Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mile nhìn người đang đi tới, bàn tay buông lỏng bên hông lập tức nắm chặt thành nắm đấm. Apo vẫn dõi ánh mắt nhìn người trước mặt. Lúc này tay cậu vẫn còn đang đặt lên cánh tay của Mile nên cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh. Toàn thân anh đều rơi vào trạng thái cảnh giác cao.

Chàng trai trước mặt là ai?

Apo liếc nhìn hai người này một lúc. Mile không mở miệng, người kia cũng không nói gì nhưng nụ cười vẫn luôn giữ trên môi. Thái độ của người này giống như không nhận ra thái độ phòng thủ của Mile.

- "Thái độ này là sao vậy? Gặp lại em mà anh không muốn chào một câu sao? Dù sao thì lúc ở Mỹ chúng ta cũng đã từng..."

- "Im mồm!"

Nửa câu sau của chàng trai bị Mile chặn lại, vành mắt của anh cũng dần đỏ lên. Apo đứng bên cạnh nhìn Mile rồi quay sang nhìn biểu hiện của người trước mặt, cuối cùng cậu cũng đoán ra được vấn đề.

Người này có lẽ là người mà Mile đã nhắc đến lúc trước, nhưng quan hệ của hai người rõ ràng không chỉ là quan hệ giữa fan và thần tượng. Tới giờ Mile vẫn luôn đeo mặt nạ khi biểu diễn, điều này chứng tỏ người này ít nhiều cũng chiếm một vị trí nào đó trong trái tim anh.

Apo không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao. Chàng trai này có gương mặt trắng trẻo và đường nét hài hòa. Ngay cả khi Apo nhìn cậu ta bằng một ánh mắt thù địch nhưng không thể phủ nhận cậu ta thật sự có sức hút.

Vẻ đẹp của cậu ta thật sự khiến mọi người yêu thích!

- "Chúng ta đi!"

Mile nắm lấy tay Apo rời đi. Apo ngoan ngoãn đi theo anh. Mối quan hệ của hai người còn lâu mới đến giai đoạn Apo được tức giận mà tra hỏi Mile đối phương là ai!

Đột nhiên gặp tình huống như thế này, cả hai không ai còn tâm trạng đi mua sắm nữa. Apo đẩy xe đi thanh toán, Mile đi bên cạnh với nét mặt thất thần.

Apo tự cười nhạo chính mình. Cậu chuyển đồ lên bàn cho nhân viên tính tiền.

Khi hai người đi đến bãi đậu xe Mile sực nhớ anh để quên áo khoác trong tủ đựng đồ. Chìa khóa xe lại nằm trong chiếc áo khoác đó.

- "Cậu ở đây đi. Tôi đi lấy cho."

Apo đang giữ chìa khóa mở cửa tủ vì vậy cậu đưa túi đồ cho Mile sau đó một mình đi lên lại siêu thị.

Tủ đồ nằm ở lối vào ngay cửa, khi Apo vừa rẻ ngang qua thì bất ngờ nhìn thấy chàng thanh niên lúc nãy. Người này cũng nhìn thấy cậu và gật đầu chào cậu. Apo cũng lịch sự gật đầu lại với cậu ta nhưng không ngờ người này lại đi về phía Apo.

- "Xin chào! Lúc nãy thấy anh đi cùng Mile. Tôi tên Porsch."

Chàng trai đưa tay về phía Apo.

Không thể đánh người đang giả vờ thân thiết với mình. Apo cũng đưa tay ra, "Tôi tên Apo."

- "Tôi có thể hỏi mối quan hệ giữa anh và Mile được không? Tôi thấy hai người có vẻ rất thân."

Porsch thẳng thắng hỏi, cậu ta còn không thèm vòng vo lựa từ để hỏi bóng gió với Apo. Sự bối rối cùng chút bất an đột nhiên nhen nhóm trong lòng Apo. Cậu nên định nghĩa mối quan hệ của cả hai như thế nào đây?

Là chú cháu cũng là bạn giường!

Chắc hẳn ai nghe thấy mối quan hệ này cũng cảm thấy quái lạ!

- "Tôi là chú của Mile."

- "Chú? Thật xin lỗi tôi cứ tưởng hai người...."

Apo xua tay, biểu hiện trên mặt đã được cậu chuẩn bị sẵn: "Cũng không thể trách cậu nghĩ như thế bởi vì không có ai đoán được hai chúng tôi là chú cháu, tuổi tôi thậm chí còn nhỏ hơn Mile."

Biểu cảm trên mặt của Porsch càng thêm thú vị khi nghe thấy điều này, gia đình như thế nào mà có thể có mối quan hệ kỳ lạ như thế!

- "Mẹ tôi sinh tôi hơi trễ, vì vậy mới có mối quan hệ rắc rối này."

- "À, nếu vậy, vậy tôi cũng gọi chú là chú nhé." Porsch nhanh chóng điều chỉnh lại biểu hiện trên gương mặt, cậu ta nở nụ cười thân thiện với Apo.

- "Cậu và Mile?" Apo hỏi ngược lại đối phương.

- "Tôi và Mile là người yêu." Porsch ném một quả bom lên người Apo. Mặc dù trong lòng cậu đã đoán được tám chính phần nhưng khi nghe đối phương trực tiếp thừa nhận trước mặt mình, trái tim cậu đột nhiên nhói đau.

- "Chính xác hơn, đã từng là người yêu." Giọng nói của Porsch có chút cô đơn.

- "Khi ở Mỹ chúng tôi là người yêu nhưng lúc chia tay vẫn chưa giải quyết rõ mối quan hệ này."

- "Chúng tôi không phải chính thức chia tay, việc chia tay cũng chỉ là một sự hiểu lầm."

- "Cậu chính là người đã nói thích âm nhạc của Mile lúc cậu ấy ở Mỹ?" Apo nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, miếng kim loại trên chìa khóa làm tay cậu đau.

- "Anh ấy nhắc đến tôi với chú?" Hai mắt Porsch lập tức sáng lên, giọng nói cũng trở nên vui vẻ.

Ngoại hình của người này thật sự rất thu hút, Apo chợt nghĩ đến điều này mà không biết lý do.

Nếu là trước đây, có lẽ cậu cũng cảm thấy người này không tệ.

Chỉ là bây giờ...

- "Mile chỉ nói vài câu, bởi vì tôi thấy Mile thường xuyên đeo mặt nạ nên mới tò mò."

- "Thì ra là thế....nhưng mà chú, chú đoán không sai, người đó chính là tôi. Đây chính là sự hiểu lầm lớn nhất của chúng tôi."

- "Anh ấy nghĩ tôi tiếp cận anh ấy vì mục đích khác nhưng không phải như thế."

- "Vậy vì sao cậu lại trở về?"

- "Tôi đã ký hợp đồng với một công ty và muốn về đây để phát triển. Cũng muốn mời anh ấy về công ty tôi. Chú, chú giúp tôi được không?"

Apo lặng người, cậu có thể giúp được gì đây? Làm sao cậu có thể giúp được? Cậu không muốn!

- "Thật ra mối quan hệ giữa tôi với Mile cũng không quá thân thiết. Lần này Mile chỉ ở nhờ nhà tôi bởi vì cậu ấy mới chuyển đến đây nên chưa tìm được chỗ ở. Với tư cách là người chú nên tôi có trách nhiệm chăm sóc Mile."

- "Nhưng mà tôi nghe nói Mile đã tìm được nhà, có lẽ cũng sắp chuyển đi rồi."

Apo nhìn Porsch cười, biểu cảm trên gương mặt đối phương trở nên u buồn, ánh mắt cụp xuống không biết đang suy nghĩ điều gì, hàng lông mi cũng khẽ run theo động tác chớp mắt của cậu ta.

- "Dù sao đi chăng nữa tôi cũng muốn cảm ơn chú đã sẵn sàng lắng nghe tôi nói." Porsch lấy lại tinh thần, cậu ta đang cố kiềm chế cảm xúc của mình nhưng ánh mắt thương hại lại muốn cho Apo thấy.

- "Chuyện nhỏ thôi. Nếu không có việc gì thì tôi đi trước. Mile vẫn đang đợi tôi ở bãi đậu xe. Thời gian gần đây Mile đã có thêm rất nhiều fan nên tôi sợ cậu ấy ở một mình sẽ xảy ra chuyện không hay."

Apo lắc chiếc chìa khóa trước mặt Porsch sau đó rời đi. Đoạn đường từ cửa đến thang cuốn, Apo vẫn giữ tư thế hiên ngang thoải mái vì cậu biết người kia vẫn đang nhìn theo mình. Đến khi rẻ vào một khúc cua, hai vai cậu lập tức trùng xuống giống như mất hết sức lực.

- "Sao lại đi lâu vậy?" Mile thấy Apo đi tới liền vội vàng chạy đến đón cậu. Vẻ mặt anh hơi lo lắng nhìn chằm chằm biểu hiện của Apo.

- "Có nhiều người xếp hàng để lấy đồ. Sau đó lại có một cuộc cãi vã của một cặp đôi nào đó vì vậy mới phải chờ lâu."

Apo nói dối nhưng rất chân thành vì vậy Mile cũng không nghi ngờ gì. Anh nhận lấy chìa khóa từ tay Apo sau đó cất đồ vào ghế sau rồi chủ động làm tài xế.

- "Để tôi lái cho."

- "Ừ." Apo ngồi lên ghế phụ, cậu khoanh tay ngã người về phía sau. 

- "Mệt hả?"

Mile nghiêng người thắt dây an toàn giúp Apo. Khi anh định đưa tay chạm vào mặt cậu thì Apo lập tức quay đầu né tránh.

- "Làm sao vậy?" Một nửa người của Mile vẫn đang hướng về phía Apo. Nhìn thấy sự trốn tránh của đối phương, trong lòng Mile đột nhiên lo lắng.

- "Mệt. Có lẽ cơ thể vẫn chưa ổn sau khi khỏi bệnh."

Apo đổi chủ đề, Mile cũng không nói gì thêm. Anh quay trở lại ghế ngồi sau đó bắt đầu khởi động xe chạy ra khỏi siêu thị.

Suốt một đoạn đường cả hai không nói với nhau câu nào. Apo có tâm sự trong lòng, Mile vẫn chưa bình tĩnh sau cuộc gặp vừa rồi. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.

Apo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu phát hiện không phải đường về nhà liền quay sang hỏi Mile: "Chúng ta đi đâu vậy?"

- "Đến căn hộ của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net