Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn hộ của Mile nằm cách xa trung tâm thành phố nên khi hai người đến nơi trời cũng đã tối. Cả khu phố rực rỡ đèn hoa, không khí Tết tràn ngập khắp cả con đường. Nhìn những ngôi nhà sáng đèn ngoài kia, trong lòng Apo chỉ cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.

Căn hộ nằm ở tầng hai mươi, là tầng cao nhất của tòa nhà. Mile xách túi đồ bằng một tay và tay còn lại nắm lấy tay Apo. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự bất an mạnh mẽ như thế, sự xuất hiện của Porsch dường như đã phá vỡ đi sự bình yên của anh với Apo.

Thang máy chậm rãi đi lên, hai người yên lặng đứng bên trong. Gương thang máy được lau dọn rất sạch sẽ, Mile lặng lẽ quan sát biểu hiện của Apo qua tấm gương kia. Apo đứng nép vào một góc cúi đầu, hình như đang có tâm sự.

- "Làm sao vậy?"

Mile đặt túi đồ xuống nền sau đó quay người ôm lấy Apo. Anh cọ đầu mũi của mình vào đầu mũi của người kia. Apo liếc nhìn số tầng hiện trên cửa thang máy.

Tầng năm!

- "Mệt mỏi." Cậu vòng tay qua eo Mile sau đó cúi gục đầu lên vai anh. Mile chưa bao giờ nhìn thấy một Apo dịu dàng như lúc này, anh ôm lấy mặt cậu và hôn lên đôi môi mềm mại ấy.

Apo hơi nheo mắt đón nhận nụ hôn của đối phương, khóe mắt lại liếc nhìn số tầng.

Tầng mười hai!

Mile đang định hôn sâu hơn thì bị Apo dùng tay chặn lại. Cậu lấy tay vỗ nhẹ mặt anh: "Có camera."

- "Trong đêm giao thừa, Mile bị người khác chụp được lúc đang hôn một người lạ trong thang máy. Điều này không nên, đúng không?" Nói xong, Apo lại liếc nhìn bảng số điện tử.

Tầng mười lăm!

Mile hơi chán nản, anh miễn cưỡng lùi về phía sau, "Tại sao lại là một người lạ, đúng không chú?" Mile cố tình gọi cậu là chú. Khi Apo nghe thấy điều này, cổ họng cậu như có thứ gì đó chặn lại.

Khác với người lạ như thế nào?

"Ting!"

Thang máy đã đi đến tầng hai mười, cửa từ từ mở ra. Apo đẩy Mile và bước ra ngoài trước anh. "Đi thôi, để tôi xem căn hộ của cậu như thế nào."

Mile cúi người xách túi đồ sau đó nhanh chân đuổi theo Apo.

Căn hộ của Mile được thiết kế theo kiểu không gian mở. Trước khi vào phòng khách sẽ có một sảnh rộng bên ngoài. Cửa kính trong suốt được lắp đặt từ trần đến sàn khiến tầm nhìn trở nên thông thoáng hơn.

- "Đợi xíu, tôi tìm dép."

Đây cũng là lần đầu Mile đến nơi này. Sau khi đặt đồ xuống nền, Mile cúi người lục lọi tủ giày. Quản lý của anh làm việc rất chuyên nghiệp, có lẽ hắn ta biết được Mile sẽ dẫn người đến đây nên tủ giày đã được chuẩn bị thêm vài đôi dép bông mềm mại với nhiều kích cỡ khác nhau.

Mile thử từng chiếc một, sau khi anh xác nhận đúng size của Apo thì lập tức đưa sang cho cậu. Apo nhìn chằm chằm vào đôi dép trên chân mình rồi đi thẳng đến cửa sổ.

Bên ngoài tối om, từ trên cao nhìn xuống là biển ánh sáng. Không biết nhà nào đang đốt pháo, từng chùm bay lượn lên bầu trời đêm rồi nổ tung thành một chùm ánh sáng đủ màu sắc.

Lộng lẫy và bắt mắt nhưng chóng tàn!

- "Thích pháo hoa hả?"

Mile sắp xếp xong đồ đạc trong tủ lạnh, nhìn thấy Apo vẫn đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm, anh nhẹ nhàng đi đến vòng tay ôm cậu từ phía sau.

- "Cũng không tệ."

Apo đã nghe thấy tiếng bước chân của Mile nhưng cậu không muốn phản ứng.

- "Nếu biết sớm tôi đã mua ít pháo hoa, như thế có thể đốt pháo cùng nhau rồi."

- "Tôi chỉ thích xem, không thích đốt." Apo ngã người vào vòng tay anh. Nhà nào đó lại bắt đầu đốt pháo, hai người ôm nhau đứng trước cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh rực rỡ bên ngoài. Một khoảnh khắc bình yên hiếm có của cả hai.

Mile vùi đầu mình vào một bên cổ của Apo. Sau khi ôm chặt người vào lòng, trái tim rối bời từ chiều của anh cuối cùng cũng được dỗ dành.

Môi anh hôn nhẹ lên vùng cổ mềm mại của Apo, toàn bộ hơi thở phả vào vành tai của cậu. Apo bị anh làm nhột nên nghiêng đầu sang một bên.

Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn đặt lên má Apo buộc cậu phải quay đầu lại. Hai đôi môi ấm áp cứ thể bao bọc lẫn nhau.

Apo không từ chối nữa. Cậu xoay người vòng tay qua cổ Mile và đón lấy nụ hôn của anh. Đối phương như được tiếp theo sức lực, động tác trên môi ngày càng mạnh mẽ và điên cuồng. Hai tay bên dưới cũng bắt đầu vuốt ve phần bụng săn chắc của người kia.

- "Tối nay ăn gì?" Apo chặn hướng di chuyển của bàn tay kia. Cậu thở hổn hển ra hiệu dừng lại.

- "Bây giờ chỉ muốn ăn chú!" Mile không muốn kết thúc tại đây. Đôi môi anh không ngừng áp sát vào má Apo giống như chú chó nhỏ đang lấy lòng chủ nhân của mình.

- "Tôi đói thật đó."

Apo lấy tay chặn miệng đối phương. Hai mắt Mile vẫn tràn đầy dục vọng, anh gỡ tay Apo xuống sau đó điên cuồng hôn vào đôi môi của người phía trước, sau đó cam chịu số phận đi vào bếp làm bữa tối.

- "Đợi đến đêm cho chú biết tay!"

Mile cố tình nhe răng đe dọa. Apo khoanh hai tay trước ngực và hấc cằm về phía trước như đang thách thức anh.

- "Tôi đợi."

- "Đợi cậu làm chết tôi."

Mile nhếch môi cười.

Đúng là yêu tinh!

Mile lập tức quay ngược ra bế Apo thả xuống ghế sofa. Anh khóa chặt Apo dưới thân mình sau đó luồn tay vào quần cậu xoa vài cái.

- "Được rồi! Được rồi! Tôi sai rồi!"

Apo xin tha thứ, Mile cắn chặt môi dưới của cậu, dùng giọng điệu uy hiếp với người kia: "Đừng có thách tôi."

- "Mau đi nấu đồ ăn đi. Tôi đói quá!" Apo đưa tay vuốt mặt Mile. Cuối cùng anh cũng chống hai tay đứng dậy đi vào bếp.

Apo vẫn duy trì tư thế nằm trên ghế sofa nhìn Mile. Thấy anh đứng lên định đi, cậu lại buộc miệng: "Chó ngoan!"

- "Chú..."

Mile lại muốn nhào lên người Apo. Hai tay Apo lập tức chắp tay cầu xin tha thứ: "Chồng ơi, em sai thật rồi."

Chỉ cần nói thêm một câu nữa, Mile có thể xử cậu ngay tại đây.

Nhìn thấy Mile thực sự đi vào nhà bếp, Apo thu lại nụ cười trên môi. Cậu nhìn về phía Mile với một ánh mắt vô hồn.

Khi kết thúc kì nghỉ, mối quan hệ mập mờ của hai người họ cũng nên chấp dứt.

Có thể Mile đang cố tình lấy lòng Apo. Dù là bữa tối đêm giao thừa nhưng bàn đồ ăn quá thịnh soạn. Apo ăn hết một bát cơm sau đó lại ăn thêm một bát nữa, số thức ăn trên bàn cũng được cậu thưởng thức hơn một nửa.

Căn phòng của hai người quá yên tĩnh nên Apo muốn mở TV lên xem. Cậu cầm điều khiển lướt từng kênh một, toàn là những chương trình dành cho gia đình, xem mãi cũng chán.

Sau khi Mile dọn dẹp xong chén bát, Apo vẫn nằm dài trên ghế sofa. Nhìn thấy Mile mở tủ lạnh lấy hoa quả rồi quay trở lại phòng bếp mày mò, cậu bật người dậy tò mò theo sau anh.

- "Làm gì vậy?" Apo chóng hai tay lên bàn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

- "Làm trái cây cho chú."

Apo không trả lời, trái tim khẽ rung động.

Cảm giác hạnh phúc này, tham lam níu kéo thêm một chút!

- "Sao nhìn chằm chằm tôi thế? Cảm động hả?"

Mile đưa cho Apo một miếng táo đã gọt sẵn, cậu há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi lướt nhẹ qua đầu ngón tay của đối phương.

Ánh mắt Mile tối sầm lại, anh ghé sát vào tai cậu thì thầm điều gì đó. Apo nghe xong mặt đỏ bừng lên, mắt liếc người bên cạnh: "Đúng là đồ không biết xấu hổ!"

- "Xấu hổ là gì? Vợ quan trọng hơn."

Mile nói xong nháy mắt với Apo sau đó lại tiếp tục công việc gọt trái cây của mình,

Apo cố tình bĩu môi tỏ vẻ chán ghét sự không đứng đắn của Mile. Cậu không chịu thua người kia: "Cháu trai, chú là chú của cháu."

- "Vậy chú ơi, lát nữa chú phải dốc sức chăm sóc cho cháu thật tốt đó." Trên mặt người này không còn hai chữ thể diện nữa. Anh đổ sữa chua lên trái cây sau đó đưa đĩa trái cây đã làm xong cho Apo.

Apo ăn một muỗng, trên môi không thể tránh khỏi những vệt sữa chua còn dính lại.

Mile nhìn chằm chằm vào vệt trắng, yết hầu chuyển động lên xuống. Giây tiếp theo anh cúi đầu liếm sạch sữa chua trên môi Apo và bế cậu vào phòng tắm.

Apo bị người phía sau áp chặt lên cửa kính trong suốt. Phía trước lạnh lẽo, phía sau nóng như lửa đốt. Eo nhỏ bị đối phương nhéo, một bên bả vai cũng bị người kia cắn.

Cắn xong lại dùng lưỡi liếm xung quanh những dấu răng được người kia cố tình tạo nên.

Qua một lúc, tiếng thở dốc dần lắng xuống, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu giảm. Apo run người, cậu cảm thấy lạnh.

- "Lạnh hả?"

Giọng Mile tràn ngập sự thỏa mãn, hai tay anh vẫn đặt lên eo cậu vuốt ve liên tục. Apo đẩy Mile ra sau đó đi thẳng vào khu vực tắm. Trước khi cửa được đóng, Mile lại nhanh chân lẻn vào.

Căn phòng lại tràn đầy mùi vị tình ái như mọi khi.

Suốt bảy ngày nghỉ, cả hai đều ở trong nhà. Dường như Apo đã xem nơi này như ngôi nhà nhỏ thứ hai của mình nên cậu kéo Mile đi trang trí. Chẳng mấy chốc, căn phòng trở nên ấm áp.

Kì nghỉ sắp kết thúc, Apo thu dọn đồ đạc và cầm chìa khóa muốn rời đi. Mặc dù Mile đã thu dọn đồ giúp Apo từ đêm hôm trước, nhưng khi nhìn thấy cậu chuẩn bị đi, trong lòng anh lại thấp thỏm lo âu. Ánh mắt cứ dán chặt vào người Apo.

- "Tôi đi đây." Apo cúi đầu thay giày.

- "Tôi ngủ thêm một lát nữa. Mệt quá. Chiều tôi bắt taxi về sau." Mile ngáp một cái sau đó định quay lại phòng ngủ.

- "Cậu ở lại đây đi."

- "Cái gì?" Cả người Mile vẫn còn mơ màng nên không kịp nghe kỹ những gì Apo nói.

- "Tôi nói, bây giờ cậu đã có nhà rồi, từ nay về sau cứ ở lại đây đi."

- "Không cần ở nhà tôi nữa."

Apo bình tĩnh nhìn anh, nghe đến đây, Mile đã hoàn toàn tỉnh táo, anh không tin những gì Apo nói: "Ý của chú là gì?"

- "Là như những gì cậu đang nghĩ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net