Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gửi tin nhắn cho quản lý, Mile ôm máy tính trở về phòng. Anh bắt đầu đọc bản kế hoạch của chương trình một cách nghiêm túc.

Một người ban đầu phản đối kịch liệt việc ghi hình chương trình thực tế bây giờ lại cảm thấy hứng thú với nội dung bên trong.

Việc tham gia chương trình thực tế chưa bao giờ được Mile nghĩ đến. Trong suy nghĩ của anh, những kiểu chương trình như thế này chẳng khác gì việc đưa một đám người đến một địa điểm nào đó rồi tự lực cánh sinh giải quyết những yêu cầu được đưa ra, hoặc lập nhóm tương tác qua lại.

Mile không thích những điều này, toàn là sự giả tạo.

Nhưng lần ghi hình này được thực hiện chung với nhóm của Apo, chắc chắn sẽ không giống như thế. Mile chưa bao giờ nhìn thấy Apo làm việc, trải nghiệm mới lạ này khiến Mile có những kỳ vọng mơ hồ nào đó.

Có điều, tại sao quản lý vẫn chưa trả lời tin nhắn?

Chẳng phải ngày thường hận không thể gọi tám trăm cuộc sao, bây giờ lại không có động tĩnh gì thế? Mile loay hoay với chiếc điện thoại trên tay, anh kiểm tra mạng trên điện thoại, nó vẫn được kết nối bình thường.

"Chậc! Cái điện thoại vô dụng này!"

Mile trực tiếp gọi cho quản lý và phải mất một lúc lâu bên kia mới nhận máy.

- "Được rồi! Được rồi! Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trả lời lại bên họ sau. Alo! Mile hả? Có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia rất ồn ào, xung quanh đều có tiếng người. Mile cau mày, cảm giác bị phớt lờ chẳng vui chút nào!

- "Em gửi tin nhắn cho anh sao anh không trả lời?" Giọng nói của Mile đã trầm xuống. Lúc nãy còn đang phấn khích vì chương trình thực tế, nháy mắt thái độ liền thay đổi.

Bây giờ anh lại không muốn tham gia nữa!

- "Em nhắn cho anh có chuyện gì? Nãy giờ đang bận họp nên không chú ý điện thoại." Tiếng bước chân dừng lại, sau đó là một không gian yên tĩnh. Có lẽ quản lý đã tìm được chỗ ngồi để nghe điện thoại.

- "Có chuyện gì thì em nói luôn đi."

- "Em muốn hỏi anh khi nào cái chương trình thực tế kia sẽ được ghi hình?"

- "Bên công ty BS có xảy ra chút vấn đề. Lúc đầu dự kiến sẽ ghi hình tại nhóm hậu kỳ của bọn họ nhưng người trưởng nhóm đang bị bệnh."

Đúng là bị bệnh, mặc dù đã hạ sốt nhưng cơ thể Apo vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Mỗi đêm Mile vẫn nghe thấy tiếng ho kìm nén ở phòng bên cạnh.

- "Cho nên chương trình sẽ hoãn việc ghi hình lại?" Mile kéo chuột xuống trang cuối để xem thời gian, chương trình sẽ diễn ra trong một tháng.

- "Bên đó dự định sẽ đổi nhóm. Chúng ta đang thảo luận để thay đổi nhóm hậu kỳ sang nhóm sản xuất." Giọng nói của người quản lý trở nên mệt mỏi. Nếu phải thay đổi nhóm, có thể sẽ phải thay đổi lại bản kế hoạch và lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Suy cho cùng, công việc của mỗi nhóm mỗi khác, bọn họ không thể giữ nội dung của nhóm này để thực hiện ở nhóm khác được.

- "Nhóm sản xuất?" Mile nhăn mày, anh tham gia cũng vì muốn làm việc cùng Apo. 

- "Ừ. Mà cho dù đổi nhóm cũng không có vấn đề gì. Sở dĩ, kế hoạch mùa thứ hai cũng đang được chuẩn bị nhưng chưa có chủ đề cụ thể. Nếu chúng ta thay đổi nhóm, đồng nghĩa với việc mùa thứ hai sẽ tiếp tục kết hợp với nhóm sản xuất này."

- "Không được! Nếu đổi nhóm, em sẽ không ghi hình."

- "Chuyện ghi hình với việc đổi nhóm có liên quan gì đâu. Dù sao cũng cầm kịch bản mà diễn thôi."

- "Nói đến diễn xuất, khi nào có thời gian thì tham gia học diễn xuất đi. Anh sẽ đăng ký cho em một lớp. Hiện nay, ca sĩ lấn sân sang phim ảnh rất phổ biến. Em có thể vừa hát vừa đóng phim."

Nhận thấy quản lý lại bắt đầu nói những điều vô nghĩa, Mile lập tức quay lại chủ đề chính.

- "Em nói rồi, em chỉ làm việc với nhóm hậu kỳ, nếu thay đổi nhóm, anh tự đi mà tham gia cái chương trình vớ vẩn này đi." Mile nói xong lập tức cúp điện thoại.

Khi Mile trở ra phòng khách, thấy Apo đang ngồi trên ghế uống nước, anh đi tới nghiêng đầu lên vai cậu, sau đó dùng giọng trách móc nói chuyện với Apo: "Khi nào chú mới khỏe lại, sao sức người trẻ tuổi như chú lại yếu hơn tôi thế?"

Apo nghe xong hai mắt liền mở to nhìn Mile. Ngày thường cậu vẫn thường xuyên tập thể dục và cố gắng giữ gìn vóc dáng của mình. Mặc dù nhỏ tuổi hơn Mile nhưng một người quanh năm ngồi cắm cọc trên bàn máy tính với một người chạy khắp nơi như Mile có thể đem ra so sánh sao!

- "Sức khỏe tôi yếu thì liên quan gì đến cậu?" Apo đặt cốc nước xuống sau đó lấy tay đánh vào trán Mile và đẩy anh ra khỏi người mình.

- "Đừng nhúc nhích. Để tôi ôm một lát đi. Chú không thể dịu dàng với tôi được một chút sao?"

Dưới sự phản đối của Apo, Mile vẫn tiếp tục ôm chặt người vào lòng. Người này ngoài việc giao tiếp với anh, còn lại đều trưng bộ mặt lạnh lùng ra trước mặt anh. 

Rõ ràng trước đó vẫn ổn, nhưng kể từ sau khi tham gia đêm nhạc hôm ấy, mối quan hệ của cả hai lại trở về như ban đầu, thậm chí Apo còn hơi né tránh Mile.

- "Dịu dàng với cậu sao, cũng được,  dù sao tôi cũng là chú cậu mà, đúng không, cháu trai?" Apo luôn thích dùng vai chú của mình để chọc tức Mile nhưng lần này Mile không tức giận, ngược lại anh còn thích thú.

- "Vậy chú mau ôm đứa cháu trai này đi."

- "Ôm ôm đi mà ~~~!" Mile cố tình dùng giọng mè nheo, mặt không biết xấu hổ cọ cọ lên ngực Apo.

- "Chết tiệt! Tôi muốn nôn hết bữa tối ra luôn rồi đây." Apo vừa cười vừa đẩy đầu đối phương ra. Trong lúc hai bên đẩy qua đẩy lại, cổ họng Apo lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, cậu dùng tay che miệng ho liên tục.

- "Xem kìa..." Mile đưa cốc nước cho Apo và một tay xoa lưng cho cậu. Cơn ho vẫn không ngừng, ngực bắt đầu đau nhói.

Một lúc sau cơn ho từ từ dịu xuống, Apo uống cốc nước trên tay. Hốc mắt cậu đỏ lên và chứa đầy nước. Tay Mile bắt đầu trượt xuống lưng và vuốt ve vùng eo của Apo.

- "Cậu có còn là người không? Tôi thế này mà vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện đó à?" Apo liếc mắt với Mile nhưng thái độ không phản kháng. Mile nhìn Apo cười, anh ước gì có thể đè người này ngay tại đây.

- "Đi tắm không?" Mile hôn nhẹ vào vành tai của Apo rồi từ từ trượt xuống cổ. Apo bị tóc của Mile châm vào có hơi ngứa nên cậu rụt người lại.

- "Tóc cậu làm tôi ngứa chết đi được."

Tóc mái của Mile đã dài rất nhiều, ở nhà anh thường buộc một chùm nhỏ trên đầu. Hai người chỉ mới ôm nhau một lúc mà phần tóc được buộc đã rơi ra che đi đôi mắt của Mile.

- "Giúp tôi cắt tóc mái đi." Mile lắc đầu, phần tóc rơi xuống che phủ mắt khiến anh cảm thấy khó chịu.

- "Tôi không biết cắt." Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của Apo bởi vì cậu chính xác là một tên vô dụng. Nhờ cậu cắt tóc sao, thà để chó gặm còn thấy dễ nhìn hơn.

- "Cắt đi không cần sợ, cùng lắm tôi đi cạo luôn."

Apo tưởng tượng ra cái đầu cạo trọc của Mile liền cười phá lên. Nhờ vào trí tưởng tượng phong phú của mình, cậu không thể nào nhìn Mile một cách bình thường được nữa.

- "Cười cái gì?" Mile nhéo eo Apo sau đó đẩy cậu nằm lên ghế sofa.

Apo nằm bên dưới giãy giụa một hồi, cả người vặn qua vặn lại cười nghiêng ngã. Cuối cùng cậu giữ chặt tay Mile xin tha thứ: "Đứng lên đi. Tôi cắt tóc giúp."

Apo lôi trong tủ ra một tấm ga trải giường cũ và quấn lên người Mile như ngoài tiệm. Mile ngồi trên ghế nhìn Apo với một vẻ mặt háo hức mong chờ. Tay cầm kéo của Apo chợt run lên.

- "Tôi cắt thiệt đó."

- "Cắt đi."

Mile nhếch khóe miệng, đôi mắt cong cong, nụ cười tràn ngập sự vui vẻ.

Apo hít một hơi để lấy tinh thần. Tay cầm kéo đưa lên đưa xuống để tìm vị trí thích hợp, sau đó cậu dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một nhúm tóc như người thợ vẫn hay làm.

Tay Apo run rẩy, độ cứng của tóc không giống như cậu nghĩ. Vì nhúm tóc không được giữ đủ chặt nên suýt chút nữa Apo tự cắt vào tay mình. Mile vội nắm lấy bàn tay Apo và dùng đầu ngón cái xoa xoa mu bàn tay cậu.

- "Đừng sợ."

- "Sao không sợ được. Đầu của cậu đang nằm trong tay tôi đấy." Apo liếc Mile một cái, cậu nghĩ đi nghĩ lại, vài ngày nữa Mile sẽ tham gia sự kiện, nếu bây giờ cắt, anh ta sẽ vác cái đầu bị chó gặm này đi tham dự sao?

Mile cảm thấy hình như bản thân anh cũng có một vị trí nào đó trong trái tim của Apo. Sự căng thẳng trên gương mặt của cậu là bằng chứng rõ ràng nhất và đâu đó trong trái tim Mile cũng được sưởi ấm.

- "Đừng cắt nữa. Tôi muốn hôn chú." Mile vòng tay ôm eo Apo sau đó đặt cằm lên eo cậu và ngẩng đầu nhìn.

Apo đặt chiếc kéo lên bàn, cậu ôm lấy gương mặt đẹp trai kia và in lên môi anh một nụ hôn.

Giây tiếp theo.

Cả hai phát ra những âm thanh ngọt ngào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net