Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn biết một thành phố có thú vị hay không, hãy trải nghiệm cuộc sống khi về đêm.

Apo đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh quầy pha chế. Tay nâng ly rượu, mắt nhìn chăm chú vào chàng ca sĩ đang đứng biểu diễn bên trên. Người này chính là đối tượng đêm nay của cậu.

Chàng ca sĩ có mái tóc dài được buộc theo kiểu đuôi ngựa. Trên tay đang nâng niu cây đàn giống như ôm người tình trong lòng. Chàng ca sĩ khiến những người bên dưới say sưa đắm chìm trong từng lời ca tiếng hát bằng một chất giọng trầm ấm xem lẫn sự ngọt ngào của anh.

- "Mời anh một ly."

Apo chặn người này ngay khi thấy anh bước từ sân khấu xuống nhưng đối phương thẳng thừng phớt lờ cậu, đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn. Anh đi thẳng ra ngoài quán bar và rẻ vào một con hẻm nhỏ phía sau quán.

Thú vị!

Apo thích nhất cảm giác chinh phục.

Chàng ca sĩ bị một người say rượu va vào. Apo nhìn thấy người say rượu móc ví của chàng ca sĩ.

Apo đứng yên không lên tiếng và tiếp tục quan sát.

Sau khi cậu bước ra khỏi quán bar, quả nhiên nhìn thấy chàng ca sĩ đang ngồi xổm bên đường, ánh mắt thẫn thờ nhìn dòng người qua lại.

Apo cố tình đi qua thì bị người kia gọi lại.

- "Anh trai, có thể cho tôi mượn điện thoại không?"

Apo lắng nghe cuộc hội thoại của người này, hóa ra anh ta cũng đến thành phố này để công tác. Bây giờ không có ví nên không thể về khách sạn. Đêm nay ngủ ở đâu cũng là một vấn đề.

- "Tôi cũng đi công tác ở đây, khách sạn tôi ở vừa hay cũng gần đây. Hay là anh đến chỗ tôi ngủ tạm một đêm."

Đôi khi, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là có thể biết được đối phương có thuộc kiểu người như mình không!

"Bíp"

Apo quẹt thẻ mở cửa phòng trước khi bị người kia đè lên tường. Mục đích của cả hai rất đơn giản và giống nhau. Họ cùng nhau trải qua một đêm ở một thành phố xa lạ, ngày hôm sau, đường ai nấy đi.

Ngày hôm sau.

Khi Apo thức dậy, đối phương vẫn còn đang ngủ. Cậu nhanh chóng thu dọn hành lý của mình và để lại một mảnh giấy trước khi rời đi.

- "Tôi đã thanh toán tiền phòng cho ba ngày tiếp theo!"

Apo không để lại thông tin liên lạc của mình. Mặc dù chỉ là mối quan hệ tình một đêm nhưng nếu hai người ở chung một thành phố, cậu thật sự muốn liên lạc lại với đối phương.

Bởi vì kỹ năng người này rất tốt.

Apo lên máy bay và hạ cánh chỉ sau vài giờ. Ngay khi vừa đặt chân xuống sân bay cậu đã nhận được điện thoại từ mẫu hậu. Apo một tay xoa eo, một tay kéo vali, nghiêng đầu kẹp chiếc điện thoại trên vai.

- "Con trai. Con còn nhớ anh trai của con không? Hai ngày nữa con trai anh ấy sẽ đến chỗ chúng ta để công tác, hình như diễn tour gì đó."

- "Mẹ cảm thấy dù sao chúng ta cũng như người một nhà, hay là để nó đến ở chung với con. Con làm chú người ta rồi thì phải cư xử sao cho ra dáng một người lớn."

Người anh trai mà mẹ cậu đề cập thật ra không có quan hệ máu mủ gì với gia đình cậu, chỉ là một người hàng xóm cũ. Chẳng phải người ta vẫn thường hay nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần hay sao? Mẹ Apo sinh cậu muộn, vốn dĩ bà cứ nghĩ sẽ không có đứa con này xuất hiện trong cuộc đời. Đó là lý do vì sao bà kết thân với gia đình hàng xóm nhà họ Trương.

Trích nguyên văn lời của người nhà họ Trương: "Từ nay về sau, con trai tôi sẽ là con trai nhà họ Trần của hai người. Hãy để nó chăm sóc hai người khi về già.

Thời gian dần trôi, người lớn cũng đã lập gia đình nhưng đời này lại xuất hiện một khoảng cách thế hệ.

Đứa con trai của người nhà họ Trương sinh được một cậu con trai, sau đó mẹ Apo cũng sinh ra cậu.

Trên danh nghĩa, Apo có thêm một đứa cháu, nhưng người này lại lớn tuổi hơn cậu!

Vài ngày sau, khi Apo đang ngủ thì bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cửa vừa mở, cậu liền nhìn thấy đứa cháu trai của mình đang đứng ngay ngắn bên ngoài cùng một chiếc vali và cây đàn guitar vác trên lưng.

Nhìn đứa cháu trai này sao có cảm giác quen quen?

! ! !

Apo sực nhớ ra, đây chẳng phải là người bạn giường cậu nhặt bên đường tối hôm đó sao?

Sở dĩ Apo có thể nhớ rõ đối phương như thế bởi vì kỹ thuật của người này rất tốt. Nhưng Apo không chắc người này có nhận ra cậu hay không, dù sao hôm ấy hai người vừa bước vào phòng đã lập tức "vào việc", thậm chí căn phòng còn chưa kịp nhận được ánh sáng từ ngọn đèn.

- "Cậu là Mile?" Apo chủ động lên tiếng trước. Dù sao cậu cũng mang danh là một người chú.

- "Hay là đi vào trước đi."

Apo mời Mile ngồi xuống ghế sau đó quay người đi vào phòng bếp lấy nước.

Mile nhìn bóng lưng của Apo, nếu không phải vì xảy ra mâu thuẫn với người quản lý trong chuyến lưu diễn, anh nhất định sẽ không đến ở nhờ nhà người chú họ Trần này.

Nhưng mà, tình huống hiện tại, đúng là thảm họa.

- "Phòng nhà tôi hơi nhỏ, cậu cố gắng một chút." Apo dẫn Mile lên phòng, nhìn thấy Mile bắt đầu sắp xếp hành lý nên cậu lập tức đi ra ngoài.

Đúng là lạ, chẳng lẽ những người làm nghệ thuật đều lạnh lùng xa cách như thế sao?

Nhưng đúng là đêm đó cậu ta cũng không nói nhiều!

Thấy não mình bắt đầu chạy lung tung, Apo lập tức lắc đầu, vứt bỏ những hình ảnh không nên thấy ra khỏi tâm trí. Cậu quay lại phòng bếp.

Đêm hôm đó, cuối cùng Mile cũng đã nói với Apo câu đầu tiên sau một ngày dài.

- "Chú ơi, tôi quên lấy đồ ngủ, chú mang vào giúp được không?"

Apo không nghĩ gì nhiều, cậu đi thẳng vào phòng ngủ của Mile cầm lấy một bộ đồ rồi đẩy cửa phòng tắm đưa cho anh. Nhưng khi vừa mới mở cửa, tay cậu đã bị một bàn tay ẩm ướt kéo vào sau đó cả người bị đẩy dựa vào tường.

Mile không mặc quần áo, Apo cố gắng khống chế ánh nhìn của mình. Cậu chỉ nhìn thẳng vào hàng lông mày của đối phương và hỏi: "Sao vậy?"

- "Chú ơi, đêm đó chú hài lòng không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net