Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ khi thực sự bắt tay vào làm, Mile mới cảm nhận được sự đau khổ. Những thứ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy chứ! Một mớ âm thanh hỗn độn của con người và Mile không thể nhận ra được nội dung cụ thể bên trong.

Ai đã nói gì, ai đã nhận việc gì, đối với Mile mà nói, những điều này chẳng khác gì đọc cuốn sách triết học đáng sợ kia. Mile thật sự muốn từ bỏ và đi về nhà nhưng anh lại sợ Apo xem thường mình.

Cuối cùng anh ngồi nghe bản ghi âm một cách đau khổ, ghi ghi chép chép liên tục. Bởi vì anh không biết tên cụ thể của từng người nên chỉ còn cách phân biệt nam nữ và đánh số thứ tự cho bọn họ trong các cuộc hội thoại.

Đợi đến khi biên bản đầu tiên được hoàn thành, đồng hồ cũng đã qua số mười hai. Mile vươn hai tay và cử động cái cổ cứng ngắc của mình. Anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn để về nhà. Trong lúc hai tay hoạt động, cái miệng cũng không quên càm ràm vài câu.

Nếu không phải được về nhà Apo, anh chẳng thèm quan tâm đến cái biên bản chết tiệt này!

Ngày hôm nay đúng là cực khổ mà, thức dậy sớm hơn gà, và giờ lại ngủ muộn hơn chó!

Lúc này cả tòa nhà không còn ai nữa, Mile đeo khẩu trang sau đó bắt taxi đến thẳng nhà Apo. Cũng may anh mang theo chìa khóa bên người, nếu không nửa đêm lại phải miễn cưỡng phá giấc ngủ của người kia.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Mile rón rén áp tai lên cửa nghe âm thanh bên trong. Khi xác nhận không có tiếng động, anh nhẹ nhàng lấy chìa khóa mở cửa. 

Vừa mới đẩy cửa vào, Mile giật mình khi nhìn thấy Apo đang đứng trong phòng khách. Đối phương đang mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc bù xù, bộ dạng như vừa mới rời giường.

- "Sao anh lại vào đây?"

Apo vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn khàn và trên mặt là một sự kinh ngạc khi nhìn thấy vị khách không được mời mà tới rất tự nhiên đang đứng phía trước. Mile làm vẻ tức giận, có phải em ấy đã quên việc bắt mình phải hoàn thành xong biên bản cuộc họp rồi không!

Nếu không phải ngồi làm cái thứ chết tiệt kia, thì việc gì phải đến đây vào lúc nửa đêm!

Mile thả chiếc túi trên tay xuống dưới nền, hai chân đá đôi giày một cách bừa bãi sau đó sải thẳng bước đi về phía Apo. Trong lúc Apo còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Mile ôm eo bế đi thẳng vào phòng ngủ.

- "Này....này!"

Apo còn trong trạng thái lơ mơ thì cả người đã bị đè lên giường. Mile kéo chăn đắp lên người Apo sau đó dùng một tay của mình luồn thẳng vào trong quần người ta xoa xoa hai cái. Tay vừa xoa, miệng vừa hằn học trách móc: "Em nói xem sao anh lại đến đây?"

- "Anh muốn nộp biên bản cuộc họp cho em."

Apo hoàn toàn tỉnh ngủ.

Không chỉ có cậu tỉnh ngủ và cậu em bên dưới cũng thức dậy trong lòng bàn tay của đối phương!

Apo vẫn chưa quên mối quan hệ giữa mình với Mile vì vậy cậu lấy chân đá thẳng lên người anh: "Anh bỏ cái tay ra rồi lượn khỏi người tôi mau! Ai cho anh vào đây? Mau trả chìa khóa nhà lại đây!"

Apo càng chống đối, Mile lại càng đè chặt hơn. Cả hai lăn lộn một hồi, cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau thở hổn hển.

- "Tại sao trước đây anh không nhận ra em hung dữ như thế chứ!" Mile vẫn còn nằm trên người Apo, hai tay cậu bị đối phương nắm chặt khóa trên đỉnh đầu không thể cử động.

Lúc này, miệng lưỡi Apo hoạt động hết công sức, cậu lập tức phản kích: "Anh còn nhiều thứ không nhận ra lắm! Thế nào? Phát hiện tôi hung dữ như thế, không sánh được với người yêu cũ tốt đẹp của anh đúng không?"

- "Cái rắm!"

Apo còn muốn nói thêm nhưng Mile đã cúi đầu bịt miệng cậu một cách mạnh mẽ. Cơn giận trong người Apo lại càng tăng lên, không muốn thẳng thắng giải thích chuyện này lại còn dùng thủ đoạn để chặn miệng người ta!

- "Còn dám nói em không biết Porsch là ai đi, có phải lần trước trong siêu thị, em đã gặp lại cậu ta đúng không?" Mile hào hứng hôn thêm vài cái trước khi rời khỏi đôi môi bị anh tàn phá. Đôi môi hồng hào của Apo lấp lánh ánh nước và hiện giờ nó đang phát ra âm thanh của tiếng thở dốc.

- "Chuyện có người yêu cũ không có gì quan trọng. Ai mà chẳng có vài người như thế. Nhưng việc anh không giải quyết rõ ràng với các mối quan hệ của mình mới khiến tôi xem thường anh!"

- "Hả? Tại sao em lại chuyển sang công kích anh? Ai nói với em cậu ta là người yêu cũ của anh?" Mile ngơ ngác trước những gì Apo nói. Rốt cuộc tên khốn kia đã nói những gì với Apo?

- "Anh còn không dám thừa nhận à? Porsch đã nói cho tôi nghe hết mọi chuyện của hai người lúc ở Mỹ rồi. Đến việc chia tay cũng làm không xong, còn dám ở đây chọc tức tôi!"

- "Cậu ta nói với em là anh và cậu ta đã ở bên nhau lúc ở Mỹ sao?" Giọng nói của Mile cũng dịu xuống phần nào.

- "Đúng."

- "Em nghe theo làm quái gì? Trên đời này người anh hận nhất chính là cậu ta!" Mile rời khỏi người Apo, anh lấy tay vuốt tóc ngược ra phía sau, gương mặt cũng trở nên tức giận.

Sau khi nghe những lời Mile nói, Apo cũng bắt đầu nghi hoặc. Bây giờ hai người nói hai hướng khác nhau, ai nói sự thật, dường như cũng chỉ có những người trong cuộc mới biết.

- "Vậy anh nói đi, hai người đã xảy ra chuyện gì?" Apo ngồi dậy khỏi giường và chỉnh lại quần áo trên người.

Cậu muốn nghe Mile nói và muốn biết liệu Mile có nguyện ý cho cậu bước vào quá khứ của anh không!

- "Lúc trước anh có nói qua với em, lúc anh ở Mỹ có một người đã nói rằng cậu ta ngưỡng mộ âm nhạc của anh."

Lúc này, hai người đang đi đến ban công bên ngoài. Mile ngồi lên chiếc ghế sofa nhỏ, bên cạnh vẫn là chiếc đàn guitar quen thuộc của anh.

Apo đứng dựa người lên cửa trượt, hai tay khoanh trước ngực lắng nghe anh kể về quá khứ của mình với Porsch.

- "Ừm. Anh cũng đã nói anh luôn đeo mặt nạ như thế là vì người đó."

Apo muốn hút một điếu thuốc nhưng khi cậu đưa tay sờ túi quần thì phát hiện mình đang mặc bộ đồ ngủ, vì vậy cậu đành từ bỏ.

- "Lúc đó anh cứ nghĩ cuối cùng cũng có người đồng cảm với âm nhạc của mình, vì thế anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đề phòng cậu ta. Thật không ngờ Porsch không đơn giản như thế."

- "Cậu ta cũng là một người làm nhạc, nhưng vì tài năng không được tốt nên quyết định chuyển hướng tiếp cận anh."

- "Cậu ta?" Apo không khỏi bất ngờ.

- "Cậu ta đã lấy cắp bản demo của anh, sau đó cho xuất bản dưới tên của cậu ta."

Apo kêu lên một tiếng. Thật không ngờ giữa Mile và Porsch còn xảy ra mối quan hệ như thế này! Vậy hai người họ?

- "Cậu ta muốn hủy hoại anh. Chỉ có cách đó mới không có ai biết được việc cậu ta đã đánh cắp tác phẩm của anh. Vì thế cậu ta đã liên lạc với chủ quán bar mà anh thường biểu diễn."

- "Bọn họ bỏ thuốc anh."

- "Bỏ thuốc gì?" Apo trầm mặt, sẽ không phải như những gì cậu nghĩ đúng không? Cậu biết Mile yêu thích âm nhạc của mình như thế nào!

Nếu có ai đó thật sự yêu mến anh, nhưng lại dùng phương thức đê tiện để tiếp cận anh...

Apo cảm thấy sợ hãi với những dòng suy nghĩ của mình.

- "Này! Biểu cảm trên mặt em là có ý gì? Có phải em đang nghĩ chồng em ở bên ngoài lén lút làm chuyện xấu sau lưng em đúng không?"

- "Anh nghiêm túc đi!" Apo giơ chân định đá anh nhưng bàn tay của đối phương đã bắt lấy được chân cậu. Bộ đồ ngủ của Apo được làm từ vải lụa mềm mại, Mile đưa tay vào trong vuốt dọc theo đường ống quần và xoa bóp quanh bắp chân cho cậu.

- "Anh bỏ ra!" Apo đá Mile vài cái sau đó thúc giục anh nói tiếp: "Sau đó thì sao? Sau khi anh uống thuốc ấy?"

- "Sau đó, đương nhiên anh đã phát hiện ra! Mẹ kiếp! Cậu ta tìm bốn, năm người đàn ông nước ngoài, nếu như không kịp thời nhận ra, chắc là anh đã bị hủy hoại mất!"

- "Vài tháng trước lại có một người nước ngoài làm phiền anh. Anh đoán là Porsch đã nhúng tay vào chuyện này, cũng không biết bọn họ đang muốn làm gì."

- "Vậy nên đó là lý do anh luôn đeo mặt nạ?" Apo rút chân về sau đó ngồi xuống bên cạnh Mile.

- "Ừm. Dù sao chồng em đẹp trai như thế, rất nhiều người nhớ nhung là chuyện thường."

Mile cố tình nói đùa nhưng sau khi nói xong, đôi mắt anh lại trở nên u buồn.

- "Anh sợ chuyện như trước lại diễn ra, lần đó anh thật sự sợ hãi, một thân một mình ở Mỹ, không quen biết ai, nếu như bọn chúng thực hiện thành công, vậy cuộc đời anh xem như chấm dứt."

Apo cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Mile như thế này. Thật không ngờ anh ấy lại có quá khứ đáng sợ như thế.

- "Vậy tại sao hôm trước anh lại tháo mặt nạ? Tôi nhớ lần trước trong quán bar kia, anh không có đeo."

- "Anh nói rồi mà, lúc đó chỉ là tình huống khẩn cấp, một người anh của anh thiếu người nên anh bị kéo đi giúp đỡ anh ấy."

- "Bây giờ anh mới phát hiện, trái tim này của em có phải luôn để tâm đến tất cả những chuyện của anh đúng không?" Sau khi Mile nói xong, anh liền đưa tay cởi lấy hàng nút trên áo của Apo với một câu nói hợp tình hợp lý: "Để anh xem xem trái tim của em có chứa anh trong đó không!"

- "Anh tránh ra! Không biết lớn nhỏ! Tôi là chú đó!" Apo lấy tay đẩy đối phương ra. Mặc dù Mile đã làm rõ mối quan hệ của anh và Porsh nhưng lượng thông tin hôm nay quá lớn, Apo còn chưa kịp tiêu hóa hết.

- "Đừng tức giận mà! Chú thì chú!" Mile ôm Apo vào lòng, miễn cưỡng gọi cậu một tiếng "chú". Cả cuộc đời anh chưa bao giờ kiên nhẫn dỗ dành ai như lúc này.

Cuối cùng Apo lại bị đánh thức bởi một từ "chú" này. Ngay cả khi không có những khúc mắc về đoạn quá khứ này, thì mối quan hệ giữa cậu và Mile cũng không thể làm rõ được. Cậu có dám nắm lấy tay Mile đến trước mặt những người lớn trong nhà không?

Cậu không dám!

- "Anh cũng còn nhớ tôi là chú sao?"

- "Mà này! Không phải nói đến đây đưa biên bản cuộc họp sao? Biên bản đâu?" Apo móc ngón tay về phía Mile.

Không phải chứ?

Mile ngước nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã qua nửa đêm. Em ấy thật sự muốn xem biên bản cuộc họp vào giờ này sao?

- "Hay là mình đi ngủ trước đi được không? Anh đã thức cả đêm để làm đấy, mệt chết đi được!"

Mile biết không thể đưa ra vào lúc này vì thế anh phải tìm cớ trì hoãn.

- "Không được! Chương trình này rất quan trọng với tôi, vì vậy tôi không được phép có sai sót." Apo nói một cách nghiêm túc, chuyện cậu có được thăng chức hay không phụ thuộc hoàn toàn vào sự thành công của chương trình này. Thiết kế nhân vật của Mile đã sẵn sàng, sau khi phát sóng, người hâm mộ sẽ thích thú, chương trình sẽ trở nên nổi tiếng, và con đường sự nghiệp của Apo sẽ được tươi sáng.

- "Em rất để tâm đến chương trình này sao?" Những lời nói lúc trước của Win chợt hiện lên trong đầu anh.

- "Tất nhiên rồi!"

- "Vậy anh sẽ giúp em, anh sẽ biểu hiện thật tốt, chương trình thực tế này nhất định sẽ bùng nổ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net