Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo tự cười nhạo bản thân. Cậu thay giày chuẩn bị đi ra ngoài. Cửa vừa mới mở liền thấy Mile đang đứng bên ngoài, tay anh đang cầm chìa khóa, hình như muốn mở cửa nhà.

Apo vẫn giữ nguyên nét mặt không cảm xúc của mình, cậu chỉ hất cằm hỏi: "Về rồi à?"

Nhìn thái độ vô tình của Apo, đột nhiên Mile cảm thấy giận dỗi. Cả đêm nay anh cứ ngó nghiêng chiếc điện thoại trên tay mình, thỉnh thoảng lại vuốt màn hình vài cái nhưng không có thứ anh mong đợi. Mile cứ nghĩ sau khi nghe được bài hát đêm qua, Apo sẽ phản ứng một điều gì đó hoặc ít nhất cũng sẽ cảm động. Kết quả sau khi anh hát xong đi xuống sân khấu, điện thoại người kia không liên lạc được.

Mile mang theo tâm trạng tức giận đi liên hoan cùng những thành viên trong đội nhưng suốt cả buổi tiệc, tâm trí anh lại bay lơ lửng đến chỗ người đàn ông đang đứng trước mặt này.

- "Tại sao điện thoại không gọi được?" Mile đứng ở cửa hỏi Apo.

- "Có thể hết pin. Mau tránh ra, tôi phải đi làm."

Mile vẫn đứng im chặn trước cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào Apo. Apo cũng mở to mắt trừng lại anh, hỏi anh muốn gì.

- "Hôm qua chú rời buổi diễn khi nào?" Mile vẫn không từ bỏ.

Apo nghe xong câu hỏi này, trong đầu cậu lại vang lên những lời bàn tán của những cô gái đứng cạnh đêm qua. Cảm xúc khó chịu lại một lần nữa bám lấy Apo, ngực cũng bắt đầu nhói lên.

- "Đêm qua công ty gọi đi họp đột xuất nên không ở đến cuối."

- "Lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ đi bù lại."

Lời nói của Apo chân thành đến mức khiến cậu cũng không tin được những lời bản thân vừa nói.

Mile nghe xong thì cả người chán nản. Anh bước sang một bên nhường đường cho Apo.

- "Đêm qua tôi có biểu diễn một bài hát mới. Vốn dĩ là hát cho chú nghe."

- "Vậy đợi khi nó được phát hành, tôi sẽ mua ủng hộ coi như đền bù cho cậu." Lần đầu tiên Apo có cảm giác mình thật sự ra dáng một người chú khi nhiệt tình dỗ đứa cháu này như thế.

Có vẻ như Mile cũng đang muốn được dỗ dành!

- "Thôi bỏ đi." Mile hậm hực xỏ đôi dép đi trong nhà sau đó lửng thửng bước lên phòng và ngã mạnh xuống giường.

Mile đã không ngủ suốt một đêm. Nhân vật chính của buổi tiệc đêm qua là anh nhưng trái ngược với sự huyên náo ồn ào của mọi người, Mile lại thu mình ngồi một góc thẩn thờ. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, tại sao Apo không nghe điện thoại của anh, liệu Apo có nghe thấy bài hát anh hát không.

Vừa nghĩ vừa giận, Mile cố tình không về nhà, ép bản thân ngồi ở buổi tiệc cả đêm. Nhưng khi trời vừa sáng, anh lại không kìm được mà vội vàng chạy đi bắt xe trở về nhà, sau đó gặp được Apo ngay ngoài cửa.

Apo đứng ở cửa một lúc lâu, sau khi chắc chắn không có âm thanh nào phát ra từ phòng ngủ kia, cậu mới từ từ đóng cửa lại.

Apo là người đầu tiên đến công ty. Suốt một đêm ngủ không ngon giấc, cậu liền đi đến phòng pha chế rót cho mình một ly cà phê để tỉnh táo đầu óc. Đợi mọi người đến đông đủ, Apo tổ chức một cuộc họp nhỏ để thảo luận một số công việc sắp tới.

Sau buổi họp, bên phía M.Entertainment gửi mail đến.

- "Apo, số ảnh cần chỉnh sửa đã được chuyển vào mail cho anh rồi đấy. Bên họ đang cần gấp nên hi vọng có thể nhận được ảnh trước mười giờ tối nay."

Một đồng nghiệp ở phòng khác gửi tin nhắn đến Apo. Nhận được thông báo, cậu gửi lại một biểu tượng like, sau đó nhấp chuột vào mail mới nhất.

Là một tệp tin.

File được giải nén rất nhanh, bên trong có rất nhiều thư mục được sắp xếp cẩn thận và khoa học. Apo chia nhiệm vụ cho từng người trong nhóm và cũng bao gồm cả cậu.

Có rất nhiều ảnh cần sửa, có vẻ tối nay lại phải tiếp tục tăng ca.

Apo nhấp vào một thư mục, ngay lập tức, gương mặt của Mile xuất hiện một loạt trên màn hình máy tính. Đó là số ảnh được chụp từ đêm nhạc hôm qua.

Đúng là trùng hợp thật!

Mile trong hình còn hấp dẫn và tỏa sáng hơn những gì Apo thấy trên màn hình lớn. 

Apo thở dài. Bây giờ cũng không thể đổi file với những người khác, điều này không được bình thường. Cuối cùng Apo chỉ còn cách cầm chuột và di chuyển. 

Mile luôn làm chủ sân khấu khá tốt, anh biết làm cho bản thân trở nên nổi bật. 

Apo vừa chỉnh màu vừa suy nghĩ, rõ ràng Mile lớn tuổi hơn cậu nhưng mỗi khi nhìn vào mắt anh, Apo đều cảm nhận được một sự ngây ngô chân thật.

Đầu óc lại bắt đầu mất tập trung, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt trên màn hình. Anh ấy có đôi mắt sắc bén, chiếc cổ lấp lánh ánh mồ hôi và cánh tay ôm chặt cây đàn.

Chỉ nhìn qua màn hình, Apo cũng có thể cảm nhận được sức nóng trên cơ thể của Mile, cảm nhận được cơ bắp săn chắc ẩn sau lớp áo của anh.

"Chú ơi, tôi làm chú sướng không?"

Tâm trí Apo không ngừng hiện lên những hình ảnh thân mật với Mile và cả những âm thanh không đứng đắn kia cũng vang vọng trong đầu cậu. Cơ thể bắt đầu khó chịu.

Không được! Không thể tiếp tục nghĩ về những thứ bậy bạ như thế được!

Apo ngậm một điếu thuốc trên miệng sau đó đẩy ghế đi ra ngoài.

- "Apo? Đi đâu vậy?" Một đồng nghiệp trong phòng vừa ngáp vừa hỏi.

- "Ra ngoài đổi gió."

Cơn gió mùa đông mang theo hơi lạnh phả vào người Apo. Cậu cố tình không mặc áo khoác, cậu muốn mượn gió lạnh thổi bay đi tâm trạng bức bối, muốn mượn gió lạnh xua đi những dòng suy nghĩ viễn vông không nên có trong đầu.

Apo hút từ điều này sang điếu khác, đến khi cậu quay trở lại phòng, cơ thể đã lạnh ngắt.

Ắc xì!

Apo hắc hơi. Sau đó cảm giác chóng mặt đau đầu ập đến cơ thể cậu.

Không phải mới đó mà đã cảm lạnh rồi chứ!

- "Sao anh đi ra ngoài mà không mặc áo khoác thế?" Một cô gái nhỏ trong phòng đang hỏi mọi người muốn ăn gì. Khi đến bên bàn Apo, cô cảm thấy hình như anh ấy không được khỏe.

- "Anh ăn gì? Mọi người đều ăn cơm sườn, em đặt luôn cho anh một phần nha?"

- "Cho anh một phần cháo đi!" Apo sờ trán, vẫn không nóng lắm. Vừa nãy bị chóng mặt có thể đã bị trúng gió.

Sau khi dùng xong bữa tối, mọi người lại bắt tay vào công việc. Văn phòng ban đêm rất yên tĩnh, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm để giữ tinh thần tỉnh táo.

- "Em thấy trên mạng có thảo luận về buổi biểu diễn này, có rất nhiều người tham gia." Mine đang chỉnh sửa ảnh của một tay trống.

- "Chỉ có thể là Mile! Mọi người có biết giá vé cao nhất là bao nhiêu không?" Cô gái nhỏ làm động tác tay, mọi người đều ngạc nhiên trước con số cô gái nói.

- "Đắt thế sao? Có người thật sự mua à?" 

- "Phải nói là thật sự khó để mua được một tấm vé!" Cô gái rất tự hào, cứ như cô đã giành được vé trên tay!

- "Bây giờ giới giải trí đúng là dễ kiếm tiền thật." Anh trai bắt đầu bày tỏ suy nghĩ của mình. Cô gái nghe thế liền mở to mắt nhìn anh.

- "Anh đừng có mà tỏ thái độ như thế. Chỉ vì Mile hát hay và có tài nên mới có nhiều fan như thế. Hơn nữa, anh ấy cũng có rất nhiều fan nam đấy!"

Mặc dù trên mặt Apo tỏ vẻ không quan tâm nhưng hai tai vẫn chú ý lắng nghe hai người nói chuyện. Sau khi cân nhắc một hồi lâu, cậu từ từ lên tiếng: "Hôm qua anh mới đọc được một tin, có người nói nhóm bọn họ có cuộc sống về đêm rất phong phú, là kiểu đó đó, thật hay giả vậy?"

Apo không có can đảm để hỏi một cách thẳng thắn rằng Mile có phải rất thích hẹn hò tình một đêm hay không, vì vậy cậu đành phải vòng vo thám thính.

Mặc dù chính bản thân Apo cũng biết Mile là kiểu người như thế, rõ ràng hai người họ quen biết nhau cũng trong hoàn cảnh tương tự!

Nhưng việc lên giường với cậu cùng việc lên giường với người khác rõ ràng khác biệt rất lớn!

Apo không nhận ra hiện tại suy nghĩ của mình tiêu chuẩn kép đến mức nào. Lúc trước, chính bản thân cậu "hẹn" Mile khi không biết rõ người này là ai, vậy mà bây giờ lại muốn người ta phải giữ mình trong sạch khi ở cùng cậu.

- "Đây nhất định và vu khống! Chắc chắn là do đám anti trên mạng tung tin để bôi nhọ anh ấy!" Cô gái nhỏ lập tức bật chế độ bảo vệ thần tượng. Cô gần như dành cả nửa buổi chỉ để phổ cập cho Apo biết được những kiến thức về fan cũng như antifan của ngành giải trí.

Apo lắng nghe một cách mù mịt. Nói nhiều như thế, cuối cùng Apo cũng chưa kết luận được có phải Mile là người thích kiểu sống như thế không.

Cả nhóm nhanh tay nhanh chân hoàn thành công việc trước thời gian quy định. Sau khi nộp xong file cho bên kia, Apo leo lên xe và lái về nhà. 

Bây giờ, cảm giác nặng đầu ngày một nhiều hơn, trán cũng nóng bừng bừng hơn lúc chiều.

Đúng là bị sốt thật rồi!

Hình như ở nhà không có thuốc hạ sốt.

Apo mở cửa, đèn trong phòng khách vẫn đang sáng. Cậu nhìn thấy Mile đang ngồi trên ghế sofa nhưng không biết đang làm gì. Cả người Apo đang mệt mỏi, đầu thì lại đau không ngừng nên sau khi cởi giày, cậu đi thẳng lên phòng ngủ.

 Không thấy mình sao? Mile giận dỗi trong lòng, sau đó liền đứng dậy đi theo Apo vào phòng ngủ.

- "Này!" Mile dựa người vào cửa và nhìn Apo, người vừa bước vào phòng còn không kịp đóng cửa đã leo lên giường cuộn chăn thành một cục tròn.

- "Sao hôm nay chú về muộn thế?"

Sao về muốn ấy hả, còn không tự nghĩ xem là vì sao? Apo thầm trách, nếu không vì chỉnh ảnh cho các người, thì tôi ở lại chơi à? Lại còn cảm lạnh rồi sốt nữa!

- "Tăng ca..."

Apo vừa mở miệng thì lập tức phát hiện cổ họng mình đã bắt đầu khàn đi. Đứng ngoài gió hút nhiều thuốc như thế, bây giờ lại lên cơn sốt, Apo đoán mình bị viêm họng.

- "Chú không khỏe hả?" Mile lập tức đến bên giường, Apo vùi cả người vào chăn chỉ lộ ra gương mặt vì sốt mà bắt đầu ửng hồng.

Mile lấy tay đặt lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ. Lòng bàn tay anh lập tức nóng lên.

Có thể con người ta khi bị bệnh thường trở nên yếu đuối và muốn dựa dẫm hơn. Lúc này, Apo không muốn đóng vai làm một người chú nữa, cậu nhắm mắt ậm ừ phát ra âm thanh làm nũng với người bên cạnh.

- "Chồng ơi, em lạnh quá!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net