9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi thực sự thích nước hoa của em đấy." Taeyeon kéo nhẹ môi trên của cô gái. "Và đôi mắt của em rất đẹp." Cô di chuyển đến môi dưới của cô gái. Cô cảm thấy cô gái ấy đang thở gấp và cố kìm lại một nụ cười tự mãn. Cô tiến về phía trước, ép cô gái vào tường. Cô nghiêng đầu để nụ hôn đi sâu hơn, nhẹ nhàng nhấm nháp từng lần kéo ra.

Taeyeon đột nhiên cảm thấy vai mình bị lôi ra, khiến cô phá vỡ nụ hôn.

"Yah!" Taeyeon quay lại và nghĩ rằng đó là một trong những người bạn của mình. Cô dừng lại khi thấy nàng ở đó. Cô nuốt tiếng chửi thề vào trong.

"Đi nào." Taeyeon kéo cô gái đang yên lặng và đỏ bừng mặt vẫn đang áp sát vào tường. "Hãy đi chỗ khác."

"Taeyeon..."

Cô nghe thấy giọng điệu buồn bã và nghiến chặt hàm. "Tự để tâm đến việc của cậu đi, Hwang." Cô bỏ đi với cô gái kia lặng lẽ đi theo.

Cô kéo cô gái vào một lớp học trống và ép cô gái vào góc. "Xin lỗi về sự gián đoạn." Cô nghiêng người và hôn cô gái từ từ. "Một số người quá tọc mạch..."

"Y-yeah..." Cô gái lắp bắp và ngây người đầu hàng trước nụ hôn của Taeyeon.

Cánh cửa đột ngột mở ra và Taeyeon lùi lại một bước, sợ rằng đó là một trong những giảng viên. Cô ấy chế giễu khi nhìn thấy đó là ai. "Đi đi, Hwang."

"Không. Chúng ta cần nói chuyện".

"Chẳng có chuyện gì để nói cả."

"Có, có chuyện để nói." Tiffany tiếp tục đến gần Taeyeon. Nàng dừng lại cách khuôn mặt cô vài inch. "Chúc may mắn lần sau, nhóc." Nàng vẫy tay ra hiệu cho người thứ ba trong phòng. "Về nhà đi."

Cô gái vội vàng rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Họ nhìn nhau chằm chằm.

"Cậu đang làm gì vậy Taeyeon?"

"Giống điều cậu đang làm thôi, Hwang. Làm sao? Không chịu được à? Tôi đã nói là hai người có thể chơi trò chơi này mà." Taeyeon đẩy Tiffany sang một bên. "Bây giờ thì lùi lại."

"Taeyeon..." Nàng nắm lấy tay Taeyeon.

"Cái gì? Tôi đang vui vẻ đây. Đó không phải là những gì cậu muốn tôi làm sao?" Taeyeon thả tay ra. Đau đớn. Tất cả nỗi đau lại trỗi dậy và cô đang cảm thấy từng cơn đau nhói trong lòng. "Ổn mà. Dù sao thì chúng ta cũng chưa bao giờ thực sự ở bên nhau phải không? Vì vậy, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi, Hwang. Đó là lỗi của tôi vì đã đủ ngu ngốc để thật lòng quan tâm." Cô lắc đầu. "Cảm ơn vì đã đánh thức tôi dậy." Cô đi ra khỏi phòng.

Tiffany chạy theo Taeyeon. "Mình xin lỗi." Nàng cố gắng bắt kịp với tốc độ của Taeyeon. "Làm ơn hãy để mình giải thích?"

"Có gì để giải thích?!" Taeyeon đột ngột dừng lại và nhìn Tiffany. "Thật rõ ràng nơi mà cậu đứng trong chuyện này nên chúng ta nên quên mọi thứ đi và tiếp tục, phải không? Tôi không hận thù gì cậu cả. Tạm biệt." Cô đi nhanh ra khỏi tòa nhà.

"Taeyeon..." Nàng theo sau cô. "Taeyeon-ah! Làm ơn mà!"

Cô gần như dừng lại sau khi nghe từ cuối cùng nhưng thay vào đó, cô ép chân mình phải di chuyển nhanh hơn. Đi đi, Fany ah. Không có gì giữa chúng ta và sẽ không bao giờ có bất cứ điều gì giữa chúng ta đâu. Cô bắt đầu chạy, lướt qua đám đông học sinh.

Tiffany cố gắng hết sức để theo kịp nhưng nhanh chóng mất dấu cô sau một đoạn ngắn. "Chết tiệt!" Nàng hít thở sâu để ngăn tiếng thở gấp và bình tĩnh đi về phía ký túc xá.

———

"Taeyeon!" Tiffany đập cửa một lần nữa. "Mở cửa ra.  Mình biết cậu đang ở trong đó."

Cô bỏ qua tiếng ồn, đeo tai nghe và ngồi xuống bàn làm việc.

"Kim Taeyeon!"

"Này, cậu đang làm phiền cả cái hành lang này đấy."

Tiffany quay lại và nhìn thấy một người mà nàng nhận ra là người bạn khác của Taeyeon. "Cậu là bạn của Taeyeon, phải không?"

"Phải, sao nào? Cũng muốn thử hủy hoại tôi à?"

Nàng hít vào thật mạnh. "Được rồi. Tôi xứng đáng với điều đó."

"Cậu đang làm gì ở đây?"

"Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."

"Tại sao?"

"Với tất cả sự tôn trọng, đó là chuyện giữa tôi và cậu ấy."

"Đúng nhưng vì cậu, một cách tuyệt vời, đã biến cậu ấy thành một người mà tôi thậm chí còn không nhận ra, nên tôi nghĩ cậu cũng nợ tôi một câu trả lời bé xíu chứ, phải không?"

Nàng thở dài. "Tôi không cố ý để điều này xảy ra."

"Oh vậy là cậu nhận ra đó là lỗi của cậu. Tiến bộ đấy... ít nhất là vậy."

Nàng nghiến chặt hàm nhưng vì nàng biết mình xứng đáng bị như vậy nên nàng không nói gì đáp trả.

Cô gái cao thở dài. "Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?"

"Tôi-..." Nàng nuốt nước bọt. "Tôi không chắc..."

"Cậu đã làm tan vỡ trái tim cậu ấy, phải không?"

Tiffany không biết phải trả lời như thế nào.

"Cậu ấy là một người tốt. Tại sao cậu phải làm tổn thương cậu ấy?"

"Tôi không cố ý!"

"Có thật không? Cậu hoàn toàn không lường trước được điều này? Ý tôi là... cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc âu yếm với những người ngẫu nhiên cuối cùng sẽ làm tổn thương một trong số họ à? Có thật không?"

"Không có gì nghiêm trọng cả, được chứ? Tất cả bọn họ đều biết điều đó!"

"Vậy còn Taeyeon thì sao? Nếu cậu ấy biết, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ hành động như thế này. Cậu có đồng ý không?"

"Tôi-..." Nàng biết bạn của Taeyeon nói đúng.

"Hoặc là hãy tìm cách khắc phục điều này hoặc làm ơn để bạn tôi yên. Thật tồi tệ khi phải nhìn thấy cậu ấy như thế này, tôi không muốn cậu làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nữa đâu".

"Làm thế nào tôi có thể khắc phục nó nếu cậu ấy thậm chí còn không nói chuyện với tôi?"

"Cậu nên nghĩ về điều đó trước khi cậu làm cậu ấy tan vỡ chứ." Sooyoung lấy chìa khóa trong túi ra và mở cửa.

Tiffany mở to mắt khi nhìn cô bước vào trong ký túc xá.

Sooyoung nhận ra ánh mắt kinh ngạc và thắc mắc đang đổ dồn về phía mình. "Bọn tôi là những người bạn tốt nhất của cậu ấy. Bọn tôi có chìa khoá dự phòng." Cô đóng cửa lại.

Tiffany hít một hơi thật sâu và rên rỉ khi nàng dựa vào tường. Mình đã làm gì cậu ấy thế này? Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay. Mình đã hủy hoại người tốt bụng nhất mà mình từng gặp... một người thật sự chân thành, quan tâm. Nàng nuốt xuống. Một người mình sẵn sàng tin tưởng. Nàng có thể cảm thấy nước mắt rơi xuống lòng bàn tay mình.

———

"Taeng, cậu thực sự phải dừng việc này lại."

Cô giật chiếc ba lô của mình khỏi tay của bạn mình. "Tại sao gần đây hai cậu cứ tọc mạnh thế nhỉ?"

"Bởi vì cậu đang hành động điên rồ, đó là lý do tại sao!"

"Nào, Taeng. Cậu thực sự đang tạo nên tiếng tăm khá xấu xí ở đây đấy. Đây không phải là cậu."

"Lại nghe chuyện tán nhảm hả, Kwon Yuri? Nói cho mình biết, mình đang ở đâu trong bảng xếp hạng tay chơi? Số 2? 3? Hm... Mình cần phải tăng tốc trò chơi của mình thôi. "

"Không vui đâu, Taeng."

Cô nhún vai.

"Tuy nhiên..." Người bạn khác của cô đột nhiên lên tiếng. "Cậu có thể là số một bây giờ vì người giữ danh hiệu này trước đó đã biến mất khỏi ánh mắt công chúng."

Cô nhướn mày. "Cậu đang nói đến..." Cô nuốt xuống. "Cô ấy?"

Sooyoung gật đầu. "Không thấy cô ta một tuần nay rồi, có thể hơn. Tin đồn xung quanh khuôn viên trường là cô ta đã chuyển sang một trường đại học khác."

"Oh?" Taeyeon cố gắng tỏ ra không bị ảnh hưởng. "Chà, nước đi hay đấy." Bảo sao mình cũng không thấy cô ấy xung quanh. Tất cả những gì cô nhận được vẫn là những cuộc gọi và tin nhắn mà cô vẫn không trả lời. Đột nhiên cô chỉ muốn cuộn tròn trên giường và khóc. "Gặp lại hai cậu sau." Cô nhanh chóng đi ra khỏi toà nhà.

Họ nhìn cô rời đi.

"Cậu có nghĩ rằng họ-..."

"Mình không biết và mình thực sự không quan tâm. Mình chỉ muốn Taengoo ngày xưa của mình trở lại ".

"Ừ, mình hiểu ý cậu." Cô thở dài.

———

Taeyeon nhìn chằm chằm vào bóng tối yên tĩnh. Tâm trí cô trống rỗng và trái tim thì tê liệt.

Tin tức đó tác động tới cô rất nhiều. Thật kỳ lạ khi không còn nhìn thấy Tiffany xung quanh nữa. Tất cả ý chí tiếp tục hành động nổi loạn và liều lĩnh đã biến mất.

Nó khiến cô phát ốm khi tưởng tượng phải hôn một cô gái khác.

Taeyeon hít thở sâu.

Cô đã nghĩ rằng điều này sẽ chữa lành vết thương hoặc ít nhất là gỡ hoà trò chơi nhưng bây giờ cô nhận ra rằng nó không làm được gì khác ngoài việc làm trầm trọng thêm nỗi đau của cô.

Cô không bao giờ thích bất kỳ ai trong số cô gái ngẫu nhiên đó. Cô không thích hôn họ. Họ không phải là nàng cho dù cô có cố thuyết phục bản thân rằng mọi cô gái đều giống nhau và việc cố gắng tưởng tượng ra nàng khó khăn như thế nào mỗi khi cô làm những điều đó.

Tâm trí cô lặp lại hai ngày đó ở Busan lần thứ một triệu. Cô nhắm mắt lại khi nhớ lại những ngày tháng đẹp nhất trong những năm đại học của mình. Cô thở dài và lau đi đôi mắt ướt.

Mình đã nghĩ cậu hiểu. Mình đã nghĩ cậu biết mình quan tâm nhiều như thế nào. Mình đã nghĩ cậu tin tưởng mình.

Cô hít một hơi thật sâu.

Nhưng Yuri nói đúng. Chúng ta không hẹn hò nên mình không thể giận cậu vì những gì cậu đã làm.

Cô mở mắt ra.

Vậy mà nó vẫn rất đau.

Cô ngồi dậy và quyết định chạy bộ. Ở trong phòng quá lâu với những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu chẳng có ích gì cho cô cả.

Cô cần đầu óc tỉnh táo.


———

Taeyeon giảm tốc độ khi cô đến gần quán bar ồn ào. Có vẻ như có một bữa tiệc khác tối nay. Cô lặng lẽ thở dài trước những ký ức về nàng và đêm đó cô đã ép buộc nàng về nhà mình.

Cô nhớ khuôn mặt dễ thương khi ngủ và vô tình nở nụ cười.

Cô quay lại, chuẩn bị trở về thì thấy hai người bước ra từ quán bar. Cô có thể nhận ra nụ cười và tiếng cười khúc khích đó ở bất cứ đâu.

Cô nhìn nàng cười trong khi ôm lấy cánh tay của người khác. Tìm được một cô gái mới, tôi hiểu rồi.  Cô nghiến chặt hàm. Cô quan sát hai cô gái thêm vài giây trước khi quay đầu bỏ chạy.

Tiffany nhìn thấy thứ gì đó màu xám từ khóe mắt và quay lại nhìn. Nàng có thể thề rằng đó là áo hoodie của Taeyeon - chiếc áo mà cô thường mặc khi chạy bộ.

"Unnie?"

"H-hả?" Tiffany bừng tỉnh. "Oh. Xin lỗi, Yoong. Chị đã nghĩ rằng chị nhìn thấy một ai đó chị quen". Nàng hít một hơi thật sâu. "Về nhà thôi. Ba của em sẽ rất tức giận nếu chị không đưa em về trước nửa đêm."

"Ông ấy thậm chí còn không có ở đây, Unnie! Ông ấy sẽ không phát hiện ra. Chúng ta không thể đi đến một bữa tiệc khác được à?"

Nàng cười. "Không. Chị muốn ở phe tốt của ba em. Ngoài ra, chị đã đưa em đến đủ các club và bữa tiệc trong tuần này rồi. Em nên có đủ câu chuyện để kể cho bạn bè ở nhà rồi chứ."

"Psh... chị thậm chí còn không cho em uống! Tất cả những gì em có thể nói với họ là chị nổi tiếng như thế nào". Yoona hờn dỗi.

"Đừng nói với họ điều đó. Chị không muốn bị tước mất chiếc xe của mình từ giờ đến hết năm đâu".

"Còn tốt hơn là bị cấm túc."

"Chúng ta đã quá lớn để bị cấm túc rồi."

"Thế mà, Appa vẫn không để em lái xe một mình vào ban đêm."

Tiffany cười khúc khích. "Đừng lo lắng, em sẽ bước sang tuổi 21 vào năm tới. Chị chắc chắn rằng ông ấy sẽ học cách buông lỏng em thôi."

"Em hy vọng như vậy, Unnie." Cô gái cao thở dài. "Vậy thì đi thôi. Em sẽ nói những lời tốt đẹp về chị với Samchon." Cô gái cười toe toét.

"Cảm ơn em. Em biết rằng em là đứa em họ bé bỏng yêu thích nhất của chị mà, phải không? "

"Em là đứa em họ bé bỏng duy nhất của chị, Unnie."

"Đúng vậy." Nàng dùng tay gạt bỏ nó ra và họ lại cười.

————

Taeyeon đóng sầm cửa lại và nhanh chóng vào bếp lấy nước.

Cô chạy một mạch về ký túc xá, không hề giảm tốc độ dù chỉ một giây.

Cô đặt ly vào bồn rửa và đứng dựa vào quầy.

Vậy là, cô ấy vẫn ở quanh và đây dường như, mình đã được thay thế. Vậy thì sao? Vẫn là tin cũ mà. Lần này chỉ tình cờ là một cô gái. Một cô gái rất xinh đẹp.

Cô đang ghen và cô biết điều đó.

"Mình ghét điều này!" Cô đấm vào cái quầy một lần và cởi áo hoodie ra.

Cô bước vào phòng tắm để tắm nước nóng trước khi đi ngủ.

Cô kiểm tra điện thoại lần cuối trước khi đi ngủ và thấy một tin nhắn mới.

Cô đọc nó. "Cậu có ra ngoài chạy bộ tối nay không? Mình nghĩ rằng mình đã nhìn thấy cậu".

Cô không trả lời, như thường lệ.

Một tin nhắn khác đến. "Vẫn không trả lời tin nhắn của mình, hả? Mình đoán mình xứng đáng với điều đó. Mình xin lỗi, Taeyeon. Làm ơn hãy nói chuyện với mình? Hãy để mình giải thích."

Có gì để giải thích?

----

Tiffany tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình nhưng không có câu trả lời nào tới. Tuần này, nàng quá bận rộn với việc gia đình người chú đột ngột đến thăm nên nàng không thể đến trường hoặc tìm cô.

Nàng nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"Vào đi."

Một khuôn mặt tươi cười vui vẻ xuất hiện. "Chị vẫn thức chứ, Unnie?"

"Đúng vậy." Nàng ngồi dậy và đặt điện thoại xuống. "Tại sao em vẫn thức?"

"Em đang chán. Đã nói với chị là chúng ta nên đến ít nhất một club khác cơ mà." Yoona ngồi xuống giường.

Tiffany cười. "Và để ba của em giết chị? Không, cảm ơn."

"Ông ấy thậm chí còn chưa về nhà!"

"Không quan trọng. Chị còn quá trẻ để chết."

"Có chuyện gì vậy, Unnie?" Yoona có vẻ lo lắng.

"Huh? Ý em là gì?" Tiffany's luôn giữ khuôn mặt tỉnh bơ.

"Nào. Chúng mình thật sự đã lớn lên cùng nhau. Em biết nụ cười giả tạo của chị mà. Và chị đã cười giả tạo em suốt cả tuần! "

Tiffany cười. "Thuật ngữ đó là quái gì trên thế giới này thế?"

"Nghiêm túc đấy, Unnie. Chuyện gì vậy? Rắc rối với bạn trai à?"

"Em biết đấy, chị đã không có bạn trai trong nhiều năm mà."

"Em xin lỗi..." Yoona biết tại sao.

"Không sao. Chị ổn mà."

"Có thật không vậy? Nó ổn khi thừa nhận rằng chị vẫn cần thời gian để chữa lành mà, Unnie."

"Không có gì xảy ra cả, Yoong."

"Có gì đó gần như xảy ra rồi, Unnie. Em sẽ không biết làm thế nào để vượt qua nó nếu em là chị. Em ngưỡng mộ chị vì sự mạnh mẽ đó, chỉ cần... đừng quá khắt khe với bản thân mình."

"Đó là quá khứ, được chứ? Hãy để nó yên ở đó."

Yoona gật đầu và im lặng. "Unnie..."

"Hm?"

"Chị là gay à?" Yoona hỏi một cách cẩn thận nhưng thẳng thắn.

"C-cái gì?" Tiffany gần như bị sặc nước bọt của chính mình. "Em lấy ý tưởng đó ở đâu vậy?"

"Em tình cờ nghe được một số người nói chuyện ở quán bar tối nay."

Nàng bác bỏ nó. "Đáng nhẽ ra giờ em phải biết tốt hơn là không nên nghe những lời đàm tiếu rồi chứ."

"Phải, nhưng... họ đã nói điều gì đó về chị và cô gái này... Kim Taehyun? Daeyeon?"

Taeyeon. Nàng nín thở. "Họ đã nói gì?" Nàng phải biết.

"Rằng chị đã vứt bỏ chị ấy một cách tàn nhẫn và đó là lý do tại sao chị ấy hiện đang đánh bại những gã đàn ông trong việc lăng nhăng với phụ nữ trong cả khuôn viên trường."

Nàng nhìn xuống, nghịch điện thoại.

"Đó là sự thật, phải không, Unnie? Chị đã chơi đùa với chị ấy, phải không?" Yoona tìm kiếm đôi mắt của người chị họ mình.

"Đừng làm nó nghe tệ hại như vậy. Không có chuyện gì xảy ra cả!"

Cô thở dài. "Em tưởng chị đã nói sẽ không làm thế nữa, Unnie. Và tại sao lại là cô gái này?"

Tiffany chỉ nhún vai.

"Unnie..."

"Muộn rồi, Yoong. Em không muốn bỏ lỡ chuyến bay của mình vào ngày mai đâu. Em có thể ngủ ở đây nếu em muốn". Nàng di chuyển ra khỏi giường để tắt đèn.

Yoona thở dài và kéo chăn lên để trượt xuống dưới. "Em thậm chí còn không phiền nếu chị thực sự thích chị ấy, Unnie. Chỉ cần... đừng xấu tính với chị ấy như vậy. Hoặc với những người khác, vì vấn đề đó."

Tiffany nằm xuống bên cạnh em họ của mình. Quá muộn cho điều đó rồi. "Chị sẽ ghi nhớ điều đó."

Mặc dù vậy, nàng dường như không thể ngủ. "Này, Yoong?" Nàng nói lại sau vài phút im lặng.

"Vâng, Unnie?"

"Biết câu chuyện cười nào hay ho không?"

"Hmm..." Cô cố gắng suy nghĩ. "Brad Pitt đã nói gì với vợ khi cô ấy không thể ngủ?"

"Gì?"

"Ahn-jol-lee-na?"

(*vợ Brad Pitt là Angelina Jolie, còn Ahn-jol-lee-na chắc là chơi chữ tiếng Hàn 'không ngủ được à' :)) )

Tiffany cười lớn và vỗ tay. "Ôi chúa ơi..."

"Rất vui vì chị thích cái đó, Unnie." Cô ngáp sau khi cười xong.

"Cảm ơn, Yoong. Đi ngủ thôi."

"Ngủ ngon, Unnie."

"Chúc ngủ ngon." Tiffany vẫn đang cười thầm một mình. Nàng chợt nảy ra một ý tưởng và chộp lấy điện thoại của mình.

———

Taeyeon trằn trọc mãi và dường như không thể ngủ được.

Điện thoại của cô đột nhiên rung lên dưới gối và cô với lấy nó.

Một tin nhắn mới.

Cô cau mày và nhấp vào nó.

"Brad Pitt đã nói gì với vợ khi anh ấy không thể ngủ?"

Cái quái gì-...

Điện thoại lại rung lên trước khi cô vượt qua sự ngạc nhiên của mình với cái tin nhắn ngẫu nhiên đó.

"Ahn-jol-lee-na?"

Cô cười toe toét. Và thế mà cậu đã gọi mình là nhảm nhí...

Một tin nhắn khác đến.

"Taeyeon-ah, cậu ngủ chưa?"

Taeyeon hít thở sâu. Cô nhấp vào nút trả lời và nhập. "Chưa." Cô do dự - ngón tay của cô di chuyển nút 'gửi' trong vài phút trước khi cô quyết định cứ nhấn nó.

Câu trả lời đến nhanh. "Mình cũng không ngủ được. Rất vui vì cậu đã trả lời. Mình thực sự xin lỗi. Cậu có thể làm ơn để mình giải thích được không?"

"Có gì để giải thích?"

"Rất nhiều. Làm ơn mà?"

Taeyeon chỉ biết thở dài và khóa điện thoại trước khi đặt nó sang một bên. Cô nhắm mắt và cố gắng đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net