cười toe toét.

"Mình nghiêm túc đấy, Taeyeon."

"Chà..." Taeyeon mất một lúc để suy nghĩ. "Mình sẽ cố gắng hết sức để đuổi bất kỳ ai cố gắng tiếp cận cậu và để đáp lại, cậu có thể hứa với mình là sẽ thành thật khi cậu cảm thấy bị thu hút bởi bất kỳ ai không?"

"Điều đó sẽ không làm cậu tổn thương chứ?" Nàng thực sự không muốn làm tổn thương Taeyeon một lần nữa.

Taeyeon lắc đầu. "Không khi cậu thành thật và khi mình biết cậu muốn cố gắng hết sức."

"Cậu chắc không?"

"Tích cực."

Tiffany kinh ngạc nhìn Taeyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net