2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô chưa bao giờ nói với bạn bè của mình về những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Cô sợ hãi. Cô liên tục tua lại khoảnh khắc đó và nụ hôn đó và cô cảm thấy kinh hoàng về cái cách nó khiến cô rùng mình và run rẩy.

Vậy giờ mình là gay ư? Một cô gái đã hôn mình và mình thực sự thích nó?!

Cô lắc đầu và tăng tốc độ.

Cô lại đi chạy bộ vào đêm khuya vì cô không thể ngủ được và đầu óc cô thì quá mù mịt để hoàn thành bài tập của mình.

Cô trở về ký túc xá khoảng nửa giờ sau đó và thấy nó trống rỗng. Cô lắc đầu với người bạn cùng phòng vô hình của mình. Cô mới chỉ gặp người bạn đó một vài lần kể từ khi cô chuyển đến ký túc xá này một năm trước. Không phải cô phiền, nhưng dù sao cũng thật tuyệt khi có một nơi cho riêng mình.

Cô lấy khăn tắm và đi vào phòng tắm. Cô tắm nước nóng thật lâu để giải tỏa tâm trí nhưng hình ảnh của Tiffany và nụ hôn vẫn quá sống động.

Cô ấy đang chơi đùa với mình ư? Nhưng cô ấy là tin đồn xấu. Ngay cả Yuri cũng nói như vậy. Và mình không thích kiểu như cô ấy - kể cả con gái hay con trai.

Cô thở dài và cuối cùng quyết định buộc mình phải hoàn thành bài tập trước khi đi ngủ.

———

Lớp học sắp kết thúc và Taeyeon đã bắt đầu thư giãn vì không có dấu hiệu nào của Tiffany cho đến giờ. Cô đã chọn một chỗ ngồi phía trước vì cô biết rằng Tiffany không phải là kiểu người chăm học.

Cô đóng quyển vở và đeo cặp lên, đi về phía lối ra với cảm giác nhẹ nhõm hơn.

Cô vừa bước ra khỏi giảng đường được vài bước thì cảm thấy ba lô của mình bị kéo lệch sang một bên.
"Y-yah!"

Cô quay lại và nuốt xuống khi nhìn thấy thủ phạm của hành động vừa rồi.

"Xin chào, Siêu Mọt Sách. Cậu đi đâu thế?"

"Lớp học." Cô kéo mạnh chiếc cặp của mình khỏi tay Tiffany.

"Sao cậu lại chán ngắt thế nhỉ?" Tiffany thở dài. "Muốn đến trung tâm thương mại ăn trưa không?"

"Tôi có lớp học." Taeyeon bỏ đi.

"Trốn học một hôm cũng chẳng đau đớn gì, cậu biết đấy." Tiffany đi cạnh cô và cô bước nhanh hơn.

Rồi Tiffany cũng bắt kịp với tốc độ của cô.

Cuối cùng, cô thở dài và dừng lại. "Cậu muốn cái gì?!"

"Cậu." Một nụ cười.

"C-cái gì ?!" Taeyeon lắp bắp và kinh ngạc nhìn Tiffany.

Nàng cười lớn. "Dễ thương."

Taeyeon đóng miệng lại và bước đi lần nữa, cố gắng cắt đuôi nàng.

Tiffany bình tĩnh theo Taeyeon đến tận lớp và ngồi vào chỗ bên cạnh cô khiến mọi người quay đầu lại nhìn.

"Cậu đang làm cái gì vậy?!" Cô rít lên - phớt lờ ánh nhìn của bạn bè. "Cậu đâu có tham gia lớp học này."

"Đang đợi cậu."

"Tại sao?" Cô bối rối và cảm thấy hơi khó chịu.

"Chúng ta sẽ đi ăn trưa sau." Tiffany ngả người ra sau và lấy điện thoại ra.

Giáo sư bước vào và cô không thể nói thêm lời nào.

Taeyeon không thể tập trung trong suốt hai giờ đồng hồ và những ánh nhìn và những tờ giấy note thắc mắc của bạn bè không giúp ích được gì cho cô mấy. Cô liên tục liếc nhìn Tiffany, người đang bình tĩnh nghịch điện thoại trong suốt bài giảng.

Khi lớp học cuối cùng cũng kết thúc, cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tiffany và kéo nàng ra khỏi phòng, tránh xa những lời xì xào và bạn bè của cô.

"Cậu đang làm gì vậy?!" Taeyeon cuối cùng cũng buông tay sau khi cô đã tìm được một góc yên tĩnh.

"Bây giờ chúng ta có thể đi ăn trưa không?" Tiffany cất điện thoại vào túi xách. "Tôi đói."

"Không!"

"Tại sao không?"

Cô lắc đầu. "Cậu đang làm gì vậy?!"

"Cậu có thể vui lòng hỏi một câu khác được không? Cậu hỏi câu đó đến phát chán lên rồi ấy."

"Vậy thì trả lời tôi đi!"

"Như tôi đã nói, trả ơn cậu."

Taeyeon không biết phải trả lời như thế nào. "C-cậu không cần phải làm thế," cuối cùng cô cũng lên tiếng.

Một cái nhún vai. "Tôi muốn thế." Tiến một bước.

Taeyeon nuốt xuống và lùi ra xa, lần thứ hai bị dồn vào chân tường dưới nụ cười nhếch mép.

"Cậu đã học cách thư giãn chưa, Kim Taeyeon?"

Cô nhìn thấy nụ cười nhếch mép kia dần khép lại và thở hổn hển khi cảm thấy môi Tiffany đang áp vào môi mình. Cô thậm chí còn không thể nhắm mắt.

"Vẫn chưa, hả?" Tiffany lùi lại, vẫn cười toe toét.

"T-tại sao cậu lại làm điều này với tôi?" Cô nói lắp.

"Cậu cần phải học cách thư giãn..." Tiffany lại nghiêng người và lần này đặt tay lên má Taeyeon.

Cô có thể cảm thấy đôi môi của Tiffany đang chuyển động trên môi mình nhưng cô vẫn quá sợ hãi để làm bất cứ điều gì.

"Thở đi, Taeyeon..." Tiffany thì thầm, không ngừng lại những gì nàng đang làm. "Và thư giãn..." Môi cô bị nàng kéo ra.

Cô cố gắng hít vào nhưng lại nín thở khi cảm thấy Tiffany nắm lấy một tay cô và đặt nó lên lưng dưới của nàng. Cô gần như hét lên.

"Y-yah!" Cô nhanh chóng vung tay ra và đẩy Tiffany ra xa.

Một nụ cười nhếch mép khác. "Đừng nói với tôi rằng cậu không thích nó? Bởi vì tôi biết cậu có."

"C-cái gì..." Cô nuốt nước bọt - không biết phải nói gì hoặc nên làm gì.

"Đi ăn trưa thôi nào." Tiffany lùi lại một bước và nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi.

———

"Mình không biết! Để mình yên đi!" Cô gõ cùng một câu lần thứ 100 trong cuộc trò chuyện nhóm và cất điện thoại vào túi.

Cô không thể giải thích cho bạn bè của mình những gì đã xảy ra. Trời đất, tự cô thậm chí còn không hiểu nó.

Cô đã dành cả tuần để rón rén và lén lút quanh khuôn viên trường, sợ nhìn thấy người có tên là Tifany hoặc bị Tiffany nhìn thấy.

Bữa trưa hôm ấy ban đầu hơi khó xử nhưng vì Tiffany không còn hành động gì linh tinh nữa nên ít nhất họ có thể nói chuyện bình thường và theo cách ít thù địch hơn.

Cô phải thừa nhận rằng cô không thể ngừng nghĩ về nàng. Tiffany quá bí ẩn. Và ký ức về những nụ hôn cứ ám ảnh lấy cô. Ngay cả việc chạy bộ đêm khuya của cô cũng không thể giúp ích được gì.

Cô nhìn quanh giảng đường và thở phào nhẹ nhõm khi không nhìn thấy nàng giữa những khuôn mặt ở đó. Cô lại nhìn thẳng về phía trước và tiếp tục ghi chép.

Khi cô nhận ra lớp học sắp kết thúc, cô bắt đầu hoảng sợ một chút - sợ bị mất cảnh giác như tuần trước, ngay khi cô chuẩn bị rời đi.

Cô bắt đầu nhìn quanh giảng đường để tìm một lối thoát khác và thấy lối ra khi có hoả hoạn. Cô cau mày khi nhìn thấy ánh sáng phía trên cánh cửa kim loại, biết rằng rất có thể sẽ có chuông báo động khi cô đẩy cánh cửa đó ra.

Cô thở dài trong tuyệt vọng. Cô ấy sẽ lại hôn mình ư?

Trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ vì suy nghĩ đó và cô có thể cảm thấy má mình ửng hồng. Cô nhìn xuống. Nghiêm túc mà nói, liệu mình có gay không nhỉ? Nhưng mình không thích những cô gái khác. Cô nhìn sang phía bên kia của căn phòng và nhìn những cô gái đang ngồi ở đó. Có một vài người xinh xắn nhưng cô không bị thu hút bởi ai trong số đó. Cô cau mày. Cô ấy đang làm gì mình thế này?

"Đó là tất cả của ngày hôm nay. Tôi sẽ gặp lại các bạn vào tuần sau. Đừng quên về bài kiểm tra ngắn nhé."

Cô nhìn lên. Bài kiểm tra?! Bài kiểm tra gì? Tại sao mình không nghe thấy điều này? Cô rên rỉ khi nhận ra mình đã không chú ý một chút nào trong ít nhất hai mươi phút vừa rồi.

Cô thô bạo đóng cuốn sổ của mình và cất nó vào cặp. Cô đi chậm về phía lối ra, nhìn xung quanh - tìm kiếm một khuôn mặt thân thiện nào đó để hỏi về bài kiểm tra.

Cô gần như đụng phải ai đó và nhanh chóng lẩm bẩm xin lỗi trước khi nhìn lên. Cô ngừng thở. Là cô ấy.

"Cẩn thận nhìn đường chứ, Siêu Mọt Sách." Một đôi mắt cười.

Cô nuốt xuống, nhìn chằm chằm vào nụ cười ấy.

"Không phải cậu có lớp học à?"

"U-uhm. Đúng rồi." Cô tỉnh lại và tiếp tục bước đi. Tiffany lặng lẽ đi theo cô.

Taeyeon cuối cùng cũng thở dài. "Cậu lại định theo tôi đến lớp một lần nữa à?"

Một cái nhún vai. "Tuỳ thôi. Tôi có một cuộc hẹn h-... ờ... một cuộc gặp mặt nên hôm nay tôi không thể ăn trưa với cậu..."

"Vậy tại sao cậu lại đi theo tôi?" Cô dừng lại.

"Chỉ muốn xem cậu đã tiến bộ được bao nhiêu."

"Cái-..." Cô bị kéo đến một góc yên tĩnh trước khi có thể kết thúc câu nói của mình. Cô biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và giơ tay ngăn Tiffany lại. "Không. Chờ đã."

"Tại sao?"

"Đây là gì?"

"Gì?"

"Điều này! Tại sao cậu lại cố gắng hủy hoại tôi như vậy?"

Một cái nhún vai. "Tôi đâu có cố gắng huỷ hoại cậu."

"Vậy thì cậu đang làm cái quái gì vậy?!" Cô rít lên. "Tôi không phải là gay!"

"Tôi có bảo cậu gay đâu. Tôi cũng không gay."

"Vậy thì đây là gì ?!" Sự kiên nhẫn của cô đang dần cạn kiệt.

Lại là nụ cười nhếch mép. "Như tôi đã nói, tôi đang trả ơn cậu."

"Cậu đã trả tiền cho bữa trưa nên bây giờ chúng ta ổn rồi. Được chứ?" Taeyeon cố gắng bước đi nhưng một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô.

"Thôi nào, Taeyeon. Cậu phải học cách thư giãn. Đừng trở thành một tên mọt sách cứng nhắc như vậy nữa." Tiffany dựa lưng vào tường và đặt tay lên má cô. "Hãy học cách vui vẻ."

Cô nuốt xuống khi thấy Tiffany đang tiến tới. Cô đứng hình.

"Taeyeon..." Tiffany lùi lại vừa đủ để có thể nói. "Thư giãn nào."

Tiffany chạm nhẹ vào má cô và cô rùng mình. "T-tại sao?" Cô lại cảm nhận được môi của Tiffany trên môi mình, nhẹ nhàng di chuyển, cố gắng khiến cô phản ứng lại.

Tiffany không trả lời. Thay vào đó, nàng nắm lấy một tay của Taeyeon và đặt nó lên lưng mình - như lần trước. Lần này, nàng giữ nó đúng vị trí, đảm bảo rằng Taeyeon không thể vùng ra. Tiffany áp sát về phía trước, ghim chặt cô vào tường.

Cô cảm thấy cái vuốt ve khác trên má mình và gần như thở phào nhẹ nhõm khi Tiffany rời ra nhưng cô lại nín thở khi cảm thấy đôi môi ấm áp trên cổ mình.

"Ô-ôi trời..." Cô không thể ngăn mình lại.

Tiffany nhếch mép. "Thư giãn nào, Taeyeon."

Cô cố gắng thở khi môi Tiffany di chuyển lên cổ mình. Cô thở hổn hển và Tiffany tận dụng cơ hội để chiếm trọn môi trên của cô.

Taeyeon theo phản xạ ngậm miệng lại, cuối cùng cảm nhận được môi dưới của Tiffany đang ở giữa đôi môi của mình. Cô mở to mắt và di chuyển để giải phóng bàn tay của mình và đẩy Tiffany ra, nhưng Tiffany giữ cô rất chặt.

"T-tiffa-..." Cô cố gắng nói nhưng sự dây dưa trên đôi môi cô không ngừng cản trở cô lên tiếng.

Sau một lúc Tiffany lùi lại, đảm bảo rằng sẽ phát tiếng "pop" ra khi rời môi Taeyeon bằng một cái kéo mạnh cuối cùng. Nàng lại nhếch mép."Có tiến bộ." Sau đó, nàng buông tay Taeyeon.

Taeyeon không thể di chuyển. Cô không thở được. Cô không thể nói chuyện.

"Gặp cậu sau, Taeyeon." Tiffany cười và bỏ đi.

———

Cô bắt gặp Tiffany âu yếm hoặc đi ăn với một số chàng trai khác nhau trong tuần sau đó.

Cô thực sự không hiểu gì về cô gái đó và chọn cách kìm nén mọi suy nghĩ về nàng bằng cách tập trung vào bài kiểm tra.

Bài kiểm tra không khó, thật may mắn, chỉ để ôn lại các bài giảng trên lớp. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nộp bài và đi về phía lối ra.

"Làm bài thế nào?"

Cô giật nảy người vì giọng nói đột ngột đó. Cô quay lại và thấy nàng đang cười.

"Cậu đang rình mò tôi hay gì?"

"Ước là như vậy đi, Kim Taeyeon. Tôi còn có nhiều thứ tốt hơn để làm. Nhưng tôi thực sự thích nhìn thấy cậu đỏ mặt." Lại là nụ cười nhếch mép. "Thật dễ thương."

Cô nuốt xuống. "Cậu không làm bài kiểm tra à?"

"Tôi làm rồi. Hoàn thành ngay sau cậu." Tiffany tiếp cận cô. "Tôi biết lớp học tiếp theo của cậu sẽ không bắt đầu trong một giờ nữa."

"Nên?" Taeyeon từ từ bước đi.

"Nên."

Cô cảm thấy Tiffany nắm lấy cổ tay mình một lần nữa. Cô nhanh chóng vùng ra trước khi bị kéo đến một góc ngẫu nhiên nào đó. "Không, Tiffany."

"Tôi muốn xem cậu đã tiến bộ đến mức nào." Tiffany nắm lấy tay Taeyeon một lần nữa và kéo, lôi cô một cách mạnh mẽ.

"Yah!" Taeyeon dùng hết sức để rút tay ra.

"Cái gì?"

Một vài người đã bắt đầu chú ý đến họ.

"Đi mà âu yếm với mấy tên đội bóng đó và để tôi yên!"

"Tôi có thể làm điều đó vào lúc khác." Tiffany thở dài. "Được rồi. Thế thì nói chuyện thôi vậy? Cậu muốn biết tại sao, phải không?"

Cô nhìn nàng, vẫn chưa thuyết phục lắm.

"Chỉ nói chuyện thôi, Taeyeon. Nếu cậu muốn biết, thế thôi." Tiffany quay người lại và bắt đầu bỏ đi.

Taeyeon lẩm bẩm một câu chửi thề và đi theo Tiffany, không thể cưỡng lại được sự tò mò và cảm giác kỳ lạ trong lòng mình.

Tiffany dừng lại gần một lớp học trống và bước vào trong đó.

Cô đi theo nàng. "Nói đi."

"Cậu muốn biết điều gì?" Tiffany quay lại đối mặt với cô.

"Tại sao cậu lại làm điều này? Cậu không có đủ người hâm mộ và các chàng trai như ý muốn của cậu à?"

Một cái nhún vai. "Thì sao?"

"Vậy tại sao cậu không thể để tôi yên?"

"Tôi đã nói với cậu rồi, tôi đang trả ơn cậu."

"Cậu đã làm điều đó rồi! Và đây không phải là cách để trả ơn tôi".

"Không, chính nó đó. Cậu chỉ chưa biết điều đó thôi."

"Tôi chưa biết điều gì?"

Tiffany tiến lên một bước. "Tôi đang cố dạy cậu thư giãn, Kim Taeyeon. Đừng trở thành một tên siêu mọt sách cứng nhắc như vậy".

"Tôi-tôi hoàn toàn ổn với bản thân... mình-như thế này."

"Có thật không? Vậy cậu không thích những gì tôi đã làm?" Tiffany tiến gần hơn vài inch.

Taeyeon nuốt nước bọt. "K-không."

"Cậu cũng cần phải học cách nói dối nữa." Cuối cùng nàng cũng dừng lại khi đã dồn Taeyeon tựa vào tường. Nàng nghiêng người để hôn cô.

Taeyeon hít vào thật mạnh. Cô biết điều này sắp xảy ra và cô khá ngạc nhiên về bản thân vì đã không cố gắng chạy trốn hoặc ngăn Tiffany lại .

"Thư giãn đi Taeyeon. Đừng lo lắng quá." Tiffany nói trên môi cô và cô rùng mình.

Tiffany nhếch mép cười và lặp lại những gì nàng đã làm vào tuần trước, nhấm nháp nhẹ dọc cổ Taeyeon, khiến cô thở hổn hển và vặn vẹo. Sau đó, nàng nhanh chóng quay lại với Taeyeon đang mở miệng. Thật dễ đoán. Nàng cố nén một nụ cười khi bắt lấy đôi môi của cô.

Taeyeon cảm thấy môi trên bị kéo rồi đến môi dưới bị kéo và cô gần như rên rỉ khi lưỡi của Tiffany chạm nhẹ vào răng mình. Cô không thể chịu đựng được nữa. Cái điều chết tiệt này. Cô nắm lấy eo nàng và kéo mạnh. Cô nhắm mắt và hôn lại Tiffany.

Tiffany ngạc nhiên trước cái kéo đột ngột nhưng mỉm cười khi cuối cùng nàng cũng cảm thấy Taeyeon đáp lại. Giờ chúng ta mới bắt đầu đây. Nàng nghiêng đầu một chút và hôn sâu hơn, đảm bảo rằng lưỡi của mình vẫn luôn hiện diện ở đó. Nàng ôm lấy đầu Taeyeon và kéo cô lại gần hơn.

Một tiếng nổ lớn bất ngờ bên ngoài khiến cô giật bắn mình. Cô mở mắt và nhanh chóng nhận ra mình đang làm gì. Cô đẩy nàng ra, cố gắng lấy lại hơi thở. Chết tiệt! Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tiffany nhếch mép cười khi nàng lau khóe miệng bằng ngón tay cái. "Cậu là một người hôn giỏi đấy chứ, Kim Taeyeon. Tôi đã không mong đợi điều này xảy ra đó."

"Tại sao cậu lại làm điều này?" Cô vẫn còn hơi hụt hơi.

"Vui, phải không?" Một đôi mắt cười.

Taeyeon lắc đầu rên rỉ và úp tay lên mặt.

"Thư giãn đi, Siêu Mọt Sách." Tiffany lấy tay cô ra khỏi mặt. "Một chút vui vẻ trong sáng thì có sao?"

"Vui vẻ trong sáng? Cậu gọi đây là vui vẻ trong sáng?! Cậu có thể vô tâm đến mức nào nữa?"

"Chà có lẽ không quá trong sáng nhưng vẫn vui vẻ." Một nụ hôn đặt trên gò má ửng hồng của cô. "Gặp cậu sau, Kim Taeyeon. Tôi thích việc cậu đã tiến bộ nhiều đến thế," một tiếng thì thầm trần khàn khiến cô rùng mình.

Tiffany mở cửa và rời đi.







———
Đố ai đoán được tại sao Tiffany lại làm thế 😁
Taeyeon và cú gay panic đầu đời 😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net