Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng phần tóc mái vẫn không được cắt vì Mile đã ôm Apo vào trong phòng tắm. Bầu không khí của cả hai rất tốt, những ngày gần đến năm mới, bọn họ trốn trong căn phòng ấm áp, vứt bỏ hết thảy những phiền muộn âu lo từ thế giới bên ngoài.

Cuối cùng Apo cũng là một con rùa!

Cậu ấy không còn đắn đo về mối quan hệ không thể gọi tên với Mile nữa, chú cháu cũng được, bạn giường cũng chẳng sao, chi ít, hai người có thể cùng nhau sưởi ấm giữa mùa đông lạnh giá này!

Mile ôm Apo vào lòng thủ thỉ. Năm nay bố mẹ của Apo dự định sẽ đi du lịch vào ngày đầu năm vì thế cậu không cần phải về nhà.

Apo không về đương nhiên Mile cũng không muốn rời khỏi cậu. Anh ấy dự định sẽ tìm một lý do nào đó để thuyết phục bố mẹ, sau đó sẽ cùng Apo đón năm mới.

Mile hài lòng với suy nghĩ của mình. Chú ấy bị bệnh, không có ai ở bên cạnh chăm sóc vì vậy anh phải ở lại chăm sóc chú.

- "Khi nào cậu về nhà?" Apo nhướng mắt hỏi Mile một cách bất ngờ.

Những ảo tưởng đẹp đẽ trong đầu Mile lập tức tan vỡ. Anh còn đang suy nghĩ sẽ dùng tư thế nào cho đêm giao thừa, cuối cùng người này lại muốn đuổi anh đi?

- "Tôi phải đi đâu?" Mile cau mày nhìn người đàn ông vô tâm bên cạnh. Tại sao người này lại vô tình vô nghĩa như thế? Biểu hiện này là không muốn ở cùng anh nữa sao?

- "Sắp Tết rồi còn không về nhà à?"

Apo không nghĩ gì nhiều, cậu chỉ hỏi một cách bình thường. Dù sao cũng sắp đến Tết, mọi người thường hay về quê, những người trong nhóm của cậu cũng đã sắp xếp công việc để về nhà đón Tết.

Vì vậy, cậu xem việc Mile về nhà là một điều hiển nhiên.

- "Năm nay không về. Đầu năm tôi sẽ tham gia một chương trình thực tế." Mile nghiêng đầu về phía đối phương và ôm chặt người vào lòng.

Nhắc đến chương trình thực tế, Apo chợt nhớ nhóm mình cũng hợp tác với M.Entertainment ghi hình chương trình vào đầu năm mới. Vốn dĩ Apo chỉ là một người bình thường, cậu không biết phải tham gia chương trình này như thế nào.

- "Một chương trình thực tế sẽ phải biểu hiện như thế nào? Mau nói tôi biết đi." Apo định xin lời khuyên từ một người trong giới giải trí.

Không sai khi nói nữa người của Mile thuộc về giới giải trí. Anh thường xuyên biểu diễn tại các đêm hội âm nhạc, tại các quán bar cùng với bạn bè. Thậm chí lúc đó Mile còn không có công ty quản lý, không có ekip,...

Cũng không biết bắt đầu từ buổi biểu diễn nào, những khán giả bên dưới đã quay lại một đoạn biểu diễn của Mile đăng tải lên mạng xã hội và nó đã trở thành một hiện tượng được đông đảo mọi người quan tâm.

Hình ảnh chàng ca sĩ đeo chiếc mặt nạ với chùm tóc được buộc cao đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Dần dần anh có nhiều người hâm mộ đồng hành cùng anh trên con đường âm nhạc.

Cùng với sự nổi tiếng như thế, việc ký hợp đồng với công ty là một điều hiển nhiên.

Theo như lời ba Mile nói, ở độ tuổi của anh việc ký hợp đồng với một công ty quản lý là một việc làm đúng. Làm sao có thể một mình vác cây đàn guitar trên lưng chạy khắp đất nước như thế được!

Ba anh không hiểu nhiều về giới giải trí. Ông chỉ suy nghĩ khi có công ty quản lý, Mile sẽ có cuộc sống ổn định hơn, ít nhất còn có tiền bảo hiểm và lương hưu khi về già.

Ba anh không biết được rằng Mile không cần đến số tiền bảo hiểm ấy, chỉ riêng tiền bản quyền của anh đã đủ anh sống thoải mái cả đời.

- "Sao đột nhiên lại có hứng thú với chương trình thực tế vậy?" Mile muốn thăm dò đối phương xem liệu người này có biết anh sẽ tham gia cùng không.

- "Đầu năm bên tôi cũng sẽ có một chương trình thực tế kết hợp với công ty M.Entertainment. Bên đó nói sẽ đưa một vài nghệ sĩ của công ty sang nhóm tôi làm thực tập sinh."

- "Tôi không có kinh nghiệm làm việc với nghệ sĩ và cũng không biết nên đối xử với họ như thế nào. Có thật sự xem họ là thực tập sinh không?"

- "Chú chỉ cần có kinh nghiệm đối phó với một nghệ sĩ là được rồi." Mile nói nửa chừng liền lấy tay nhéo eo Apo.

Mile không biết mình bị làm sao nữa. Lúc trước mỗi khi xong việc, anh liền trở mặt không nhận người quen với bạn giường nhưng đối với Apo, anh cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.

Thậm chí Mile còn tưởng tượng đến cuộc sống tương lai, anh từng nghĩ nếu cả hai bên cạnh nhau như thế này mãi thì thật tốt!

Khi ý nghĩ này lần đầu xuất hiện trong đầu Mile, cả người anh cứng đờ. Anh không muốn bản thân mình lại phải chịu đựng vết thương tương tự như lúc ở Mỹ.

Nhưng tình cảm vốn là thứ con người không thể kiểm soát được. Vì vậy Mile cũng trở thành một con rùa rụt cổ!

Ít nhất ở hiện tại cả hai đều đang hạnh phúc, còn tương lại như thế nào, ai có thể nói trước được!

Mile nhướng người qua định hôn Apo, càng ngày anh càng nghiện hôn người này. Nhưng Apo vẫn còn đang suy nghĩ về chương trình kia cộng thêm việc cả người mệt mỏi buồn ngủ nên cậu không có hứng thú đáp lại.

- "Làm sao vậy?"

Mile ngẩng đầu lên, anh đã chăm chỉ phục vụ như thế, sao người này cứ như dửng dưng là sao?

- "Tôi hơi lo." Apo thành thật nói. Cậu muốn được thăng chức nhưng cũng sợ chương trình thực tế đầu tiên này sẽ bị cậu phá hỏng.

- "Sợ cái gì. Chồng em sẽ giúp." Mile hôn lên khóe môi của Apo sau đó dùng tay gãi gãi mũi cậu. Lúc trước toàn thân Apo như mọc gai nhưng khi cả hai ở bên nhau một thời gian, những cây gai nhọn cũng dần dần thu vào để nhường chỗ cho lớp mềm mại bên trong.

- "Nói thì dễ, giúp thế nào."

- "Đến khi đó sẽ biết."

Tết sắp đến, cả hai không về nhà nên một số đồ cần thiết vẫn phải mua. Mile cùng Apo đi siêu thị để mua đồ, nói là đưa Mile đi cùng nhưng thực ra Apo là người làm rối tung việc mua hàng. Lần nào cậu cũng chọn những món đồ linh tinh bỏ vào xe đẩy.

Cuối cùng Mile nhận thấy không thể trông cậy vào người này được nữa nên yêu cầu Apo ngoan ngoãn đẩy xe. Những món đồ được Apo cho vào xe cuối cùng bị Mile đặt lại trên kệ.

Trước giao thừa một ngày, người quản lý đến tìm Mile. Như thường lệ hắn sẽ thông báo một số công việc cho Mile, sau đó dặn dò anh không được tham gia bất kỳ buổi biểu diễn cá nhân nào nữa. Nếu không có gì xảy ra, chương trình sẽ chính thức ghi hình sau kỳ nghỉ lễ. 

- "Em phải thay đổi suy nghĩ đi. Bây giờ không phải là lúc em có thể vác cây đàn trên lưng rồi chạy khắp nơi như trước."

- "Em đã là nghệ sĩ có công ty quản lý nên có những việc cần phải nghe theo sự sắp xếp. Thật sự phải đăng ký cho em một lớp diễn xuất."

Quản lý lại bắt đầu nói lảm nhảm không ngừng. Mile nghe tai này lọt qua tai kia rồi chạy ra ngoài, anh chỉ muốn tiễn người này ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt.

- "Biết rồi, biết rồi."

- "Còn nữa, cái tài khoản mạng xã hội của em đừng đăng gì cả. Bình thường tài khoản của nghệ sĩ sẽ do công ty quản lý, nếu em mà còn đăng linh tinh về các nàng thơ của mình, anh sẽ tịch thu lại tài khoản của em."

Quản lý đang nói về lời tỏ tình của bài <For you> mà Mile đã đăng vào đêm khuya. Lúc đó có fan thắc mắc không biết Mile có phải có người yêu rồi không.

- "Bây giờ em đã có fan, em nên quan tâm đến cảm xúc của các fan nữ."

- "Còn có cả fan nam!"

Quản lý nói giọng hung dữ. Giới trẻ ngày nay hâm mộ thần tượng khác với thời của hắn. Họ có thể gọi thần tượng của mình là chồng mà không một chút đỏ mặt, thậm chí đến cả những fan nam cũng không ngại ngùng gọi chồng trước mặt thần tượng.

Chuyện này thật sự là sao vậy!

- "Anh quản lắm thế!" Mile không quan tâm đến những lời càm ràm của quản lý. Anh chỉ suy nghĩ đến việc còn hai giờ nữa Apo sẽ về nhà.

Trong khoảng thời gian này Mile không có lịch trình công việc nên anh ở nhà trở thành một người đàn ông chăm lo việc gia đình. Apo vừa mới khỏi bệnh, cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục vì vậy mỗi ngày Mile đều bổ sung dinh dưỡng cho Apo bằng nhiều món ăn khác nhau.

Mile không thấy phiền, ngược lại trong lòng anh còn rất hào hứng và vui vẻ khi làm những việc này.

Anh cảm thấy bản thân mình sắp không ổn rồi!

Trước khi rời đi, quản lý có đề cập việc nhờ người đến dọn dẹp căn hộ của Mile. Dọn nhà đón Tết là một truyền thống, mặc dù Mile không ở đó nhưng nhà vẫn nên được dọn dẹp sạch sẽ.

- "Anh đưa chìa khóa cho em đi." Mile vẫn suy nghĩ về những cửa kính to lớn kiểu Pháp của căn hộ.

- "Em định chuyển đến à?"

Quản lý sờ túi quần. Thật trùng hợp, hôm nay anh lại mang theo chìa khóa.

- "Không phải nói thuê cho em sao. Em không được chuyển đến à?"

- "À, ngày thường có ai vào đó không? Ngoại trừ anh còn ai có chìa khóa nữa không?"

Mile có chút tâm tư nhỏ. Vậy nên nếu có người đã từng vào, anh cảm thấy mình không lên nổi.

- "Chỉ có anh và chủ nhà có chìa khóa thôi. Nhưng chủ nhà đang ở nước ngoài, trong thời gian dài chưa từng quay về."

Mile cảm thấy an tâm khi nghe được điều này. Sau khi tiễn quản lý, anh nhìn đồng hồ, có lẽ Apo cũng sắp về. Mile lập tức vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn.

Mile vừa hầm xương bò vừa ngâm nga một giai điệu nào đó. Sau khi nghe thấy âm thanh mở cửa ở ngoài phòng khách, anh thản nhiên nói: "Về rồi hả, vẫn còn nửa tiếng nữa mới có bữa tối."

Có tiếng sột soạt khi thay giày và âm thanh của đôi dép từ bên ngoài tiến vào. Apo đi đến bên cạnh Mile và ôm anh từ phía sau. Gương mặt cậu áp vào tấm lưng rộng lớn trước mặt, giọng nói dịu dàng có chút lười biếng vang lên:

- "Cháu trai, tại sao bây giờ càng ngày càng có nhiều tài như thế?"

- "Bây giờ mới nhận ra sự quý giá của tôi sao? Mặt nào của tôi cũng tốt, có thể xuống được phòng bếp, lên được phòng khách, kiếm được một người chồng như tôi, chú chỉ cần ngồi yên một chỗ mà cười thôi."

Mile khoe khoang bản thân mình không một chút xấu hổ. Anh múc một thìa canh thịt bò đưa sang miệng Apo: "Mau nếm thử xem."

Apo cũng thuận thế hả miệng thử một ít sau đó cậu chép chép miệng nói: "Hình như hơi nhạt."

- "Thật hả? Để tôi nếm thử..."

Mile nghiêng người hôn lên miệng Apo sau đó liếm một vòng.

- "Thật ngọt!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net